Khi bạn nhỏ Ngụy Hựu An dần lớn lên, Lộ An Thuần cũng cảm nhận được một cách sâu sắc đây là một bạn nhỏ thiên thần.
Đầu tiên phải kể đến lúc sinh cậu bé ra cô cực kỳ thoải mái. Sau khi chào đời cậu bé cũng rất dễ chăm sóc. Sức khỏe và trí thông minh của bạn nhỏ này đã có từ khi còn nhỏ, phát triển rất sớm.
Lúc những đứa trẻ khác trong độ tuổi này còn đang ồn ào khóc nháo ầm ĩ rồi chạy loạn khắp nơi chẳng khác gì tên lửa nhỏ thì Ngụy Hựu An lại tỏ ra vô cùng trầm tính. Cậu bé ngoan ngoãn dắt tay mẹ, thậm chí còn muốn cầm túi xách giúp mẹ nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần cũng không biết cậu bé giống ai.
Nếu nói là giống Ngụy Phong thì hồi còn bé cứ cách ba năm ngày là Ngụy Phong lại đánh nhau với người ta một trận. Tính khí của ba Ngụy Hựu An nóng nảy hơn cậu bé rất nhiều. Nhưng nếu nói là giống cô thì Lộ An Thuần cũng không hiểu chuyện trưởng thành sớm như bạn nhỏ Ngụy Hựu An.
Có đôi khi thậm chí cô còn cảm thấy con mình thật sự là thiên sứ nhỏ mà trời cao ban tặng cho cô.
Giúp người mẹ tay mơ này không đến nỗi phải luống cuống tay chân trong lần đầu tiên làm mẹ.
Sau đó trong nhà có thêm một em gái nhỏ. Khi đó Ngụy Hựu An bốn tuổi nhưng đã biết gánh vác một phần trách nhiệm chăm sóc em nhỏ với ba mẹ rồi. Lúc ba mẹ bận rộn, cậu bé sẽ ngồi bên giường trẻ em, nhẹ nhàng đẩy đẩy chiếc giường nhỏ, hát ru em gái, dỗ em gái ngủ, cực kỳ có phong phạm anh cả.
Lộ An Thuần đã cảm thán với Ngụy Phong không chỉ một lần rằng Ngụy Hựu An thật sự là món quà quý giá mà ông trời tặng cho cô.
Tại sao lại có một đứa trẻ hiểu chuyện đến vậy nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên Ngụy Phong đã trả lời cô bằng một câu cực ngầu: "Vì thằng bé là con trai anh."
Anh cảm thấy những lời dặn dò mà mình nói với con trai lúc còn ở trong bụng Lộ An Thuần đã phát huy tác dụng.
"Chăm sóc mẹ, bảo vệ mẹ, không được để mẹ chịu uất ức" là ba điều luật sắt đá gần như đã khắc sâu vào linh hồn bạn nhỏ Ngụy Hựu An. Đi đôi với sự trưởng thành của cậu bé, những điều này ngày càng lộ rõ.
Tất nhiên vì là anh cả trong nhà nên Ngụy Hựu An cũng rất yêu thương em gái Ngụy Trăn. Mặc dù chính bản thân cậu bé cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Biệt thự nhà bọn họ rất lớn. Lộ An Thuần chăm sóc rất nhiều hoa tươi cỏ đẹp trong vườn hoa, biến sân sau thành một vườn hoa thiên đường giống như trong Alice ở xứ sở thần tiên vậy.
Lúc ánh nắng mặt trời rực rỡ, Ngụy Hựu An thường dắt bạn nhỏ Trăn Trăn ra vườn hoa nhìn bướm, còn hái đóa hoa nhỏ cài lên tóc cô bé nữa.
Nhưng buổi chiều hôm đó, chẳng biết tại sao Trăn Trăn bỗng nhiên khóc ầm lên. Cô bé khóc khàn cả giọng, trông rất tội nghiệp.
Ngụy Phong đang làm bữa xế cho con thì nghe thấy tiếng khóc. Anh vội vàng chạy ra thì thấy Trăn Trăn đang ngồi trên cỏ ôm đầu khóc ầm ĩ. Ngụy Hựu An bối rối đứng bên cạnh cô bé, miệng hơi há hốc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh tiến lên bế con gái.
"Con... Con không biết. Con hái hoa cài lên cho em thì tự nhiên ong, ong mật... Ong mật chích em một cái."
Ngụy Phong lấy đoá hoa dành dành trên đầu con gái xuống, quả nhiên thấy trên cái trán trắng nõn của cô bé có một chỗ sưng đỏ lên.
Từ khi ra đời đến nay lúc nào Ngụy Trăn cũng được ba mẹ cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, nào đã phải chịu uất ức và đau đớn như này bao giờ đâu. Cô bé đang khóc lóc thảm thiết thì thấy ba tới, thế là lại ôm ba nũng nịu khóc toáng lên kêu "Anh trai xấu xa" "Anh trai xấu xa".
Lộ An Thuần cũng vội vàng chạy từ trong phòng vẽ tranh ra: "Trăn Trăn, sao con lại khóc? Để mẹ nhìn một cái xem nào."
"Không sao đâu." Ngụy Phong an ủi: "Bé bị ong mật chích một cái. Chúng ta dùng sữa tắm tắm qua cho bé một lần rồi đi bệnh viện."
"Được!"
Ba mẹ đưa Ngụy Trăn vào phòng tắm rửa vết thương. Sau đó Ngụy Phong lái xe chở con gái tới bệnh viện.
Vốn là Lộ An Thuần cũng muốn đi theo nhưng Ngụy Phong lại liếc nhìn cô một cái, ý bảo cô ra vườn hoa nhìn Ngụy Hựu An một chút.
Lúc Lộ An Thuần ra tới vườn hoa thì thấy con trai mình đang ngạc nhiên đứng trên bãi cỏ, thấp giọng khóc sụt sùi nghẹn ngào.
"Là tại con không tốt. Tại con hái hoa cài đầy đầu em gái nên em gái mới bị ong mật chích. Đều là lỗi của con cả." Cậu bé dùng tay áo lau nước mắt, cực kỳ áy náy.
Lộ An Thuần ôm lấy cậu bé an ủi rất lâu.
Sau đó Ngụy Hựu An nghiến răng vừa lau nước mắt vừa dành nguyên cả buổi chiều đuổi đánh ong mật trong vườn hoa.
Lộ An Thuần cực kỳ đau lòng. Rõ ràng bản thân cậu bé cũng là một đứa trẻ nhưng lại hiểu chuyện đến nỗi khiến người lớn phải khó chịu. Cô đi tới cạnh con trai, ngăn cản hành động dùng túi lưới đập ong mật kia rồi dịu dàng nói với cậu bé: "Nhà chúng ta có rất nhiều hoa cỏ nên cứ vào mùa xuân là ong mật rất thích tới đây hút mật. Chúng ta đừng đuổi chúng nó đi được không?"
"Nhưng mà... Nhưng mà em gái vừa mới bị ong chích."
"Việc xảy ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi. Chắc chắn là ong mật cũng bị dọa sợ rồi. Bởi vì mỗi con ong sau khi mất châm độc ở sau đuôi thì cũng sẽ phải đón nhận cái chết. Chúng nó không dễ gì mà tấn công loài người đâu. Sau này chúng ta đừng đưa em gái lại gần ong mật nữa là được chứ không nên tổn thương chúng nó. Như vậy được không con trai?"
Ngụy Hựu An cúi đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Chạng vạng tối, Ngụy Phong bế con gái nhỏ về nhà.
Trán Trăn Trăn đã được bôi thuốc và dán một miếng vải thưa hình vuông. Dáng vẻ cô bé hơi ngơ ngác, tay còn đang cầm kẹo que ba mua cho.
Ngụy Hựu An núp sau lưng mẹ, do dự và áy náy không dám tiến lên.
Ngụy Phong thấp giọng nói mấy câu bên tai con gái nhỏ rồi thả cô bé xuống. Ngụy Trăn tung tăng chạy tới bên người mẹ sau đó nở một nụ cười đáng yêu vui vẻ với anh trai đang ló ra sau lưng Lộ An Thuần: "Anh ơi, chiều nay anh chơi cái gì vậy?"
"Hả... Không chơi gì cả."
Lộ An Thuần cười nói: "Anh Bé Thúi của con đập ong mật nguyên cả chiều đấy. Sau này sẽ không còn con ong nào tới chích Trăn Trăn nhà chúng ta nữa đâu."
"Anh Bé Thúi, em gái chẳng đau chút nào cả. Anh đừng buồn được không?" Cô bé ngọt ngào nói rồi móc từ trong túi ra một cái kẹo que vị việt quất nhét vào tay Ngụy Hựu An: "Anh ơi, mời anh ăn kẹo này."
Ngụy Hựu An nhận lấy kẹo, lột vỏ ngoài ra cho vào miệng sau đó ôm lấy em gái, nghiêm túc hứa hẹn với cô bé: "Sau này nhất định anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
"Vâng!"
...
Buổi tối, trong căn phòng công chúa màu hồng phấn, Lộ An Thuần ngồi bên mép giường tháo miếng vải trên trán Ngụy Trăn ra rồi bôi thuốc cho cô bé.
Trán cô bé bị gồ lên một cục nhỏ, trông hơi ngơ ngác, rất đáng yêu.
"Bé cưng còn đau không?"
"Không đau nhưng hơi ngứa một chút ạ."
Bấy giờ Ngụy Hựu An cũng đi tới kiểm tra vết thương của em gái. Sau khi chắc chắn em gái không sao, cậu bé mới yên tâm.
Ngụy Trăn cười với anh trai một cái rồi cũng giơ tay lên sờ sờ cái đầu đinh cưng cứng của cậu bé: "Mẹ nói là vì hoa đẹp quá, em cũng rất đẹp nên ong mật mới tưởng em là hoa mà chích em."
"Ừ! Mẹ nói đúng đó. Trăn Trăn là bé gái xinh đẹp nhất trần đời. À không, xinh đẹp nhất cả vũ trụ này."
Ngụy Trăn cười khanh khách vui vẻ, mắt sáng bừng lên.
Ngụy Hựu An nói với Lộ An Thuần: "Mẹ, để con kể chuyện cho em gái. Mẹ mau đi nghỉ trước đi."
"Ừ, vậy con kể chuyện cho em gái nhé."
Ngụy Hựu An cầm cuốn truyện thiếu nhi "Hoàng Tử Hạnh Phúc" lên, còn không quên dặn dò Lộ An Thuần lúc cô chuẩn bị ra khỏi phòng: "Mẹ nhớ nói ba cũng đi nghỉ sớm một chút, không nên đọc sách quá khuya."
"Được rồi được rồi, con không cần quan tâm nhiều đến chuyện đó đâu. Con vẫn còn là một đứa trẻ đấy con trai!"
"Mẹ, có phải nếu ba vượt qua kỳ thi kiểm tra của Cục Hàng không và Vũ trụ thì ba sẽ rời khỏi chúng ta không?"
"Ba sẽ mãi luôn ở bên mẹ con chúng ta." Lộ An Thuần cười đáp: "Ba muốn bay lên trời hái sao. Đây là mục tiêu phấn đấu từ trước đến nay của ba con, cũng là vinh dự mà ba con đã hứa với mẹ. Bây giờ ba đang thực hiện lời hứa của mình."
"Vâng! Con sẽ ủng hộ ba." Ngụy Hựu An nghiêm túc đảm bảo: "Con sẽ thay ba chăm sóc mẹ chu đáo."
Lộ An Thuần cười xoa xoa đầu cậu bé: "Có lúc mẹ thật sự không biết rốt cuộc con là người lớn hay trẻ con nữa."
"Con hy vọng mình lớn nhanh một chút."
"Được rồi, con kể chuyện cho em gái rồi mau đi ngủ đi."
"Vâng."
Quả nhiên Lộ An Thuần vừa về phòng đã thấy Ngụy Phong đang ngồi chong đèn đọc sách. Anh chuẩn bị có bài kiểm tra chuyên môn về sức chịu đựng ở Cục Hàng không và Vũ trụ. Suốt nửa năm nay anh đều bận rộn vì chuyện này.
Nếu qua được lần kiểm tra này thì anh sẽ thật sự có thể thực hiện được ước mơ làm việc trên tàu vũ trụ của mình.
Ngụy Phong nghe tiếng vợ khẽ khàng đi vào để không làm phiền mình. Thậm chí cô còn cố gắng giẫm nhẹ chân nhất có thể nữa.
Anh quay đầu lại nhìn cô một cái.
Lộ An Thuần cuộn cả người vào chăn, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt lớn bằng bàn tay. Lúc này đôi mắt trong như nước của cô đang mở to ngắm nhìn bóng lưng anh.
Thấy anh nhìn sang, cô cười với anh một cái.
Ngụy Phong gần như ngay lập tức bị sự dễ thương của cô chọc trúng tim. Anh không nhịn được mà gấp sách lại rồi tiến lên ôm cả chăn cả người cô vào lòng, nâng mặt cô lên hôn.
Nụ hôn của anh dần đi xuống phía dưới. Trên cái cổ trắng nõn của Lộ An Thuần phủ dày đặc vết hôn anh tỉ mỉ để lại. Tay cô siết chặt ga trải giường, nhột quá phải bật cười thành tiếng. Cuối cùng cô phải ôm mặt Ngụy Phong, hôn lên trán anh một cái cầu xin tha thứ: "Được rồi, đủ rồi mà."
Nhưng Ngụy Phong vẫn tiếp tục hôn cô như không biết mệt là gì. Anh hôn triền miền linh hoạt, kiên nhẫn như đang chờ đợi phản ứng của Lộ An Thuần vậy.
Mặc dù đã cưới nhau nhiều năm rồi nhưng lần nào làm với anh, Lộ An Thuần cũng có cảm giác như mình là thiếu nữ trong mối tình đầu vậy. Mặt đỏ tim đập nhanh, vừa mong chờ vừa hơi sợ hãi.
Lần nào anh cũng có thể mang lại cho cô một ít trải nghiệm rất mới mẻ. Cô thích Ngụy Phong chủ động từ đầu đến cuối, thích bị anh nắm trong tay, thích khuất phục trước anh.
Sau khi thoả mãn, người đàn ông ôm lấy Lộ An Thuần chìm vào giấc ngủ. Cô hỏi khẽ bên tai anh: "Chồng ơi, em thật sự rất thích trẻ con. Trẻ con quá đáng yêu."
"Ngày nào em cũng nói với anh câu này một lần."
"Bởi vì em thật sự rất thích bọn trẻ mà! Sao lại có những sinh vật nhỏ bé đáng yêu đến vậy được nhỉ?"
Ngụy Phong cười đáp: "Vì mẹ của bọn trẻ cũng rất dễ thương."
"Không, mẹ không dễ thương chút nào." Lộ An Thuần cúi đầu nghịch ngợm ngón tay anh: "Thật ra hồi còn nhỏ... Em là một bé gái tệ hại đấy."
"Tệ hại thế nào?"
Lộ An Thuần nghĩ đến bản thân. Khi cô bằng tuổi Ngụy Hựu An bây giờ cũng trưởng thành sớm giống cậu bé vậy. Chẳng qua... Chẳng qua cô không hiền lành như Ngụy Hựu An, càng không tốt đẹp như Ngụy Trăn. Cô lớn lên trong tiếng khóc tỉ tê không ngừng nghỉ của mẹ và sự bạo lực đáng sợ của ba. Hồi còn rất nhỏ, bác sĩ tâm lý đã kết luận hành vi của Lộ An Thuần rất khác thường, vừa khép kín vừa uất ức.
Sau đó có một người xuất hiện thay đổi cô hoàn toàn.
Lộ An Thuần không còn nhớ được người kia là ai nữa. Đó là một bóng dáng cực kỳ mơ hồ, cứ như chỉ là một cảnh tượng trong mơ còn sót lại trong ký ức của cô vậy. Thậm chí có thể còn không phải là con người.
Sở dĩ Lộ An Thuần cho rằng đó không phải là con người vì chẳng ai nhìn thấy được người đó cả.
Chỉ có cô là nhìn thấy.
Con ma đó... Đã kéo cô ra khỏi vực sâu, giúp cô trở thành Lộ An Thuần sau này, giúp cô học được cách nhẫn nhịn và phản kháng, cố gắng tìm được cho bản thân chút không gian thở dốc.
Sau đó thậm chí bác sĩ còn chẩn đoán cô có chứng hoang tưởng.
Nhưng Lộ An Thuần thề rằng đó không thể nào là do cô tự tưởng tượng ra được, bởi vì nó rất chân thực, nó đã thay đổi cô.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Ngụy Phong dịu dàng nhìn cô.
"Nghĩ về một con ma." Lộ An Thuần cười đáp: "Anh có tin hồi còn bé em làm bạn với ma quỷ không?"
"Tuổi thơ của em phong phú vậy cơ á?"
"Chẳng có ai tin lời em nói cả nhưng em vẫn cảm thấy đó không phải là do em tưởng tượng ra. Ngụy Phong, anh có tin em không?"
Ngụy Phong lẳng lặng ôm cô, trong sự dịu dàng độc nhất vô nhị của màn đêm, anh hôn lên tấm lưng mịn màng của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng: "Kể chi tiết cho anh nghe một chút đi?"
"Chi tiết... Em cũng không nhớ rõ. Ấn tượng duy nhất của em về người đó là hình như người đó có thể tới bên cạnh em bất cứ lúc nào, nói chuyện với em, cùng em vượt qua đêm dài tăm tối. Em không nhớ rõ dáng vẻ người đó thế nào nữa. Nhưng mà em lại nhớ cảm giác dựa dẫm đó..."
Lộ An Thuần vội vàng túm tay anh lại: "Đúng rồi, em còn nhớ người đó đã từng nói với em rằng mình đến từ một vũ trụ khác, còn bảo là mình có hai đứa con một trai một gái và đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc nữa."
Ngụy Phong nhướng mày: "Em chắc chắn không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Ma quỷ mà cũng có một trai một gái à?"
"Em không biết. Cũng có thể thật sự là do em bị ảo giác hoặc tinh thần phân liệt cũng nên. Dù sao thì hồi bé em cũng bị không ít vấn đề tâm lý."
"Được rồi, đi ngủ thôi." Ngụy Phong ôm cô vào lòng: "Chuyện đã qua rồi thì không cần phải nghĩ nữa. Có anh ở đây rồi, em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa đâu."
"Vâng."
Lộ An Thuần yên tâm nhắm mắt lại, dựa sát vào anh từ từ thiếp đi. Rất nhanh sau đó cô đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Trong mơ, cô nhìn thấy người đó.
Khuôn mặt của người đó dần trở nên rõ ràng.
Trong sự mờ ảo, hình như cô thấy được mặt của Ngụy Phong...