Tình Yêu Của Chúng Ta

Khi cậu bạn nhỏ Ngụy Hựu An lên bảy tuổi, trường học từng tổ chức một lần kiểm tra trí thông minh. Cậu nhóc được 159 điểm IQ, tuyệt đối là thần đồng không chạy đi đâu được.
 
Trong mắt Lộ An Thuần, cậu nhóc này học cái mới cực nhanh. Dù dạy cậu nhóc thuộc lòng thơ cổ hay là học tiếng Anh, hoặc là cha mua cho cậu nhóc thể loại sách trừu tượng và sách khoa học, cậu nhóc đều có thể đọc hiểu hết sức dễ dàng.
 
Nhưng điều khiến ba mẹ vui mừng nhất lại không phải cậu nhóc thông minh đến chừng nào, mà là cậu nhóc thông tuệ và thành thục sớm, phương diện đối nhân xử thế vừa lễ phép lại chu đáo, cư xử với người nhà săn sóc, thấu hiểu và quan tâm. Đây là những phẩm chất quý giá mà bất kỳ thành tích điểm số nào cũng không sánh bằng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lộ An Thuần vẫn luôn nói đùa rằng ông trời đã ban cho cô một cục cưng thiên thần.
 
Sinh được một đứa con như Ngụy Hựu An là may mắn và phúc lành của cô.
 
Một cậu bạn nhỏ có IQ cao như thế đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều trung tâm và ban ngành. Có chuyên gia giáo dục mầm non tìm được Lộ An Thuần và Ngụy Phong, mong cậu bạn nhỏ này có thể vào trung tâm đào tạo thần đồng để tiến hành huấn luyện chuyên môn, mỗi ngày sẽ thu xếp chương trình học thật sự phù hợp cho cậu nhóc, tin tưởng mai này nhóc nhất định có thể làm ra cống hiến cho sự tiến bộ khoa học của loài người.
 
Buổi chiều hôm ấy, Lộ An Thuần bế Ngụy Hựu An bước ra khỏi trường tiểu học thì có một người phụ nữ đeo kính, mặc chân váy bút chì vội vã chạy tới trước mặt cô, đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói mình là chuyên gia của một trung tâm thần đồng nào đó, hi vọng Lộ An Thuần có thể đưa con cô đến học ở tổ chức của bọn họ…
 
"Trung tâm của chúng tôi dốc hết sức lực tìm ra thiên phú của trẻ em, bồi dưỡng năng lực và hứng thú cho các cháu, khơi gợi phát triển trí lực toàn diện. Trước khi nhập học sẽ có thầy cô chuyên môn tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra sát hạch của cháu, khảo sát thiên phú và năng lực của của cháu, sau đó đưa ra chương trình học chuyên môn cho cháu.”
 
Lộ An Thuần nhíu mày nhìn người phụ nữ đưa ra một quyển sách giới thiệu trung tâm dày cộp, môi trường thoạt nhìn rất tốt, chương trình học hình như cũng rất chuyên sâu.
 
"Chương trình học của chúng tôi bao gồm khóa học thực nghiệm cho thần đồng, thí nghiệm hoá học vật lý sinh học vân vân, còn có khóa học lập trình dành riêng cho trẻ em, trò chơi tập thể, trò chơi san bàn cho thần đồng, định kỳ tiến hành đánh giá cơ cấu trí lực. Ngoài ra còn tổ chức các hoạt động mở rộng ngoài trời, tiến hành leo núi, đi bộ, chơi golf, cắm trại dã ngoại, đá bóng, định hướng chạy việt dã… dưới sự chỉ đạo của các thầy cô giáo."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ mặt mày hớn hở giới thiệu: "Cô cứ giao con mình cho chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi dưỡng cháu trở thành một thiên tài chân chính."
 
Lộ An Thuần nhìn cái gọi là chương trình học dành cho thần đồng này, lại cúi đầu nhìn xuống cậu nhóc thanh tú đứng bên cạnh đang siết chặt gấu áo của cô: "Tôi nghĩ hay là thôi đi, chương trình học của các cô quá nặng, con nhà chúng tôi có lẽ không chịu được cường độ này đâu. Cảm ơn cô nhé, tạm biệt."
 
Cô quyết đoán từ chối lời đề nghị của cô giáo này, nắm tay Ngụy Hựu An rời đi. Nhưng cô giáo này cũng là một người vô cùng cố chấp, không muốn dễ dàng buông tha một mầm non tuyệt vời khó gặp như vậy…
 
"Cô Lộ à, lẽ nào cô không hy vọng con trai cô trở thành một người ưu tú hơn bây giờ sao?"
 
"Nếu cô cứ bỏ mặc con mình như thế sẽ chỉ làm cháu mờ nhạt giữa biển người, thực sự là quá lãng phí nhân tài."
 
Lộ An Thuần nghe đến mấy câu giải thích này thì cảm thấy hơi ngang ngược vô lý, cơn nóng giận cũng từ từ bốc lên…
 
"Hồi nhỏ chồng tôi cũng đâu có tiếp thu chế độ huấn luyện thần đồng kiểu  này, nhưng anh ấy cũng rất ưu tú. Bây giờ anh ấy đã là một kỹ sư hàng không vũ trụ, là niềm kiêu hãnh lớn nhất của tôi. Vậy nên tôi không đồng ý rằng tước đoạt niềm vui trưởng thành làm cái giá để trở thành một người ưu tú là một lựa chọn chính xác đối với con tôi. Ưu tú có vô vàn định nghĩa, cũng không nhất định phải đạt được thành tựu gì, hoặc phải trở thành nhà khoa học mới tính là một người ưu tú."
 
"Cô có muốn bàn bạc với chồng cô một lần không?" Cô giáo kia do dự nói: "Tôi biết cô là một nghệ sĩ, có lúc phương thức tư duy của một nghệ sĩ thực sự quá mức lãng mạn, nhưng anh Ngụy chồng cô sẽ có quan điểm không giống như vậy. Cô cũng nói anh ấy là một kỹ sư hàng không vũ trụ ưu tú, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ hi vọng con mình có thể vượt qua mình, làm ra cống hiến đối với sự nghiệp khoa học của loài người."
 
"Chồng tôi ủng hộ tất cả mọi quyết định của tôi, thế nên không cần bàn bạc gì hết, tôi quyết là được."
 
Dứt lời, Lộ An Thuần tra chìa khóa vào xe ô tô, mở cửa để Ngụy Hựu An lên xe, không tiếp tục để ý đến người phụ nữ phía sau nữa.
 
Buổi tối khi Ngụy Phong đeo tạp dề làm cơm, Lộ An Thuần lầm bầm kể lại chuyện này cho Ngụy Phong nghe: "Anh nói xem những chuyên gia này có phải là rảnh rỗi quá đà không? Giáo dục con như thế nào là chuyện của em, bọn họ còn nói đến tương lai nhân loại với chả tiến bộ khoa học kỹ thuật, thực sự là quá hoang đường rồi. Nếu có thời gian rảnh sao bọn họ không nâng cao trình độ của bản thân, tự mình làm ra cống hiến cho tiến bộ văn minh nhân loại không tốt sao?"

 
Ngụy Phong đút một miếng thịt ba chỉ nướng đến trong cháy ngoài mềm vào miệng Lộ An Thuần.
 
"Ưm..."
 
"Ăn có ngon không?"
 
"Phải cho thêm chút muối, không, thêm nước ướp thịt nướng chứ." Lộ An Thuần hạnh phúc nhai kỹ miếng thịt ba chỉ xốp giòn, vỗ anh một cái: "Anh có nghe em nói gì không đấy?"
 
"Nghe mà."
 
"Vậy ông xã có cao kiến gì đây?"
 
"Cao kiến của anh chính là bà xã nói gì cũng đúng."
 
"Bà xã của anh đương nhiên phải nói đúng rồi." Lộ An Thuần cười nói: "Hai đứa con của em, em muốn chúng trở thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này."
 
Ngụy Phong biết Lộ An Thuần chưa từng có một tuổi thơ tốt đẹp, cho nên cô đã dốc toàn bộ tình yêu và sự bao dung cho các con mình. Hai đứa trẻ này đã trở thành sự tồn tại tốt đẹp nhất để cô chữa lành ký ức về thuở ấu thơ.
 
"Chuyện này anh ủng hộ em, có điều chúng ta cũng phải hỏi xem ý kiến của con trai thế nào. Nếu con mình có giấc mơ, mà tương lai năng lực của nó lại không đủ để hoàn thành tâm nguyện, thì e rằng nó sẽ đau khổ vô cùng."
 
Cho dù trong lòng Lộ An Thuần đã chắc chắn phương thức giáo dục của mình trăm phần trăm không thành vấn đề, nhưng một câu nói Ngụy Phong lại khiến cô dao động.
 
Người đàn ông này... Không hổ là cha của thần đồng mà.
 
Thế là trong bữa cơm, Lộ An Thuần hỏi dò Ngụy Hựu An…
 
"Khứu Khứu, con có giấc mơ không?"
 
Ngụy Hựu An dùng muỗng nhỏ múc cơm, nghe mẹ mình hỏi vậy, cậu nhóc trầm tư trong giây lát, trông rất ra dáng: "Giấc mơ của con chính là trở thành một người giống như cậu út."
 
Lộ An Thuần nháy nháy mắt: "Con cảm thấy cậu út con là người như thế nào?"
 
"The king of the world."
 
"..."
 
Ngụy Phong vỗ vỗ lên sau ót cậu nhóc: "Đây không phải là giấc mơ, đây là bị khùng, sau này con cứ mặc kệ cậu con đi."
 
"Nhưng người con hâm mộ nhất người chính là cậu út, cậu ấy chơi tất cả game của con đều qua cửa. Nếu chỉ dựa vào một mình con thì không thể nào qua cửa được, lần nào cũng phải nhờ cậu út giúp đỡ. Cậu ấy… cậu ấy chính là vua trong lòng con!"
 
Lộ An Thuần bất đắc dĩ đưa tay lên đỡ trán.

 
Có điều đây dù sao cũng tính là chuyện vui, bởi vì chỉ những lúc chơi với người bạn lớn Ngụy Nhiên này, Ngụy Hựu An rốt cuộc mới có những biểu hiện như một đứa trẻ bình thường.
 
Cô không mong đứa trẻ này quá hiểu chuyện, bởi vì đứa trẻ quá hiểu chuyện đều khiến người ta phải đau lòng.
 
Hai đứa bé trong nhà thích nhất là chơi với Ngụy Nhiên.
 
Ngụy Nhiên bây giờ vừa học nghiên cứu sinh lại vừa làm thiết kế mở rộng ở công ty game. Dù cậu bận bịu đến nỗi chân không chạm đất thì mỗi tuần cũng sẽ mang game mới nhất về nhà để chơi cùng hai người bạn nhỏ Ngụy Hựu An và Ngụy Trăn.
 
Có điều mê muội game chung quy không phải chuyện gì hay ho. Thế là Lộ An Thuần ghi danh cho cậu bạn nhỏ Ngụy Hựu An đi học một lớp bóng rổ để phát triển phương diện thể chất của cậu nhóc.
 
Tuy hứng thú của Ngụy Hựu An đối với môn bóng rổ không mạnh bằng với game, nhưng từ sau khi tham gia lớp bóng rổ, ba cậu nhóc tan làm có thể đến sân bóng rổ trong khu chung cư để tập chơi bóng với cậu, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Ngụy Hựu An.
 
Mẹ cậu nhóc dắt theo em gái ngồi trên ghế giải lao, em gái cầm bảng vẽ nhỏ tùy ý vẽ nguệch ngoạc, ký họa lại cảnh cậu nhóc chơi bóng rổ với ba.
 
Ba nói những nét ký họa nguệch ngoạc này của em gái thuộc về trường phái trừu tượng, Ngụy Hựu An thì lại khen ngợi em gái vẽ cực kỳ đẹp, cho nên em gái cũng trở nên đặc biệt hứng thú đối với hội họa.
 
Ngụy Hựu An học hỏi điều mới cực kỳ nhanh, học chơi bóng rổ hơn nửa năm thì thân hình nhỏ bé của nhóc đã có thể đấu tay đôi qua lại với ba mình rồi.
 
Có lúc mẹ cũng sẽ gia nhập trận đấu bóng rổ của họ. Lộ An Thuần chơi bóng rổ không khác gì cố tình gây sự, ôm bóng mà chạy, ôm bóng đâm sầm vào người khác, mỗi lần như thế Ngụy Hựu An đều hô to "Phạm quy" , "Phạm quy rồi".
 
Quay đầu lại nhìn ba, anh lại trưng ra vẻ mặt cưng chiều "bái phục chịu thua", khen ngợi bà xã chơi bóng rổ hay quá đi mất, mình mặc cảm không bằng các kiểu.
 
Sau đó Ngụy Hựu An cũng học được chiêu này, tâng bốc mẹ mình lên mây, lần nào cũng khiến cô hài lòng cười lớn.
 
Lộ An Thuần cứ ngỡ tương lai cũng sẽ tiếp tục trôi qua bình thản và hạnh phúc như vậy, mãi cho đến khi một đồng nghiệp trong đơn vị của Ngụy Phong đích thân đến chơi nhà, mang đến một tin tức tốt cho anh…
 
Đó là một phong thư thông báo anh nhận được danh hiệu "Chuyên gia tính toán tải trọng hiệu quả".
 
Ngụy Phong làm kỹ sư hàng không vũ trụ, thành công tiến vào hàng ngũ ứng cử viên dự bị trở thành phi hành gia. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh sắp bắt đầu cuộc sống ba năm trên trời, hoàn thành công tác kiểm tra sửa chữa và bảo vệ hàng ngày trong trạm không gian.
 
Đồng sự vui vẻ gửi lời chúc mừng cho anh, bởi vì đây là cuộc tuyển chọn những người ưu tú nhất trong hàng trăm nghìn người, là cơ hội rất tốt để bộc lộ tài năng. Rất nhiều người công tác cả đời ở cục hàng không, mỗi ngày đều cố gắng để đạt được vinh dự này, nhưng vì đủ loại nguyên nhân như sức khỏe hoặc là năng lực tâm lý chưa đủ tốt nên mãi vẫn không thể trúng tuyển.
 
Ngụy Phong còn trẻ tuổi như vậy đã được lựa chọn đi vào trạm không gian, đủ thấy anh ưu tú đến nhường nào.
 
Anh nhận phong thư thông báo trúng tuyển nặng tựa ngàn cân này, quay đầu lại nhìn về phía Lộ An Thuần.
 
Trong niềm hi vọng, cô ôm lấy Ngụy Hựu An, tay Ngụy Hựu An còn nắm lấy tay em gái.
 
Ánh nắng buổi chiều tà kéo dài cái bóng họ đến vô hạn.

 
...
 
Trên đường về nhà, Lộ An Thuần và con trai bàn bạc với nhau ngày mai có hẹn đến cửa hàng của dì Tiểu Huệ làm một tấm mặt nạ oxy dưỡng ẩm.
 
"Ôi, vậy là con có thể gặp chú Trư Can ạ?"
 
"Chú Trư Can của con ở trường, lần sau mẹ sẽ nhờ chú ấy dạy con chơi bóng rổ."
 
Ngụy Hựu An hiểu chuyện nói: "Vậy ngày mai con dẫn em gái con sang chơi với em gái nhà dì Huệ Huệ trong cửa hàng."
 
"Được."
 
Ngụy Phong nhìn hai mẹ con cười cười nói nói, anh không dám chắc họ đã thật sự hiểu được ý nghĩa của những lời mình vừa nói hay chưa, bèn trịnh trọng lặp lại…
 
"Anh nói, anh sắp được tuyển chọn lên trạm không gian rồi."
 
Đột ngột bị cắt ngang, Lộ An Thuần và hai đứa trẻ liếc nhìn nhau một cái, rồi lại chúc mừng anh một lần cho đúng thủ tục…
 
"Ông xã lợi hại quá đi mất."
 
"Ba là niềm kiêu hãnh của con, con muốn học tập ba."
 
Ngụy Trăn cũng cất giọng non nớt: "Ba rọi dê."
 
"Là ‘giỏi ghê’." Lộ An Thuần sửa lại.
 
Ngụy Hựu An liếc nhìn điện thoại di động, kéo ống tay áo của mẹ: "Cậu út nói ngày mai mời chúng ta qua ăn lẩu."
 
"Cậu con vừa lãnh lương à, bảo cậu mời thêm khách."
 
Ngụy Phong:...
 
"Anh sắp đi ba năm, không phải ba tháng, không phải ba ngày. Mấy mẹ con em rốt cuộc có hiểu không, là ba năm đó!"
 
Lộ An Thuần bấm ngón tay tính toán một hồi: "Ba năm nữa, Khứu Khứu nhà chúng ta cũng lên lớp ba rồi, Trăn Trăn thì lên lớp một."
 
"Có thể con sẽ học vượt cấp." Ngụy Hựu An nói.
 
"Ôi con trai của mẹ giỏi đến thế cơ à?"
 
"Dạ." Nhóc con bị mẹ khen ngợi không khỏi đỏ mặt: "Lúc nào con chẳng giỏi."
 
Bé gái nắm tay mẹ, cất giọng non nớt hỏi cô: "Đợi đến khi ba quay về thì cậu con đã tìm được bạn gái chưa?"
 
"Cái này cũng không nói trước được, cậu út con là một tên trai thẳng thối tha."
 
Ngụy Phong không còn gì để nói.
 

Hiển nhiên anh đã đánh giá quá cao địa vị của mình trong gia đình.
 
Kết hôn đã nhiều năm, Lộ An Thuần cũng không còn là cô gái nhỏ vì phải rời xa anh ba tháng mà nắm tay áo anh nghẹn ngào khóc lớn trong sân bay nữa.
 
Có điều, thái độ hờ hững của mọi người trong nhà đúng là đã xua tan nỗi rối ren và do dự trong lòng anh.
 
Nếu như Lộ An Thuần khóc sướt mướt không nỡ rời xa anh, Ngụy Phong thật sự có thể từ bỏ cơ hội quý giá lần này.
 
Trong mắt anh, giấc mơ vĩnh viễn không sánh bằng Lộ An Thuần.
 
...
 
Quãng thời gian trước khi anh đi, bầu không khí trong nhà ngày ngày đều vui vẻ an lành. Tạ Du ngày nào cũng mang theo bếp trưởng ngự dụng của mình đến, bày tiệc rượu linh đình trong nhà để tiễn Ngụy Phong lên đường.
 
Có thể thấy, ông cụ này thật lòng cảm thấy kiêu ngạo vì con trai mình.
 
Đương nhiên Ngụy Nhiên mỗi ngày tan làm cũng về nhà ăn chực, đồng thời cam đoan nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị gái, để chị gái biết cho dù không có anh rể thì cuộc sống cũng chẳng thay đổi chút nào. Chị vẫn sống thật vui vẻ, tháng ngày vẫn trôi qua như thường, không cô đơn cũng không tịch mịch, cho dù anh rể không trở về nữa cũng không sao hết.
 
Ngụy Phong nói, anh thật sự cảm ơn em.
 
Đêm trước ngày anh ra đi, hai người triền miên đến tận khuya. Đến khi Ngụy Phong đã chìm vào giấc ngủ say, Lộ An Thuần vẫn trằn trọc không yên giấc.
 
Cô tựa vào lòng anh, nép sát vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đập hừng hực tươi trẻ.
 
Giọt nước mắt ấm áp cuối cùng cũng chảy xuôi xuống.
 
Ngụy Phong đặt một tay lên xương sống mềm mại của cô gái, ôm cô thật chặt. Cô vội vàng lau đi hàng lệ rồi nhắm mắt lại.
 
"Em giả vờ bấy lâu nay, cuối cùng cũng không giả vờ được nữa à?"
 
"Em đâu có giả vờ." Cô vẫn còn cứng miệng.
 
"Em nỡ rời xa anh mới là chuyện lạ."
 
Mặc kệ khoảng thời gian này cô tỏ ra hững hờ đến nhường nào, cứ như anh không hề có cảm giác tồn tại trong nhà vậy, nhưng trong lòng Ngụy Phong hiểu rất rõ ràng, Lộ An Thuần chỉ không muốn để anh gánh vác trách nhiệm quá nặng nề mà thôi. Cô muốn anh mặc giáp nhẹ ra trận, ngắm trăng trên chín tầng mây.
 
"Nếu em không muốn anh đi thì anh sẽ không đi." Ngụy Phong ôm cô thật chặt: "Thật đấy."
 
"Ngụy Phong, anh đã từng vì em mà buông bỏ giấc mơ, em không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa." Lộ An Thuần chống cằm tựa lên ngực anh, ngước mắt nhìn anh: "Yêu không phải là nhìn về phía nhau, mà là hai người đồng thời nhìn về một phương hướng khác."
 
Ngụy Phong thành kính và trịnh trọng cam đoan với cô: "Ba năm sau, anh sẽ mang vinh quang trở về bên em, hái cho em ngôi sao đẹp nhất."
 
"Sau đó vĩnh viễn không chia lìa."
 
"Nhất định rồi."



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận