Ngụy Phong leo lên tàu vũ trụ chở người, khi tên lửa đẩy phóng lên rời xa khỏi mặt đất, Lộ An Thuần đang hồi hộp xem livestream trên truyền hình có cảm giác nghẹt thở như rơi vào chân không. Mãi cho đến khi Ngụy Hữu An nắm chặt lấy bàn tay cô, cô mới hơi hơi bình tĩnh lại.
Loại chia ly này, thật sự không cách nào cân đo đong đếm bằng thời gian và khoảng cách.
Bởi vì xét theo chiều không gian trong vũ trụ thì cô và anh cơ hồ đã cách xa nhau hai khoảng thời không rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Lộ An Thuần cố gắng không nghĩ đến khoảng cách giữa anh và cô, nhưng mỗi khi đăm đăm ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, cô sẽ tưởng tượng có lẽ anh đang sống trên một ngôi sao sáng lấp lánh trong số đó.
Thuở ấu thơ cô thường trút bầu tâm sự với những ngôi sao, lờ mờ nhớ đến hồn ma đã bảo vệ cô cũng nói nó đến từ một ngôi sao.
...
Từ sau khi Ngụy Phong ra đi, Ngụy Nhiên dọn thẳng vào ở nhà của chị gái mình.
Ngụy Nhiên là một con mọt máy tính thích ru rú ở trong nhà, đồ đạc nhiều khủng khiếp. Những cái figure anime và mấy món đồ linh tinh lặt vặt của cậu chất đầy cả một gian phòng.
Những món figure bày chật cả tủ, khiến mấy người bạn nhỏ trong nhà ngắm nhìn đến tròn cả mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều hai người bạn nhỏ này cũng rất ngoan ngoãn, sẽ không tùy tiện chạm vào "những món bảo bối" của cậu, chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ để ngắm nghía đủ loại mô hình đẹp đẽ mà cậu bày trong tủ kính.
Khi Ngụy Nhiên vui vẻ sẽ chọn một hai món đồ chơi xinh xinh đưa cho hai bạn nhỏ, chọc cho hai bạn nhỏ phải ồ lên, ôm cậu không buông tay.
Trong ngôi nhà này, Ngụy Nhiên quả thực cứ như đại ca cầm đầu đám trẻ vậy. Ngay cả Ngụy Hữu An luôn luôn thận trọng chín chắn, trước mặt cậu cũng lập tức biến thành một cậu bạn nhỏ đáng yêu.
Dù sao thì cả Ngụy Hữu An lẫn Ngụy Trăn đều cực kỳ yêu thích cậu út, suốt ngày chạy theo cậu đòi chơi chung.
Ngày tháng trôi qua dù sao cũng coi như náo nhiệt, đã phần nào xua tan đi nỗi nhớ mong chồng của Lộ An Thuần.
Hàng tháng cô đều quay clip cho hai đứa trẻ, cắt ghép thành video sinh hoạt hàng ngày của chúng rồi gửi đến nhân viên chuyên môn liên lạc ở cục hàng không, sau khi thông qua xét duyệt là có thể truyền đến trạm không gian, hi vọng Ngụy Phong không bỏ qua từng giai đoạn trưởng thành của hai đứa trẻ.
Ngày ấy khi Lộ An Thuần đang cầm bút vẽ thì Ngụy Nhiên rầm rầm chạy về, nói trong đợt khám sức khoẻ trước khi được nhận vào đơn vị phải kiểm tra nam khoa, sau đó hỏi Lộ An Thuần: "Chị đoán xem, đoán xem em gặp được ai nào?"
"Em gặp ai vậy?"
"Từ Thanh Thanh đó!" Ngụy Nhiên vừa ngại ngùng vừa gấp gáp không thể chờ đợi thêm, vội nói: "Là cái bạn Từ Thanh Thanh hồi cấp ba từng theo đuổi em ấy."
"Không phải chứ..." Lộ An Thuần trộn màu vẽ trong bảng pha màu: "Em dám chắc người ta từng theo đuổi em à? Đây không phải mưu kế của anh trai em sao, người ta hẹn hò với em chỉ để lấy được tóc em thôi."
"Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là… Bây giờ cô ấy làm điều dưỡng trong bệnh viện, chính cô ấy làm kiểm tra cho em đó!"
Lộ An Thuần rốt cuộc đã tìm thấy điểm hứng thú, cô liếc nhìn cậu, hóng hớt: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Ngụy Nhiên đỏ bừng mặt: "Sau đó cũng rất khó xử!"
"Cái này có là gì đâu." Lộ An Thuần không hề để tâm: "Trong mắt bác sĩ và điều dưỡng thì nam nữ cũng chẳng khác gì nhau, em phải tin tưởng tính chuyên nghiệp của người ta chứ."
"Cô ấy đúng là rất chuyên nghiệp, nhưng mà... Nhưng mà em không có, sau đó em... Em thấy rất ngại ngùng."
Lộ An Thuần nhìn cậu khó hiểu: "Em nói xem em ngại cái gì vậy?"
"Thì khó xử á, ‘khó xử’ nằm trong dấu ngoặc kép ấy chị."
Lộ An Thuần cuối cùng cũng coi như hiểu ra ý cậu muốn nói gì, khóe miệng cô giần giật: "Nghe em nói mà chị cũng phát ngại luôn."
"Chuyện thế này em cũng không sao khống chế được, dù gì cũng rất mất mặt. Lúc đó người trong phòng đều bật cười, em thấy bọn họ cũng chẳng chuyên nghiệp cho lắm đâu, ngay đến Từ Thanh Thanh cũng cười luôn."
"Sau đó thì sao? Em có nói chuyện với cô ấy không?"
"Có chứ." Ngụy Nhiên sải chân ngồi ngược trên ghế tựa, đặt cằm lên lưng ghế: "Sau khi kết thúc cô ấy bước lại gần bắt chuyện với em, còn giải thích rằng cô ấy đã khám cho rất nhiều người đàn ông, bảo em đừng xấu hổ là được, đây là chuyện thường xuyên xảy ra."
"Thế em nghĩ sao?"
"Em nghĩ... Có lẽ cô ấy vẫn còn thích em chăng?"
"Lần đó người ta nói với em muốn thi đại học A, em nói em thi không đậu, cuối cùng em không thi được thật. Rồi em vào Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh, cũng vẫn không chịu liên lạc với người ta." Lộ An Thuần phân tích có lý lẽ có căn cứ: "Trong mắt con gái, đây là biểu hiện của một lời từ chối hết sức rõ ràng."
Ngụy Nhiên gãi gãi đầu: "Thật sao? Nhưng em không có ý này mà."
"Vậy lúc đó rốt cuộc em có ý gì?"
"Em cũng không biết, hồi ấy không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này. Mà cô ấy vẫn luôn chủ động, em... em không biết mình nên làm gì mới ổn."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ... Em cũng không nói rõ được..."
Lộ An Thuần nhìn những biểu cảm bối rối trên mặt Ngụy Nhiên là biết ngay vì sao cái tên này vẫn ế chỏng ế chơ từ thời đại học cho đến bây giờ. Đây không phải vấn đề về ngoại hình, vì cậu là một anh chàng đẹp trai ấm áp rực rỡ như ánh mặt trời, lại yêu bóng rổ cuồng nhiệt, về sau công việc cũng không tệ lắm, lương ở công ty game mỗi năm cả triệu tệ, con gái theo đuổi cậu chắc chắn nhiều không đếm xuể.
Cậu nhóc này hồi tiểu học còn biết làm quen với bạn gái, càng lớn lên đầu óc càng suy nghĩ cứng nhắc, hoàn toàn thiếu hụt cảm xúc yêu đương, từ sáng đến tối theo một đám anh em không đánh game thì cũng chơi bóng rổ, chẳng có lấy một xíu xiu hứng thú đối với con gái.
Lộ An Thuần làm chị gái cũng lười quản chuyện yêu đương của cậu, cứ dứt khoát mặc kệ cậu thích gì thì làm nấy, tha hồ sống cuộc đời như mình mong muốn.
Sau cái lần kiểm tra sức khoẻ kia, không hiểu vì sao, Ngụy Nhiên tự dưng lại hơi crush Từ Thanh Thanh. Có đôi lúc nằm mơ, cậu sẽ mơ về cảnh tượng “ngại ngùng” ngày đó, mà cảnh trong mơ này còn có thể kéo dài hơn và phát sinh thêm những tình tiết kích thích hơn nữa.
Mỗi đêm tỉnh lại, mồ hôi đều chảy đầm đìa.
Khát vọng trong lòng tựa như một khoảng không trống rỗng vô hạn, khó có thể lấp đầy.
Từ ngày ấy trở đi, cậu thường xuyên đến bệnh viện đi dạo nhưng chưa một lần nào gặp được cô ấy.
Cuối cùng cũng có một ngày, cậu trông thấy bóng người áo trắng ấy trong vườn hoa.
Trái tim cậu đập thình thịch liên hồi như phát điên.
Từ Thanh Thanh cũng chưa thể coi là xinh đẹp tuyệt trần, chí ít nếu đem so sánh với một vài cô gái trước kia từng theo đuổi Ngụy Nhiên thì trông cô ấy không xinh đẹp được như họ. Gương mặt cô ấy đầy đặn viên mãn, xương quai hàm cũng hết sức nhu hòa, không phải kiểu mặt chữ V như mấy cô hotgirl mạng. Đường nét mềm mại như vậy sẽ làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, khơi lên cảm giác muốn yêu thương ở người khác.
Từ Thanh Thanh cũng nhìn thấy cậu, vui vẻ giơ tay lên vẫy vẫy với cậu rồi lại gần chào: "Ngụy Nhiên."
"Ôi." Ngụy Nhiên vội vàng tiến lên trước đáp lời cô ấy: "Thật là trùng hợp."
"Trùng hợp cái gì mà trùng hợp, cậu quên rồi sao, tôi làm việc ở đây mà." Từ Thanh Thanh đút tay trong túi chiếc áo blouse trắng, mỉm cười nhìn cậu: "Cậu bị ốm à?"
"A, không, không ốm."
"Không ốm mà lại đến bệnh viện ? Hay người nhà cậu mắc bệnh nên cậu đến thăm?"
"Cũng... Cũng không phải." Ngụy Nhiên không dám nhìn vào mắt cô ấy. Cậu cúi thấp đầu, chỉ sợ một số cảm xúc không sạch sẽ nơi đáy mắt bị người ta nhìn ra thì thật là xấu hổ.
Cậu cảm thấy mình thực sự quá mặt dày mày dạn rồi.
Cớ sao lại nảy sinh những suy nghĩ xấu xa kia với người ta chứ?
Thôi được rồi, vẫn nên chuồn đi thì hơn.
Ngụy Nhiên xoay người định đi, Từ Thanh Thanh nghi hoặc gọi cậu lại: "Cậu làm sao thế?"
"Không có gì."
"Ngụy Nhiên, cậu đến đây để gặp tôi sao?" Từ Thanh Thanh vẫn luôn là một cô gái ăn nói thẳng thắn.
Ngụy Nhiên mặt đỏ lên đến tận mang tai, mạnh miệng chối: "Không, không phải, làm sao có thể chứ."
"Nếu cậu đến gặp tôi thì cứ nói thẳng ra đi." Từ Thanh Thanh nắm chắc suy nghĩ trong lòng, đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người cậu: "Tại sao, chẳng phải cậu không thích tôi à?"
"Tôi... Đâu có không thích."
"Tôi nói tôi ở đại học A, nhưng cậu không liên lạc với tôi. Tôi cho là cậu không thích tôi thế nên đã qua lại với chàng trai khác."
Ngụy Nhiên ngơ ngác quay đầu lại, nhìn sang Từ Thanh Thanh: "Cậu... Đã qua lại với chàng trai khác rồi à?"
"Đương nhiên, đã qua lại với vài người." Cô gái thẳng thắn nói: "Tôi không phải loại con gái đứng một chỗ ngu ngơ chờ người ta, tôi nhắm chuẩn đối tượng sẽ ra tay, cho đến khi tìm được một người bạn trai làm mình hài lòng nhất mới thôi."
Nghe được những lời này, Ngụy Nhiên không khỏi muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng cô ấy.
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không hợp lý cho lắm.
"Vậy... Cậu đã tìm được chưa? Người bạn trai làm mình hài lòng nhất ấy."
"Bây giờ tôi đã có bạn trai rồi."
Nghe được câu này, Ngụy Nhiên cảm thấy trái tim mình bỗng ngừng đập mất chừng hai giây. Sắc mặt cậu hơi tái nhợt đi, ánh sáng nơi đáy mắt cũng chầm chậm tiêu tan.
"Vậy tôi đã làm, làm phiền cậu rồi."
...
Khi người một nhà quây quần quanh bàn bếp làm sủi cảo, Ngụy Nhiên miêu tả cặn kẽ cảnh tượng đáng xấu hổ ở bệnh viện ngày đó, Lộ An Thuần quả thực đã cười đến suýt chết sặc.
"Cô bé này cũng thú vị lắm, nhưng mà ai bảo em không quý trọng cơ hội, bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi."
Tâm trạng của Ngụy Nhiên rất u ám, nhưng cậu vẫn cảm thấy có tám chín phần mười là vì mình bị mấy cái hormone không an phận quấy phá, thong thả chờ thêm một thời gian là được.
"Nhưng em cũng có thể tìm bạn gái mà? Thằng nhóc này đã lớn tướng rồi vẫn không yêu đương gì hết, em muốn làm gì đây, muốn tu tiên chắc? Phòng triển lãm tranh nghệ thuật chỗ chị cũng có rất nhiều cô gái thích em đó, thường hỏi xin chị cách thức liên lạc với em, có muốn thử một lần không?"
"Em không cần, chị đừng cho!"
"Tại sao?"
"Không biết nữa, chị đừng cho là được rồi."
Lộ An Thuần đặt sủi cảo đã gói kỹ lên bàn ăn, bất đắc dĩ nhìn sang cậu một lần.
Cậu nhóc này cứ như mắc chứng sợ con gái vậy. Lần này theo đuổi Từ Thanh Thanh cũng coi như một dịp hiếm hoi cậu chủ động cầm quân ra trận suốt bao năm qua, kết quả lại chịu thất bại thảm hại.
Nhưng mà cũng đáng đời.
Lộ An Thuần cũng lười nhúng tay vào chuyện của cậu, kiên nhẫn dạy Ngụy Trăn làm sủi cảo: "Cục cưng à, con cho nhiều nhân thịt quá rồi. Con nhìn xem, không gói lại được này."
"Bao giờ ba mới về ạ?"
Lộ An Thuần vui vẻ mỉm cười: "Nếu như kế hoạch không có gì thay đổi thì hôm nay chúng ta gói sủi cảo bỏ vào tủ lạnh, chờ ba về vẫn còn ăn được đấy."
"Ôi, tốt quá!"
Ngụy Nhiên thò tay ra lấy sủi cảo, bị Lộ An Thuần đưa tay gạt ra: "Rửa tay đi."
"Nói mới nhớ, anh trai em đã đi được gần ba năm rồi nhỉ?"
"Ừ, đã tròn ba năm rồi."
"Mà lần này anh em trở về, hai người có định hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, sinh thêm đứa thứ ba không?"
Lộ An Thuần mỉm cười đáp: "Không được, có Bé Thúi và Trăn Trăn là đủ rồi, anh trai em nhất định sẽ không muốn sinh thêm con nữa đâu."
"Cũng phải, trước đây khi anh ấy chăm sóc cho em vẫn thường nói sau này anh không muốn sinh con, kết quả lại còn sinh đôi."
Nhu tình đong đầy đôi mắt Lộ An Thuần, cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của Trăn Trăn: "Nhưng ba của chúng ta là người cha tốt nhất trên đời này, có đúng không Trăn Trăn?"
"Vâng, ba tốt nhất, chờ ba trở về con sẽ gói sủi cảo cho ba ăn."
"Tốt lắm, sủi cảo mà Trăn Trăn gói đều để lại cho ba ăn."
Ngụy Nhiên nhìn dáng vẻ hạnh phúc của chị gái mình, lại nhìn hai đứa bé một lớn một nhỏ quay mòng mòng xung quanh cô, cũng cảm thấy giây phút này chính là dáng vẻ nguyên sơ nhất của hạnh phúc.
Vậy mà cậu... lại có chút mong chờ.
...
Một buổi đêm nào đó vào nửa tháng sau, Ngụy Nhiên đóng chương trình máy tính, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ. Bỗng điện thoại di động rung lên một hồi, hình đại diện wechat đã rất nhiều năm không động tới đột ngột sáng lên.
Là Từ Thanh Thanh.
Ngụy Nhiên lập tức trở nên hăng hái, cậu ngồi dậy, run rẩy chạm mở mấy khung tin nhắn cô ấy gửi cho mình.
Từ Thanh Thanh: "Lần trước sau khi cậu tìm tôi, tôi vẫn luôn nhớ đến cậu."
Từ Thanh Thanh: "Tôi vừa chia tay với bạn trai rồi."
Từ Thanh Thanh: "Bây giờ cậu đến tìm tôi đi, tôi ở quán bar Monica." (gửi kèm định vị).
Đọc được ba tin nhắn này, Ngụy Nhiên ngơ hết cả người.
Cô ấy đang làm gì vậy?
Cô ấy chia tay với bạn trai, là vì mình sao?
Vậy nên mình có bị gọi là đào góc tường nhà người ta không?
Mẹ ơi, làm vậy thất đức quá đi mất!
Nhưng mà, cô ấy bảo mình đi đón cô ấy!
...
Trong quán bar Monica, Từ Thanh Thanh đã say đến gần như bất tỉnh nhân sự. Cô ấy mặc một chiếc váy dài tay chấm gót màu đen che kín lấy thân hình, khơi lên cảm giác nữ điều dưỡng thanh thuần trong nháy mắt hóa thân thành nữ vương trong hộp đêm, thần bí lại cấm kỵ, gợi cảm trêu người.
Ngụy Nhiên cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ bậy bạ trong đầu, đỡ cô gái ấy lên: "Cậu uống bao nhiêu rồi?"
Đôi môi cô gái đỏ sẫm, mà da thịt lại trắng như tuyết, dưới ánh đèn mờ mịt loang lổ càng làm nổi bật vẻ diễm lệ biếng nhác.
"A, mối tình đầu của tôi đến rồi."
Ngửi mùi nước hoa nồng đậm trên người cô gái, Ngụy Nhiên không khỏi đỏ bừng mang tai.
Cô ấy quá thẳng thắn.
Đối với những người tính cách thụ động như Ngụy Nhiên mà nói, thẳng thắn... thật sự không còn gì thích hợp hơn.
"Mối tình đầu." Từ Thanh Thanh vòng hai tay lên ôm lấy bờ vai cậu, đôi môi mềm mại gần như sắp dán vào người cậu: "Những năm này, cậu đã hẹn hò với mấy cô rồi?"
"Tôi chưa từng hẹn hò với ai."
"Làm gì có chuyện đó! Mối tình đầu của tôi đẹp trai thế này, sao lại chưa từng hẹn hò với ai?"
"Thật mà, tôi chơi bóng rổ và chơi game tương đối nhiều." Ngụy Nhiên đỏ mặt, thành thật trả lời.
Từ Thanh Thanh nghi ngờ hỏi: "Cậu là trai tân à?"
"Ớ."
Cô gái bỗng dưng mỉm cười, phảng phất như đóa hoa súng màu tím từ từ nở rộ, diễm lệ đến cực điểm.
Ngụy Nhiên không khỏi nhớ lại dáng vẻ cô gái mặc bộ đồng phuc điều dưỡng trắng tinh khám sức khỏe cho mình ngày hôm đó.
Cô ấy chia làm hai thái cực, nhưng vẫn mê người như thế.
"Đi thôi, về nhà nào." Từ Thanh Thanh dắt tay cậu.
"Về, về nhà á?"
"Mối tình đầu, tôi thấy cậu vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch. Cậu tìm đến tôi, cũng là vì bị tôi hút hồn trong một tích tắc chứ gì? Tôi nghe đồng nghiệp kể cậu đã đến bệnh viện rất nhiều lần."
Ngụy Nhiên ửng hồng hai gò má, chối đây đẩy theo bản năng: "Không, không thể nào! Tôi... Tôi đâu có đến tìm cậu."
"Được rồi được rồi, tôi đã biết." Từ Thanh Thanh dắt tay Ngụy Nhiên trở về nhà.
Cậu cũng không biết mình bị làm sao thế này, biết rõ làm vậy là không đúng, nhưng bước chân lại không nghe lời cậu sai bảo, cứ đi theo cô ấy về nhà.
Đó là một con hẻm nhỏ vô cùng chật hẹp bí bách, trong không khí tỏa ra mùi gỗ mục ẩm mốc. Từ Thanh Thanh dẫn cậu lên lầu, bước vào một căn hộ ba phòng mà cô ấy thuê chung với người khác.
Phòng khách cực kỳ bừa bộn, trên bàn uống trà đặt hộp đồ ăn đặt ship bên ngoài vẫn chưa thu dọn sạch sẽ. Giấy dán tường ố vàng quăn góc, có mảng thậm chí còn bong ra rơi xuống, lộ ra lớp sơn lót tường màu xám đen. Trên ban công cũng phơi đầy mấy món đồ của phụ nữ như váy và áo lót...
Bước đầu phán đoán, cuộc sống của cô ấy... Cũng không được tốt cho lắm.
Thật ra bắt đầu từ khoảnh khắc Ngụy Nhiên bước vào hộp đêm và nhìn thấy cô ấy, cậu đã cảm nhận được sự thay đổi trên người cô gái này.
"Tôi thuê nhà chung với người khác, cô bé kia không thích dọn dẹp nhà cửa cho lắm."
Từ Thanh Thanh kéo cậu vào gian phòng ngủ còn chật chội hơn nữa của mình, trong phòng chỉ kê một chiếc giường lò xo cá nhân và một chiếc tủ quần áo bằng vải, ngoài ra không để thêm được đồ vật nào khác. Trên giá đặt đầu giường xếp đầy những chai những lọ mỹ phẩm dưỡng da.
"Đương nhiên, tôi cũng không thích dọn dẹp nên nhà cửa hơi bừa bộn." Từ Thanh Thanh đặt cậu lên giường lò xo: "Cậu không để ý chứ?"
Ma xui quỷ khiến, cậu lại lắc lắc đầu.
Từ Thanh Thanh cúi người xuống hôn lên môi cậu hết sức thuần thục, cứ như đã lặp lại động tác này đến trăm ngàn lần. Nhưng đây là lần đầu tiên Ngụy Nhiên thưởng thức bờ môi phụ nữ mềm mại, lẫn vào mùi rượu, còn cả mùi hương ngào ngạt của son môi phụ nữ.
Cậu gần như có phản ứng trong nháy mắt, Từ Thanh Thanh mỉm cười: "Ngụy Nhiên, cậu giống đàn ông hơn bất kỳ người đàn ông nào tôi đã gặp."
Ngụy Nhiên quả thực không thể thở nổi, càng không tài nào suy nghĩ được gì. Cậu đối phó qua loa với nụ hôn của người phụ nữ này, hoảng hốt hỏi: "Thế này có phải... quá nhanh rồi không?"
"Không nhanh đâu, tôi muốn cậu từ lâu rồi, chẳng lẽ cậu không muốn tôi sao?"
Ngụy Nhiên cuối cùng đã chuyển từ thế bị động thành chủ động, vươn mình ấn cô ấy xuống chiếc giường lò xo. Không tìm được khuy áo hay dây buộc, cậu bèn dứt khoát chơi trò bạo lực, xé rách cổ áo của cô ấy.
Từ Thanh Thanh vừa bật cười khanh khách vừa nói: "Cái này đắt lắm đấy!"
"Tôi sẽ mua cho cậu."
Nhịp thở của cậu gấp gáp hơn cô ấy nhiều, một loại sức mạnh nào đó bị đè nén quanh năm lúc này gần như tuôn ra ào ào.
Nhưng đúng vào lúc cô ấy đã hoàn toàn phơi bày trước mặt Ngụy Nhiên, thì đầu óc cậu lại nổ đánh “đùng”, trong nháy mắt đã đờ người như tượng đá.
Cậu thấy trên da thịt trắng nõn của cô ấy trải đầy những vết bầm tím, tựa như một tấm vải xa tanh trắng nõn bị nhuộm lên những mảng xanh nhạt và đỏ thẫm, khiến ai trông thấy cũng phải giật mình.
"Đã, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì hết." Từ Thanh Thanh kéo cậu nằm xuống: "Không có chuyện gì hết, nếu cậu để ý thì tôi sẽ mặc quần áo vào."
Ngụy Nhiên giữ tay cô ấy lại, nắm thật chặt cổ tay tinh tế trắng nõn của cô ấy, hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đã nói là không có chuyện gì rồi, cậu quan tâm nhiều như thế làm gì."
"Nói cho tôi biết!" Ngụy Nhiên cất cao giọng, khiến cho cô ấy không khỏi co rúm lại một cái, động tác cũng dừng.
Dáng vẻ hung dữ của cậu, quả thật cũng hơi đáng sợ.
Từ Thanh Thanh nhìn vào đôi mắt quật cường của thiếu niên, hiểu rõ cậu đã hoàn toàn không còn hứng thú gì nữa, sắc mặt cô ấy cũng lãnh đạm đi mấy phần: "Bạn trai cũ ấy mà, chẳng phải thứ gì hay ho. Hắn ta cờ bạc nát rượu, đã đánh tôi rất nhiều lần, muốn chia tay mà mãi vẫn chẳng chia tay nổi. Cho đến mấy ngày trước tôi quyết định đưa cho hắn ta một khoản tiền mà mình đã tích cóp rất lâu, thì cuối cùng hắn ta cũng coi như nhận lời chia tay."
Tay Ngụy Nhiên siết chặt ga trải giường, gần như run rẩy: "Hắn ta đánh cậu, thế mà cậu còn đưa tiền cho hắn..."
"Bởi vì tôi muốn yên ổn ở bên cậu, ngày ấy cậu đến tìm tôi đã làm tôi trằn trọc mất ngủ cả đêm. Ngụy Nhiên, cậu biết không, bắt đầu từ cấp ba tôi đã muốn làm bạn gái của cậu. Cậu có một gia đình tốt như vậy, có anh trai và chị gái tốt như vậy, cậu có biết tôi hâm mộ cậu biết chừng nào không? Nhưng mà tôi luôn luôn cảm thấy tôi không xứng đáng có được những thứ này. Cậu Ngụy có ơn với cả gia đình tôi, lên đại học cũng luôn luôn giúp đỡ tôi. Mà cậu là em trai của anh ấy, tôi vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã trèo cao, cũng không có dũng khí theo đuổi cậu."
Cô ấy kéo cổ tay của thiếu niên, nhẹ nhàng gác cằm lên vai cậu: "Lần này cậu chủ động tìm đến tôi, vậy thì... Đừng tiếp tục đẩy tôi ra xa nữa."