Nói xong cô cầm con dao định làm gì đó giải khuây nhưng nhìn lại hai bà cháu nên cô phi con dao xuống khớp tay một tên đàn ông khuất bóng trong góc.
Thấy con dao ở giữa các khớp tay nhưng không có máu chảy ra, hắn ngất sửu tại chỗ, mấy người kia sợ hãi, có tên té ra quần.
Cô chỉ vào một tên đang quỳ rạp mặt cách đó vài bước nói
"Bò đi mua cho bà đây mấy gói kẹo que, thiếu bước lết đường nào bà đây ' chặt ' mất..".
Tên đó bò thật nhanh đến chỗ khuất thì thoát chết đứng dậy định chạy thì người đàn ông trong góc đã đá một lực nhanh như chớp về phía anh ta.
Tên đó không đề phòng nên đã hít một hơi đất mẹ cực lớn, sặc sụa mấy phút mới lấy lại hơi thở rồi thét lên ' thằng mù từ nơi nào đến ', chưa hết câu hắn đã bị đạp lăn như quả bóng, sau một hồi lăn hết sức đẹp mắt hắn ta va phải quầy hàng bán kẹo que.
Hắn sợ hãi mua kẹo rồi lăn về trước sự chứng kiến của người đàn ông nho nhã vừa đá anh ta cách đó không xa.
Ánh mắt người đàn ông hơi loé sáng rồi bước lên chiếc xe BMW chói sáng gần đó.
Khi bò về đến chỗ Tịch Hi thì anh ta vội phủi sạch bùn đất bám trên kẹo rồi đưa cho cô, cô liếc mắt về phía đứa bé, anh ta hiểu ra và bò về phía cô bé.
Cô bé nhìn thấy gương mặt lấm lem như con mèo ở trước mắt thì nở nụ cười gượng gạo, có nín khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, có lẽ cô bé hiểu gì đó nhưng lại không thể từ bỏ hoặc đó là điều cô bé đã quen nhưng sau này có lẽ điều đó sẽ không liên quan đến cô bé nữa.
Cô bé ngước mắt về phía Tịch Hi rồi cầm bó kẹo chạy mất.
Bà lão thấy thế rồi cũng vội lấy áo lau nước mắt, dập đầu với 'Cô ' rồi cũng cố lết thân già rời đi.
Nhìn hai bóng lưng ấy lòng cô lại thêm chua sót, nếu như cô lấy lại chí nhớ sớm hơn một chút, hiểu biết nhiều hơn một chút, máu lạnh hơn một chút, giỏi hơn một chút thì có lẽ cô sẽ bảo vệ được người mình quan tâm nhiều hơn một chút ' hay không'.
Bỗng cô chợt nhìn mấy tên dưới đất đang chuẩn bị ' chuồn', mấy tên đó như nhìn thấy ánh mắt khát máu của mà quỷ muốn đòi mạng mà không kịp phản ứng.
Cô từng tên cầm đầu lên đấm hắn liên hoàn như một bao cáy rồi dùng chân đạp hắn vào tường, hắn phun ra một búng máu và mấy chiếc răng rồi ngất lịm trên đất.
Tiếp đó cô chỗ mấy tên còn lại thành bóng mà đá cho đến khi đầu ngón chân xưng lên, mấy tên đó bất động, cô rời đi để lại cho ông chủ quán mì sự chết sững không nói nên lời.
Sau khi cô đi người đàn ông trong chiếc BMW gọi một cuộc điện thoại rồi cũng rời đi.
Cô vào một phòng đấm bốc ngay gần đó quẹt thẻ vào máy, gọi quyền sư đến huấn luyện, ban đầu tên quản lí thấy cô mỏng manh, yếu ớt nên gọi vài tên đồ đệ đến đấu với cô 'cho vui' vì dù sao cô cũng nhiều tiền.
Có vài tên lên sân còn chưa xuất thủ đã bị đôi mắt khát máu của cô làm sợ, bọn chúng chưa kịp nhìn thêm đã bị cô coi như bao cát mà đánh không thương tiếc.
Đánh xong cô liếc nhìn tên quản lí đang đứng nhìn kịch hay bên góc rồi quay lại đánh tiếp, hắn ta đờ ra một lúc rồi hớt hải đi tìm quyền sư.
Quyền sư vừa ra đã thấy cô sắp bóp gãy xương tay đồ đệ mình thì liền lao tới.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.
Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
3.
Kẻ Tổn Thương Lại Muốn Tổn Thương Người Khác
4.
Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút
=====================================
Cô quăng tên trên tay xuống đánh với quyền sư đang lao tới, giờ đây trong tâm cô chỉ có ngọt lửa thiêu rụi cơ thể bóc chần nỗi tuyệt vọng cô đơn với cô ở đâu cũng là kẻ thù, kẻ thù không chết thì mình sẽ chết.
Chưa chống trả được mấy chiêu tên quyền sư đã bị đánh văng ra đất không thể cử động.
Như đã phát tiết sự thật cô cơ chế đậy bấy lâu, cô lấy lại chút ý chí, cười khẩy với mấy người bất động trên sàn ném chút tiền lên bàn rồi rời đi.
Cô còn nhiều chuyện phải làm hơn không có thời gian cho mấy việc nhảm.
Có lẽ kẻ từ đâu trái tim cô kết thành băng, bất luận kẻ nào cũng không làm cô tan chảy.
Cô bắt xe đến trụ sở chính tập đoàn Điệp thị, Hoàng Thanh được cử đến đây để họp cổ đông do giá cổ phiếu sắp chạm đáy trong mấy ngày qua mà chưa có cách giải quyết, vừa nhìn thấy "Ninh Tiêu" Hoàng Thanh như thấy hoàng thượng đến ân xá để mình không bị dìm chết trong biển nước bọt.
"Ninh Tiêu" ngồi vào chiếc ghế bên cạnh vị cổ đông nào đó rồi ném một sấp văn kiện lên bàn, mọi người bị hành động này làm cho ngưng trệ cuộc hỗn chiến 'đấu khẩu '.
Bọn họ quay lại chỉ thẳng vào 'Ninh Tiêu' mà hét ai cho cô vào đây, đây là vị trí của cổ đông lớn thứ ba tập đoàn sao cô dám, mau cút ra ngoài.'Ninh Tiêu ' nhìn thẳng vào ông ta hai chân gác nhau, ngồi nghiêm túc rồi phất tay cho trợ lí đưa hai tờ tài liệu ngắn gọn cho ông ta.
"Phát cho mỗi vị một bản, nhưng đừng nhiều quá, tôi không có tiền in đâu, giấy giờ đắt lắm, Ninh Tiêu lên tiếng nói".
Sau khi mở tài liệu, ông ta mới rõ vì sao cô lại ngồi vị trí đó, ông ta tức giận muốn phi cuốn tài liệu về phía cô nhưng lại chợt nhận ra là vẫn còn vài trang phía sau, ông ta mở ra thì hết sức vui mừng nắm chắc tài liệu như sợ nó bay đi, ông ta lặng lẽ rời khỏi phòng, rồi một số cổ đông lớn khác cũng lần lượt rời đi, trước khi đi bọn họ để lại một câu ' Tuổi trẻ tài cao, chúng tôi đã già rồi '.
Ninh Tịch biết bọn họ đang nói gì nhưng người ngồi đối diện cô, Điệp Huỳnh thì đang tự đắc điều gì đó căng đôi môi đỏ chót như đ* chim chào mào lên tiếng "Cô sắp ra đường rồi, tiện nhân vô giáo dưỡng".
Ninh Tiêu không nói chỉ khinh thường nhìn cô ta bằng đôi mắt khẽ nheo lại sau cặp kính râm đen.