Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Lúc tôi tỉnh lại, đang cùng Thái trợ lý tựa đầu vào nhau ngủ trong phòng y tế của công ty, Thái đồng chí gương mặt tái nhợt, lỗ mũi cắm bông, tôi nhìn thấy trên mũi hắn còn xanh tím một khối to đùng.

Nhìn thấy tôi tỉnh, hắn bị làm cho sợ đến mức cả người đều run, giống hệt như bị đi tiểu thường xuyên vậy.

“Diệp Hồng Kỳ…. Cô tỉnh rồi!” Hắn run run giọng, che mũi, cả người trong vòng không phẩy không năm giây nháy mắt bắn ra năm cm.

“Anh nói xem là ai đem chúng ta đặt cùng một giường!” Tôi rống giận, vén chăn lên ngồi dậy.

Thái Kỳ cũng ngồi dậy theo tôi, tay run run chỉ chỉ tôi, “Cô vẫn cưỡi lên người tôi, bọn họ không cách nào tách cô ra được, phải cùng nhau khiêng tới!”

“….” Được rồi, lúc ngủ, tôi có ý thức bảo vệ rất cao, chỉ thích ôm chặt lấy thứ gì đó, mẹ già nhà tôi nói, cái này gọi là oán niệm, cái này gọi là chấp niệm.

“Đúng rồi, lúc cô ngủ, Ninh tiểu tổng và Tiễn tiểu quản lý vừa đúng lúc tới đây bàn chuyện hợp tác hạng mục công việc, nhân tiện thăm hỏi hai chúng ta…”

Tôi mặt không thay đỏi nhìn Thái Kỳ, hồi lâu sau, mới tìm lại được giọng nói của chính, nó dị thường lạnh: “Vậy thì thế nào?”

Thái Kỳ ngạc nhiên nhìn tôi, nhảy xuống giường, chân không đứng trên đất: “Diệp Hồng Kỳ, là Ninh tiểu tổng đấy, cậu ta nhìn thấy bộ dạng hai nhỏ vô tư của chúng ta rồi!”

Khốn, dùng từ kiểu gì thế, làm như là xử nữ thuần khiết không bằng.

“Cậu ta vừa nhìn thấy bộ dạng hai chúng ta đầu đuôi tương giao, giận đến đen cả mặt!”

Không, không phải là Ninh Mặc đen mặt, mà là bản nhân tại hạ đây đen mặt, đầu đuôi tương giao, mẹ nó chứ đây là từ ngữ hình dung cái kiểu quái gì thế hả.

Thái trợ lý, làm phiền anh đọc sách nhiều thêm một chút có được không?

Tôi lạnh mặt, trầm ổn tỉnh táo tiếp túc hỏi hắn: “Thế Tô Tổng nhìn thấy cái dạng đức hạnh kia của chúng ta sao?”

Thái Kỳ rất kiên định lắc đầu.

Tôi hít một hơi, một chưởng chụp xuống vai hắn: “Chỉ cần không phải kim chủ tương lai, vậy thì, mặc kệ là người hay quỷ, tôi đều không quan tâm, Ninh Mặc anh ta không có tư cách đen mặt!”

Thái Kỳ dùng một loại nhiệt tình kiểu giai cấp vô sản tới cầm lấy tay tôi, đung đưa qua lại: “Hồng Kỳ, cô nói thật là hay, thật là hay!”

“Mặc xác tiểu tam tiểu tứ, tiểu lục tiểu ngũ của hắn, tam nhi có thế túm được kim chủ, chính là Tam Nhi tốt!” Tôi vung tay.

Mặt Thái Kỳ lập tức cứng lại, cười hắc hắc: “Hồng Kỳ, cái này không tốt, tam quan của cô bắt đầu giống tôi rồi!”

Tôi khí thế hùng hồn nhìn hắn, vỗ vỗ vai hắn, mắt thấy chân hắn bị tôi vỗ cho sắp mềm nhũn xuống: “Thái trợ lý, anh biết chưa, trước kia Ninh Mặc là ngọn đèn sáng của tôi, bây giờ đổi thành anh!”

Khóe miệng hắn giật giật, run run: “Hồng Kỳ, có thế không cần thẳng thắn như vậy được hay không!”

Tôi liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy giữa sống mũi hắn một quầng thâm tím, không nhịn được phì cười một tiếng: “Thái trợ lý, mũi anh làm sao lại thành như vậy!”

Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt bi thương: “Diệp Hồng Kỳ, cô nói xem một bộ vị giống nhau, chịu nổi sự tấn công của cô đến hai lần sao?”

A? Tôi chẳng có ấn tượng gì cả!

“Trước khi cô xỉu, cả cái mông đều tọa lên mũi tôi!”

Tôi thấy bác sĩ đứng bên cạnh nhịn cười, ngoắc ngoắc tay với y tá đứng bên, bảo các cô ấy đi, đoán chừng loại đối thoại cực phẩm như thế này, y tá mà nghe được sẽ biến thân mất.

“Này, Hồng Kỳ, trước khi chúng ta hợp tác cùng với Tường Thực, tôi nghĩ, cô phải theo tôi đi công tác một lần!” Hắn xoa xoa mũi, đột nhiên giống như nghĩ ra cái gì: “Thời gian không nhiều lắm, chỉ hai ngày thôi, ngày thứ nhất đi, ngày thứ hai về, nhưng mà đối với việc hợp tác rất hữu dụng.”

Aiz, đột nhiên sao hắn lại nói mấy câu này với tôi?

Nói thật, mấy ngày qua, trừ bảng biểu, tôi cũng mới chỉ học xong cách sắp chữ trong WORD, bất kỳ kế hoach marketing nào trong công ty, cũng không dính dáng gì đến tôi.

Làm sao mới đó mà đã phải đi công tác.

“Tôi nói với cô này!” Thái Kỳ đến gần tôi, liếc xung quanh một cái, cực kỳ thần bí nói: “Bên Tường Thực đã báo giá nguyên vật liệu rồi, chúng ta phải đến thành phố bên cạnh xem một chút giá cả tương quan, dự án mới lần này, tập đoàn Tưởng Thực bước vào thị trường sớm hơn chúng ta, giờ hợp tác, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!”

Tôi cũng hạ thấp giọng trả lời hắn: “Thái trợ lý, cái này thuộc vấn đề cơ mật của công ty sao?” Tôi thụ sủng nhược kinh nha, chẳng lẽ tôi thuộc kiểu nhân tài kẻ sau vượt người trước, là quân chủ lực đời mới nhất của công ty?!

Tôi có chút cảm giác trung thành với công ty rồi đấy!

Thái Kỳ tiếp tục hạ thấp giọng: “Hồng Kỳ, cô đừng nghĩ vớ vẩn, cơ mật của công ty mà đến lượt cô với tôi biết sao, đây chuyện ai ai trong công ty cũng biết, chỉ có chúng ta là rảnh rỗi nhất, cho nên bị đày đi!”

Tôi cáu, một cái tát vung thẳng lên mặt hắn.

Không phải là cơ mật, anh nói xem anh hạ giọng như thế làm gì.

Hại tôi mất công trung thành một phen!

“Đồ không cần thu thập đâu, chiều đi luôn!” Hắn sờ sờ sống mũi, lúc nhìn tôi, ánh mắt cười thành một vành trăng lưỡi liềm.

Giống hệt như một con hồ ly đắc đạo!

Tại sao vậy chứ, trong lòng tôi luôn có một loại phòng bị đối với đồng chí Thái Kỳ. Như vậy không được không được,lúc tôi đưa Ninh Mặc lên làm đèn sáng, là toàn thân đầu nhập cơ mà.

Như vậy đối với đồng chí Thái Kỳ thật không công bằng.

Lúc xế chiều, tôi cùng với Thái Kỳ mỗi người xách một chiếc laptop bước ra khỏi cửa chính của tập đoàn Thiên Duyệt, trùng hợp nhìn thấy Ninh tiểu tổng từ bên trong xe riêng đang bước ra.

Đôi mắt kia lạnh nha, như là vớt lên từ Bắc cực vậy.

Sắc mặt của Tiễn Đạc cũng chẳng tốt lành gì, cái mặt tiểu bạch kiểm, có xu hướng đông cứng, nhìn thấy tôi và Thái Kỳ hai người đầu đội một đôi mũ tình nhân giống hệt nhau, cơ mặt lập tức biến thành đá.

Khụ, để ý cái gì chứ, tự tôi còn chẳng để ý, hai cái mũ kia là buổi trưa, Thái trợ lý dẫn tôi đi cò kè mặc cả.

Không mua giống nhau, làm sao mà mặc cả được! Hơn nữa, nguyên nhân được giảm giá là, tóc của hắn hoàn mỹ không tỳ vết, còn của tôi thì khắp nơi chỗ nào cũng có tỳ vết, cho nên cộng lại được giảm giá.

“Diệp Hồng Kỳ, hai người đi đâu vậy?” Tiễn Đạc bước lên một bước, dùng giọng nói vô cùng thân thiết chào hỏi với tôi, thân thiết y như là anh em ruột từ trong bụng cùng một mẹ sinh ra vậy.

Tôi cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười sáng lạn: “Đi tản bộ với Thái trợ lý ấy mà!”

Mặc dù đi khảo sát giá thị trường không phải chuyện cơ mật gì, nhưng mà tôi với tập đoàn Tường Thực trong lòng trời sinh đã có bài xích, chuyện nói thật, tôi đây căn bản không làm được!

“Chỉ có hai người!”

A? Nói chuyện lại là Ninh tiểu tổng, gương mặt lạnh lùng, nhìn tôi và Thái Kỳ, đáy mắt viết bốn chữ to! Đó chính là…. Gian phu dâm phụ!

Tôi làm sao mà dâm hả, Ninh Mặc, có cần phải nhìn tôi như vậy không?

“Chỉ có hai chúng tôi!” Thái Kỳ cười híp mắt vung tay lên, hành lý trong tay cũng quăng cho tôi, tôi vươn tay đỡ được, lắc lư hai cái, thiếu chút nữa ngã xuống.

Cũng không phải là do nhiều đồ, mà góc độ hắn ném quá thần kỳ, vung tay một trăm tám mươi độ, tôi phải cơ trí lắm mới đỡ được đấy!

Thắng nhóc này, làm như tôi nhạy bén lắm ấy!

Ninh Mặc mặt lại đen lại, ánh mắt tức giận rõ ràng đã có thế thấy được: “Anh để con gái làm như vậy sao, sáng nay cô ấy còn vừa mới té xỉu!”

Khụ?! Lần đầu tiên trời long đất lở, Ninh Mặc thay tôi ra mặt.

Thái Kỳ rất tức giận nhìn hắn, ánh mắt liếc nhìn tôi đang có chút hả hê, cũng bộc phát: “Tôi còn ngất sớm hơn cô ấy, tỉnh lại muộn hơn cô ấy, tại sao chỉ nói có riêng cô ấy thôi!”

Phụt… Tôi quay mặt đi, nhìn cửa kính của Thiên Duyệt, đếm số người đang dựng lỗ tai nghe bát quái.

Đồng chí Thái trợ lý, tại sao mỗi lần anh mở miệng, đều có thể kéo một đám người tới vậy!

Sắc mặt Ninh Mặc càng thêm khó coi, liếc mắt nhìn tôi cam tâm tình nguyện làm nô dịch, một bước bước qua, thuận tay xách cái laptop trong lòng tôi cùng với cái túi du lịch nhỏ.

“Diệp Hồng Kỳ, cô chỉ để cho người khác bắt nạt thôi sao?”

A? Câu này, giống như hồi trước bắt nạt tôi không phải là hắn vậy, trốn tránh thực tế như vậy là không được, hắn đã không nhắc tới thì thôi, đã nhắc tới rồi, vũ trụ nhỏ dâng trào của tôi lại bắt đầu thiêu đốt.

Vậy nên, tôi nhanh chóng từ người qua đường Giáp, biến thân thành nữ chính.

“Ninh tiểu tổng, anh thừa nhận trước kia có bắt nạt tôi?” Vẫn luôn mập mờ, cho dù khi tôi có tự cho là đúng coi mình là bạn gái của hắn, hắn cũng chưa từng phủ nhận qua.

Không thừa nhận, không phủ nhận, để cho tôi ba năm qua cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.

Tôi đây là tiện cách lại phát tác!

Con ngươi Ninh Mặc lóe lóe, nhanh chóng rũ lông mi xuống, thấp giọng đáp lại tôi: “Cái đó không giống.”

Sao lại không giống?!

Chỗ nào không giống?!

Tôi đang muốn gân cổ lý luận với hắn, đồng chí Thái Kỳ lại ở thời khắc mấu chốt, vươn tay kéo tôi qua, dùng giọng nói rất chi là căm phẫn chỉ trích Ninh tiểu tổng: “Ninh tiểu tổng, tư tưởng kiểu này của cậu là không được!”

Ninh Mặc chợt nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Thái trợ lý, tư tưởng gì?”

Đầu tôi nhức nhức, quay mặt đi, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, cực kỳ không muốn nghe câu trả lời của Thái trợ lý, theo kinh nghiệm dĩ vãng của tôi, đáp án này, không nghe cũng được.

Quả nhiên, Thái Kỳ dùng một loại vẻ mặt kiểu trưởng bối giáo dục tiểu bối vỗ vỗ bả vai Ninh Mặc, ý tứ sâu xa nói: “Ninh tiểu tổng, sở thích chiếm bồn cầu mà không đi đại tiện này của cậu, phải sửa đi!”

Grừừ… Tức giận không phải là đồng chí Ninh Mặc.

Tôi trực tiếp lấy chiếc laptop kia chào hỏi hắn

Cái gì? Chẳng lẽ tôi chính là cái bồn cầu kia, đồng chí Thái Kỳ,sự xúc phạm của anh đã làm tổn thương đến tâm hồn yếu ớt của một cô gái nhu nhược.

Thái Kỳ xoa cái đầu bị đập trúng, nhìn tôi cười cười, hai tay hạ xuống, làm động tác áp chế, “Aiz, Hồng Kỳ, đừng kích động, đừng kích động!”

Khốn nạn, giờ tôi không nén được nỗi tức giận đang dâng trào này.

“Hồng Kỳ, cô phải tha thứ cho Ninh tiểu tổng, tiểu thiếu gia ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên như cậu ấy, chắc sẽ không thông cảm được cho tâm trạng của người khác, tâm lý của cậu ta tôi có thể hiểu!”

Ninh Mặc mím môi, mắt như hàn tinh, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thái Kỳ,

im lặng quỷ dị.

Thái Kỳ tỉnh bơ nhìn anh ta, cười như không cười: “Diệp Hồng Kỳ cô ấy không phải là đồ vật, gọi đến thì đến bảo đi thì đi, cậu không có tư cách hưởng thụ loại cảm giác ưu việt khi được cô ấy ái mộ!”

Tôi cứng người, quay mặt đi, cảm thấy đặc biệt lúng túng.

“Cậu cho rằng cô ấy sẽ vĩnh viễn ở phía sau cậu, đuổi theo cậu, thỏa mãn thứ hư vinh buồn cười của Ninh tiểu tổng cậu sao? Làm sao có thể?” Thái Kỳ cười lạnh một tiếng, vươn tay kéo tôi qua, khiêu khích nhìn hắn: “Cậu thấy chưa, ngọn đèn sáng của Hồng Kỳ, đã đổi chủ, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là trung tâm của cô ấy!”

Để tôi đi chết đi, đào hố cũng được!

“Cho nên, chỉ có một mình tôi có thể bắt nạt cô ấy, nếu ai dám bắt nạt Diệp Hồng Kỳ, tôi sẽ giúp cô ấy trả lại gấp mười gấp trăm lần!”

Nói hay quá đi!

Tôi cũng muốn chảy nước mắt!

Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, loại trạng thái này chỉ giữ vững cho đến khi Thái Kỳ phun ra câu cuối cùng kia.

Thái đồng chí một lần nữa thêm dầu thêm mỡ tuyên thệ: “Ninh tiểu tống, cậu đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!”

Phụt, ai đấy, Tiễn Đạc, đừng cản tôi, tôi muốn đập bẹp tên Thái Kỳ này! Grào Grào Grào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui