Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Tô Tổng

Thái Kỳ đứa nhỏ này, tam quan bất chính, cha nó luôn muốn dạy dỗ nó, thay đổi lý tưởng của nó.

“Thái Kỳ, nói cô biết, lý tưởng của cháu là gì?” Lúc cha nó đưa nó qua, thằng nhóc này đang trong thời kỳ phản nghịch, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo bất tuân.

Đứa nhỏ này có thiên phú dị bẩm, thời kỳ phản nghịch tới cũng trễ hơn so với người khác, người ta là cấp hai trung học, nó thì sắp tốt nghiệp đại học rồi mới phản nghịch, thần đồng chắc là lúc nào cũng khác với người thường, mặc dù nó học đến lớp đó cũng là nhảy lớp, nhưng mà tôi đã thấy qua mấy đứa trẻ trong lớp đó, đầu đều không được bình thường cho lắm.

Vẫn là Giang Duyệt cùng Giang Khương nhà mình tốt nhất, ít ra cũng bình thường!

“Làm công nhân, làm nhân viên nghiệp vụ, làm thợ công trường…” Nó bất cần đời nhìn tôi cười, trên tay cầm một xấp hình, đang nhét vào trong phong thư, mặt trên phong thư ghi rõ tên của cha nó.

Tôi một phen đoạt lại, vừa mới nhìn, thiếu chút nữa vọt luôn tới máy photo bên cạnh sao ra mấy tờ.

Quá hiếm có, tôi còn chưa thấy dáng vẻ bốc lửa như vậy của Thái lão đại bao giờ, lộ nửa vai, đầy mặt dục cầu bất mãn nằm đó cho người ta đè, thằng nhóc Thái Kỳ này có thiên phú đấy, gặp nguy không loạn, ảnh chụp toàn là chất lượng cao.

“Thái Kỳ, cho cô hai tấm đi!” Tôi hà hà hỏi nó.

Ánh mắt nó liếc xéo, cười lạnh hai tiếng, móc từ trong túi ra hai phong thư nữa, đưa cho tôi: “Cô à, phần cô cháu cũng chuẩn bị rồi đây!”

Tôi rút hình ra, chỉ liếc một cái, thiếu chút nữa bất tỉnh.

Một phong là thằng nhóc Giang Duyệt kia, mang vàng đeo bạc đứng ở cửa trường học, đang kéo con gái nhà người ta giở trò lưu manh, mỗi một tấm, tay của nó đều đặt trên một vị trí khác nhau trên người cô bé kia.

Khốn nạn thật, thằng nhóc Giang Duyệt này còn biết cười dê cơ đấy, tôi sinh nó xong, còn hoài nghi nó là mặt than.

“Thằng nhóc này vậy mà không phải tàn tật!” Tôi lệ rơi đầy mặt, tay run run nhìn dáng vẻ cười dê của Giang Duyệt, thực nổi da gà,



(

╯▽╰

)



“Cô cứ xem phong kia đi, xem xong chắc cô cũng tàn tật luôn!” Thái Kỳ hai chân vắt chéo ngồi tại chỗ, cười xấu xa.

Tôi run run tay mở phong thư, chục tấm hình rớt ra.

Oành, máu nóng xông lên đầu, “Thái Kỳ, cháu xem Giang Khương nó đang mặc Bra với váy ngắn sao?” Tôi già rồi, mắc bệnh tăng nhãn áp rồi, sao nhìn thế nào còn thấy Giang Khương đánh cả son môi.

“Hắc, Tô Tổng, đẹp mắt không, cháu còn có ảnh nó mặc váy này!”

Tôi lệ rơi đầy mặt nhìn Thái Kỳ buồn bực: “Cháu chụp ở đâu vậy…” Tôi ôm đầy lòng nghi ngờ đối với thời điểm có mấy hành vì dở hơi này, nhất định là đã ăn phải thứ linh tinh gì đó.

Mặt than lại còn thêm bệnh thích mặc dị trang nữa, đều bày ra cho tôi.

“Ở ký túc xá của Giang Duyệt!!”

“Đi, đi với cô đến chỗ của Giang Khương đi!” Tôi sai lầm rồi, không nên để cho hai đứa nó mỗi đứa mua một gian phòng, sớm để cho bọn nó độc lập.

“Dạ!” Thái Kỳ cười đến là vô hại, phủi mông một cái, nhảy lên từ trên ghế, “Cháu cũng đang muốn xem phòng mới của mình đây!”

Tôi kéo nó, cũng không chú ý đến việc giáo dục tư tưởng cho nó nữa, đi thẳng từ Thiên Duyệt đến.

Dọc theo đường đi, tôi phóng xe chẳng khác nào hỏa tiễn.

“Tô lão tổng, lái xe chậm một chút!”

Tôi vừa quay đầu lại, thấy Thái Kỳ nằm ở ghế phía sau, sắc mặt tái nhợt, “Cháu say xe, Tô lão tổng!”

Thằng bé này sinh non, cả nhà cưng chiều chẳng khác nào trứng rồng, thân thể yếu muốn chết, tật xấu nhiều vô kể, “Cô đi chậm, cháu ngồi thẳng lại cho cô, đừng có nôn!”

Nó từ từ ngồi thẳng người, bất cần đời nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mới vừa rồi còn quang đãng, lác đác mấy vệt mây đen, vậy mà bây giờ đã bắt đầu mưa to rào rào, Thái Kỳ rất yên lặng, tôi vừa quay đầu, nhìn thấy nó dính mặt vào cửa sổ.

Con ngươi đảo nhanh như chớp.

Xe vừa mới lái vào tiểu khu. Tôi nghe thấy nó thấp giọng mắng: “Thật là cầm thú!”

A?

Nó chọc chọc bả vai của tôi: “Tô lão tổng, dừng một chút, cho cháu cái ô!”

Tôi nhìn theo tầm mắt của nó nhìn ra ngoài cửa kính xe, tôi nhớ cái nhà kia là của tiểu công tử bên Tường Thực, lúc này, bên ngoài cửa chống trộm, một cô bé đang đứng thẳng, người ướt sũng, mặc một chiếc T-shirt rộng rãi thật mỏng, cả người bị nước mưa xối vào đến đầu cũng không ngẩng lên được.

Trong ngực ôm một cuộn thảm bằng nhung mao màu trắng, thân thể cô bé gập lại, hình như là chỉ sợ nước mưa xối ướt tấm thảm kia vậy.

“Cái tên nhà họ Ninh đó, đẩy cô ấy ra!” Thái Kỳ hạ cửa sổ xe, ghé đầu nhìn ra ngoài.

Vừa nhìn vừa chậc chậc: “Cô xem, cô xem, cô ta còn giúp Ninh Mặc kia chỉnh trang lại bồn hoa trước cửa!”

Có mấy bồn hoa lan, không chịu nổi mưa to, cô bé kia khom người, đem từng chậu từng chậu hoa chuyển qua phía dưới thành cửa chống trộm.

Vừa chuyển vừa khóc nức nở.

Dáng vẻ rất thương tâm.

“Này, cho cô ô!” Thái Kỳ đột nhiên gõ lên thân xe, thuận tay vung lên, tôi thấy cái ô rõ dài bay theo đường vòng cung, khiến cho cô bé kia sợ đến mức chạy bắn ra mấy bước mới dừng lại, mà cái ô vẫn còn đập vào lưng cô bé.

Oạch một cái, cả người cô bé bị ngã vào trong nước, tấm thảm trong ngực, hoàn toàn bị bùn đất dính đen sì.

“Khốn nạn thật, là đứa nào!”

Dáng dấp thực hung dữ,



(

╯▽╰

)



, tôi sợ quá khép luôn cửa sổ xe lại, thằng nhóc ngốc nghếch kia lại còn vươn người ra.

Vừa cười vừa ngoắc ngoắc với cô bé kia: “Aiz aiz aiz, là tôi là tôi, là tôi vứt đó!”

Đứa nhỏ này chẳng lẽ còn cho là cô bé kia đang cảm kích bùng nổ? (



o



) Ôi

“Là anh vứt?”

Giọng nói tương đối bất thiện.

Thái bảo bối nhà tôi thậm chí ngay cả cửa xe cũng mở ra, cười hì hì chào hỏi với cô bé: “U, xin chào, ô cầm lấy dùng đi, khóc xong thì về nhà sớm một chút!”

Phụt…. Đứa bé đáng thương, chưa có bạn gái bao giờ,



(

╯▽╰

)



, con gái không phải an ủi như thế, được không!

“Mẹ nó tôi quất chết anh!” Cô bé kia ôm lấy cái thảm ướt nhẹp đen như mực nháy mắt vọt tới, nhoáng cái đã khiến Thái Kỳ ngã nhào trên đất, vung nắm đấm liều mạng đánh nó.

“Anh làm thảm của Ninh Mặc dơ rồi này, anh bảo tôi ngày mai làm sao mà trả cho anh ấy được? Hả?”

Thái Kỳ cũng nổi giận, đè cô bé kia lại một đường lăn lại: “Cô có phải là tiện cách không hả, hắn đẩy cô ra ngoài,cô còn muốn lấy lòng hắn!”

Hai đứa ở trong mưa ẩu đả một trận, đánh đối phương mặt mũi bầm dập, cô bé kia mới kéo lấy cái ô Thái Kỳ vừa ném qua, lập tức chọc vào thắt lưng nó: “Chọc chết anh, đồ thối tha!”

Phụt, tôi thấy ánh mắt của Thái bảo bối tóe lửa, tay cầm gạch, giơ lên thật cao, ở ngay phía sau cô bé kia.

Cứ giơ vậy, không hề phản kháng.

Đợi đến khi cô bé kia đánh đến hết giận, phủi mông đi, miếng gạch của nó cũng không hạ xuống.

“Này, sao không đập cô nhóc đó?” Tôi nhìn Thái Kỳ mặt sưng thành đầu heo.

Nó nhếch miệng cười với tôi, nhè nhẹ co rút đau đớn: “Ánh mắt của cô ấy rất đẹp, không nhẫn tâm đập.”

Xe vòng qua một khúc rẽ, nó vốn đang trầm mặc, đột nhiên lại cười lên, “Aiz, cô ơi, cháu nghĩ ra mục tiêu rồi…”

Tôi quay đầu nhìn Thái Kỳ.

Cặp mắt hoa đào của nó lấp lánh ánh sáng, rực rỡ ánh lên: “Ch

áu phải tìm được cô nhóc đó, trả thù cô ta thật tử tế, để cô ta biết sự lợi hại của cháu!”

Đứa nhỏ này thực trẻ con.

Xe lại vòng qua một khúc rẽ, nó lại lẩm bẩm: “Trả thù xong rồi, cháu sẽ khiến cho cô ấy biết, trên đời này không phải chỉ có một Ninh Mặc, việc gì phải cúi mình như thế chứ, một cô gái xinh đẹp như vậy!”

Thôi đi, tôi thiếu chút nữa lệch tay lái đâm vào tường.

Nhìn như con trai thế kia, xinh đẹp ở chỗ nào chứ, hai nắm đấm vung lên oai phong như thế, so với đàn ông còn MAN, thẩm mỹ quan của Thái bảo bối đây là cái kiểu gì vậy.

“Aiz, thật thú vị!” Thái bảo bối ngồi ở ghế sau, vuốt cái cằm bầm tím, tiếp tục hồi tưởng lại dư vị của sự kiện bạo lực lúc nãy.

“Cô, cô nói xem sao cô ấy lại tiện đến mức thú vị như vậy được nhỉ?”

Phụt…. Tôi quyết định hoàn toàn ngó lơ sự tự mình say mê của Thái bảo bối.

Bây giờ tôi lại bắt đầu cảm thấy tự hào.

Mặt than cùng với bệnh thích dị trang thì sao chứ, còn tốt hơn tinh thần bất bình thường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui