Tình Yêu Của Gió

Một bóng người con trai cao ráo bước ra sau một thân cây cách Kris 4m. Người con trai bước đến gần hơn, ánh trăng soi sáng khuôn mặt khôi ngô
- Biết rồi àh? – mỉm cười
- Hội trưởng đi theo chẳng hay có chuyện gì chỉ bảo? – Kris lạnh lùng nhìn Khang
- Đã tối rồi mà thấy 2 người còn đi vào rừng nên anh lo lắng đi theo thôi
- Cám ơn, khu rừng này chẳng có gì đáng lo cả nên anh có thể về rồi
Rồi Kris quay đi thì Khang giữ tay nó lại, Kris nhanh chóng rút ra, Khang cảm thấy mình hơi thiếu tế nhị nên nói:
- Xin lỗi, chỉ là lối đó là đi sâu vào rừng, lối này mới là về trại
Khang bối rối gãi đầu, Kris thấy vậy cũng không nỡ tức giận
- Tôi biết
Kris chỉ khẽ gật đầu rồi vẫn bước theo lối cũ
- Đã đến giờ giới nghiêm rồi em còn định đi đâu
Kris không đáp, Khang chạy theo
- Anh đi cùng em
Kris dừng lại
- Anh từng nói anh thích em, anh muốn em biết rằng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu
Khang nghiêm túc nói, ánh mắt chân thành, Kris vẫn nhìn Khang đầy lãnh cảm. Không nói gì, Kris khẽ thở dài rồi quay người bước về phía lều. Liên lạc với Kyo đành để sau vậy.
7h sáng
- Các em học sinh yêu quý, hôm nay chúng ta sẽ chính thức bước vào cuộc chiến. Hiện chúng ta đang đứng ở trung tâm của khu rừng. Các em có thấy khu đền thiêng ở trên đỉnh núi không, đó sẽ là đích đến của chúng ta. Cuộc chiến này hoàn toàn mang tính cá nhân, có 49 con đường tách biệt dẫn đến khu đền đó, cứ 3 phút sẽ có 1 đợt 49 học sinh vào rừng, và các em thân yêu, thầy có thể đảm bảo, các em sẽ không thể chạm mặt bất cứ người nào của E.K, nên tất cả những gì xảy ra trong đó – thầy hiệu trưởng vừa nói vừa chỉ vào rừng – các em phải tự dựa vào chính mình thôi…
Toàn bộ học sinh lao nhao lên, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên sự lo lắng sợ hãi
- Thầy đã nói với phụ huynh của các em, và họ cũng đã đồng ý, vì đây là điều luật bắt buộc , đã là thành viên của E.K thì đều phải thực hiện, và thầy cũng bảo đảm, khu rừng này hoàn toàn không nguy hiểm, hoàn toàn không đe dọa đến mạng sống của các em. Thời gian của tất cả chúng ta là đến nửa đêm, tức 12h, nếu lúc đó ai chưa đến khu đền thiêng, dù là học sinh, cán bộ hay giáo viên đều bị “trục xuất” khỏi E.K. Không có ngoại lệ
Thầy hiệu trưởng vô cùng nghiêm túc nói. E.K lại có dịp ồn ào lên, mặt ai nấy đều tái xanh
- Được rồi, các em hãy cầm lấy balo đã được chuẩn bị sẵn, trong đó có tất cả mọi thứ các em có thể cần đến. Đợt thứ nhất, bắt đầu từ lớp 10. Xuất phát
Sau tiếng hô, lần lượt từng đợt học sinh đi vào rừng. Đợt tiếp theo sẽ đến Kris
- Em cẩn thận nhé
Khang mỉm cười. Kris chỉ gật đầu đáp lại, rồi Khang quay sang Lin đang đứng bên cạnh
- Em cũng vậy nhé
- Không cần
Lin thờ ơ. Khang rất ngạc nhiên, không ngờ ngoài Kris ra cũng có đứa con gái khác “vô cảm” với hắn. Còn Lin, dù rất mê trai đẹp (Phong đó) nhưng lại không ưa Khang, nếu không muốn nói là ghét
- Đợt tiếp theo
Lin quay sang mỉm cười với Kris
- Goodluck Kris
- Goodluck Lin
Rồi 2 nàng chia nhau ra, bỏ lại Khang vẫn còn đang ngạc nhiên (tội)
Kris chọn đường 38, đơn giản vì nó sát ngay bìa rừng phía tây. Kris giơ cao di động, hi vọng có thể bắt được chút sóng. Không có tín hiệu. Kris nhìn xung quanh. Có 1 mỏm đá ngay trên khu rừng phía tây, Kris nhanh chóng nhắm hướng đó mà bước. Đến khu đền thiêng đối với Kris vô cùng dễ dàng, nên nó không vội. Dốc núi này cao và dốc. Khi đến nơi mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, mồ hôi Kris chảy ướt chiếc áo thể dục màu xanh của trường (mượn của Lin). Kris ngồi xuống lấy lại nhịp thở, rồi chầm chậm bước đến mỏm đá. Dù khu vực này nhô hẳn ra ngoài nhưng tảng đá có vẻ chắc chắn. Kris giơ di động lên. Có rồi. Nhanh chóng bấm số của Kyo. Đã kết nối
- Kris – giọng Kyo vang lên
- Đã dò la được gì? – Kris đi ngay vào vấn đề
- Xung quanh đó khá vắng người, không ai xác định được đã có người nào từng đến nhà Tô Gia Mẫn hay không
- Còn phía cảnh sát?
- Không phát hiện dấu vân tay, tách trà của Tô Gia Mẫn gần cạn, tách kia vẫn còn nguyên, kẻ đó không uống trà, nên cũng không lấy được mẫu ADN. Camera đặt ở các trụ giao thông không chụp được hình ảnh chiếc xe khả nghi nào rời hiện trường vào thời điểm Tô Gia Mẫn bị giết. Chỉ có 2 con đường dẫn vào nhà Tô Gia Mẫn, 1 phía không có trụ giao thông, chắc kẻ đó đã đi theo lối ấy
- Mercedes đen- Kris nhớ lại đoạn đường khi đi đến nhà Tô Gia Mẫn, 1 chiếc Mercedes đã lướt qua nó – điều tra đi
- Vâng – Kyo đáp
Kris hạ điện thoại xuống, khẽ thở dài. Tô Gia Mẫn là đàn chị hơn mẹ Kris 1 tuổi, 2 người có vẻ khá thân nhau, cùng hoạt động trong câu lạc bộ thiên văn. Nhưng đến khi mẹ của Kris lên lớp 12 thì 2 người không liên lạc gì nữa, mỗi khi câu lạc bộ thiên văn tổ chức họp mặt giữa các thành viên cũ Tô Gia Mẫn đều không đến tham dự mặc dù bà là cựu hội trưởng. Những tấm hình chụp Tô Gia Mẫn cắt thắng xe là do có người gửi cho Kris, bên ngoài chỉ gọn lọn dòng chữ Easthern King Highschool, đó là lý do vì sao Kris trở về Hàn Quốc…
Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên tảng đá bị sụp xuống, Kris bất ngờ chưa kịp phản ứng thì toàn bộ phần mỏm đá nhô ra đã dịch chuyển
Hàng loạt tảng đá thi nhau rơi xuống, Kris may mắn vịn được vào vách đá, nhưng người hoàn toàn lơ lửng giữa không trung. Một tay Kris không đủ sức giữ được cả thân người, cảm thấy cánh tay như muốn đứt rời ra, Kris biết sẽ không đủ sức để giữ tiếp trong nhiều nhất 1 phút, nên cố gắng nhìn xung quanh xem có cách nào giúp giữ nó lại không. Không một sợi dây. Không một vách nhô nào khác. Hoàn toàn không tìm thấy đường thoát. Bàn tay Kris đau rát, cánh tay như bị xé toạt ra, mỏi nhừ….
Ngay khi tay Kris trượt khỏi vách đá, một bàn tay khác đã nhanh chóng nắm lại được. Rồi cánh tay đó dùng hết sức kéo Kris lên
- Ghi nợ một lần
Phong thản nhiên nhìn Kris nói, khiến câu cảm ơn Kris định nói lập tức bị nuốt ngược vào. Con người này đúng là chẳng bao giờ tử tế được một lần. Phong nhặt lại chiếc điện thoại, đút tay vào túi quần thong thả bước đi. Kris cũng nhanh chóng đứng lên, dù sao từ đây đến khu đền thiêng cũng mất nửa ngày
- A
Kris khẽ la lên rồi ngồi sụp xuống. Phong quay lại, hơi ngạc nhiên, rồi nhìn thấy “nguyên nhân”. Chân của Kris bị va vào đá do trận sạc lở lúc nãy, cả 2 chân ==. Kris ngồi im, không rõ đang nghĩ gì, nhưng khuôn mặt không biểu lộ chút đau đớn mặc dù 2 chân đang ứa máu
- Không băng lại àh?
Phong lạnh nhạt hỏi. Kris không trả lời, khẽ nhấc “cánh tay vàng” đã cứu mạng mình lên, bị thương còn nặng hơn chân
Phong thở dài rồi lấy băng trong balo ra, ngồi xuống băng cho Kris. Xong cánh tay rồi đến 2 chân, Phong đều cố làm nhẹ nhất có thể. Kris chỉ im lặng nhìn Phong băng ình. Xong, Phong dốc balo đổ hết mọi thứ ra, nhìn qua một lượt rồi lấy chiếc bật lửa bỏ vào túi quần. Phong xoay lưng vào Kris cầm 2 tay nó quàng vào cổ mình (cõng ấy). Kris hơi bất ngờ nhưng cũng không phản ứng lại. Dù không biểu lộ gì nhưng khi nãy Kris thực sự cảm thấy sợ, hoàn toàn không còn niềm tin sẽ được sống sót thì Phong lại xuất hiện, khi được cánh tay đó nắm lại, Kris không còn sợ hãi nữa, giống như cảm giác lúc trên phố ở Tokyo vậy. Lưng của Phong thật to và ấm. Kris có thể ngửi thấy mùi cam chanh quen thuộc, một ý nghĩ tham lam vụt đến, Kris mong có thể mãi được như thế này, nhưng nó biết là…không thể, bất giác cánh tay Kris siết chặt Phong hơn, áp mặt vào tấm lưng rộng và khẽ nhắm mắt lại…
Phong cõng Kris bước đi tựa hồ không chút mệt mỏi, cảm nhận được thân thể mềm mại và hơi thở đều đều của Kris, hắn mỉm cười.
Trời đã tối, còn một đoạn nữa mới đến khu đền, Phong khẽ thả Kris ngồi xuống để nghỉ mệt. Hắn nhặt vài cành cây rồi nhóm lửa, hơi ấm lan tỏa ra. Nhưng nhiệt độ ban đêm trong rừng hạ xuống rất thấp, 1 đám lửa nhỏ không thể sưởi ấm được lâu. Vết thương của Kris gặp nhiệt độ thấp thì nhói lên từng đợt khiến nó cảm thấy đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng
- Ơ
Kris kinh ngạc kêu lên. Phong đang ôm lấy nó
- Chẳng phải em chịu lạnh kém sao, không muốn chết thì để yên đi
Phong khẽ nói như ra lệnh. Thừa biết Kris đang đau vì vết thương bị nhiễm lạnh, Phong không có áo khoác (đang mặc đồ thể dục của trường + bỏ bolo ở vách núi) nên hắn “đành” dùng cách này. Kris nghe thế cũng không vùng vẫy nữa
- Tưởng thầy hiệu trưởng bảo vào đây rồi là sẽ không ai gặp được ai – Kris bỗng thấy thắc mắc
- Lời hiệu trưởng cũng tin sao- Phong thản nhiên đáp lại
- Mà tại sao anh lại ở đó – nếu Kris nhớ không lầm thì đường đó ngược hoàn toàn với đường đến khu đền thiêng
- Như em thôi – Phong nhún vai nói
….
- Anh có biết khi được anh kéo lên, tôi muốn làm gì không – Kris đột ngột đổi chủ đề
- Làm gì?
- Làm thế này – Kris đột nhiên vòng tay ôm chặt Phong, áp sát hơn nữa vào khuôn ngực ấm áp
Phong bất ngờ
- Không được – Phong nói
- ????- Kris khẽ ngước mặt lên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui