Tình Yêu Của Kẻ Độc Tài

Năm 2022, địa cầu xuất hiện một loại virus lạ biến người sống trở thành tang thi. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, đại dịch tang thi bùng phát, cướp đi sinh mạng của gần nửa dân số thế giới, biến nhiều quốc gia thành vùng tử địa.

Nhân loại chìm trong hoang mang tuyệt vọng. May mắn sao, giáo sư Trịnh Minh cùng nhóm cộng sự đã phát hiện ra hoạt chất có thể ức chế lây nhiễm của virus tang thi, gọi tên là chất Hope (hi vọng). Hoạt chất này khi rải xuống đất, tang thi cũng không dám bước đến. Tuy nhiên vì nguồn nguyên liệu điều chế có hạn, chỉ đủ rải hoạt chất cho một số nơi trên thế giới, trong đó có quê hương của giáo sư Trịnh Minh - đất nước Xanh. Đất nước Xanh cùng những nơi được bảo vệ bởi chất Hope biến thành căn cứ địa sinh tồn của nhân loại.

Nhưng không phải ai cũng may mắn được vào căn cứ địa, những người bên ngoài hầu hết là chết dần chết mòn hoặc trở thành miếng mồi của tang thi. Chưa kể đến, giáo sư Trịnh Minh cũng đã dự đoán trước, thời hạn hiệu quả của hoạt chất Hope nhiều lắm là ba mươi năm. Trong khi lũ tang thi không ngừng biến dị, một số tang thi sau khi biến đổi còn sở hữu cả dị năng. Các căn cứ địa buộc phải xây những bức tường thép cao dày, phòng thủ kỹ lưỡng, cùng nhau tham gia liên minh bảo vệ nhân loại.

Nếu nhân loại không tìm thêm được nguyên liệu hoặc hoạt chất thay thế Hope, một ngày nào đó tang thi sẽ vượt qua những bước tường cao kiên cố kia, ăn thịt con người.

...

Năm 2032.

Một phòng thí nghiệm lớn nằm sâu dưới lòng đất. 

Một bé gái chừng ba tuổi, gương mặt bụ bẫm đáng yêu, hai má hồng hào, gấp gáp đuổi theo một con chó hoang nhỏ đang tha gấu bông của mình.

Con chó chạy quá nhanh, cô bé đuổi không kịp, còn bị vấp ngã, ấm ức ngồi khóc giữa hành lang tĩnh lặng.

Căn phòng thí nghiệm số 7 tận dưới tầng hầm cuối cùng, có một nam tử trẻ tuổi mặc blouse trắng, đang vô cùng chuyên chú vào công trình nghiên cứu của hắn. Vật mà hắn đang chế tạo dường như là một cặp đồng tử màu xanh biếc giống như đôi mắt của hắn. Đây là đồng tử nhân tạo, nhưng có thể mô phỏng y hệt của con người, cả về cấu tạo và chức năng sinh lý. 

Hắn tên là Dương Duy, người mang hai dòng máu Âu - Á, một thiên tài khoa học từ khi niên thiếu đã đạt rất nhiều giải thưởng lớn. Năm mười lăm tuổi, hắn đã tham gia vào nhóm nghiên cứu của thầy mình - giáo sư Trịnh Minh để tìm ra chất Hope. Đóng góp của Dương Duy trong quá trình này là phát chế ra cách tối ưu nhất để nhân bản phân tử chất Hope. Thay vì chỉ rải được chất Hope trên diện tích hai căn cứ địa, lượng chất Hope đã tăng gấp ba lần, đủ bảo vệ sáu căn cứ địa trên thế giới trong vòng ba mươi năm. 

Vì thế, hắn cũng từng là học trò tâm đắc nhất của Trịnh Minh. 


Tiếng khóc của bé con phát ra từ màn hình camera bên phải, phá vỡ sự im lặng tuyệt đối của không gian xung quanh Dương Duy. Ngón tay thon dài của hắn liền đặt cây nhíp xuống, tháo găng tay bước ra ngoài.

Vừa thấy bóng người bước ra khỏi thang máy, cô bé vội chạy đến, càng khóc òa lên. Dương Duy ngồi xuống bế bé con vào lòng, cô bé ôm chặt cổ hắn, ngón tay nhỏ xíu còn bấu chặt vào da hắn.

- Chú Duy Duy... huhu... chó hoang tha mất gấu bông của Sở Sở!

Dương Duy ôm bé Sở Sở đi tìm gấu bông. Đến khi tìm được, đã thấy con chó gặm gấu bông thành ra nham nhở.  Sở Sở òa khóc.

- Ngoan, Sở Sở! - Dương Duy mỉm cười, nụ cười ấm áp, tuyệt mỹ tao nhã. - Ta đem một con gấu bông khác tặng cho Sở Sở nhé!  

Hắn để gương mặt non nớt của Sở Sở dụi vào ngực mình, khẽ vuốt tóc cô bé. 

Một thoáng sau, nụ cười ấm áp trên môi bất chợt chuyển sang lạnh nhạt như băng. Từ cổ tay phải của hắn, chiếc đồng hồ nhanh chóng biến đổi thành một khẩu súng máy mini. Chỉ thấy một vệt sáng lóe lên, cũng không có bất kỳ tiếng động nào, con chó nhỏ xấu số nổ banh xác. 

Bé con trên tay hắn dĩ nhiên không hề biết chuyện kinh khủng vừa xảy ra. 

...

Trên người con chó nhỏ có thiết bị theo dõi rất tinh vi.

Bọn họ sẽ rất nhanh tìm đến đây thôi. Dù hắn lập tức khởi động hệ thống nhiễu loạn định vị, cũng chỉ cầm cố được mấy ngày. Lão già Trịnh Minh rất khôn ngoan, chưa kể đến còn có sự tiếp ứng của con gái lão cùng con rể là tân tổng tư lệnh đất nước Xanh.

Sau khi công trình phi pháp của Dương Duy bị bọn họ phát giác, hắn bị gán tội danh chống lại xã hội nhân loại, mức án tử hình, quân đội liên minh không ngừng truy đuổi. Thầy hắn - giáo sư Trịnh Minh và các đồng môn khác cũng đã quay lưng với hắn từ lâu. 


Bé gái Mục Vân Sở này là cháu ngoại của Trịnh Minh, con gái Mục Thiên Thành - tổng tư lệnh mới nhậm chức của đất nước Xanh. Lúc Dương Duy còn làm việc dưới danh nghĩa học trò của Trịnh Minh rất hay chăm sóc chiều chuộng Sở Sở, cũng được bé con đặc biệt yêuquý. Cứ mỗi lần thấy hắn, Sở Sở đều mè nheo quấn lấy, còn gần gũi hơn cả cha mẹ ruột. 

Vì vậy lần này hắn có thể dễ dàng bắt cóc Sở Sở làm con tin trên đường chạy trốn. 

Đã ba tháng trú ẩn tại căn cứ bí mật dưới lòng đất này. Tuy vẫn là vẫn trong lãnh địa nước Xanh, nhưng bọn họ lại không dễ dàng phát hiện ra. Công trình của hắn gần như hoàn thành phần chiến lược và kỹ thuật tổng thể, hệ thống cũng đã lập trình xong, nhưng để triển khai vẫn còn cần rất nhiều thời gian.

Đối với hắn đó là một ý tưởng vĩ đại, không chỉ cứu cả nhân loại khỏi đại nạn tang thi, mà còn hiện thực hóa giấc mơ bất lão bất tử của con người, kiểm soát xã hội bằng một trật tự tuyệt đối.

...

Mười giờ tối, Sở Sở nằm trên giường xem một bộ phim hoạt hình. Dương Duy mở cửa bước vào, trên người hắn vẫn là tà áo trắng blouse quen thuộc, dường như chưa từng nghỉ ngơi. 

- Chú Duy Duy, gấu bông của Sở Sở đâu? - Ánh mắt bé con nhìn hắn, ngập tràn hi vọng - Sở Sở biết rồi, chú Duy Duy giấu ở sau lưng!

Cô bé trèo từ giường xuống đất, chạy về phía hắn, ngẩng đầu lên chờ đợi. Dương Duy mỉm cười, đưa con gấu bông cho Sở Sở. Con gấu này nhìn qua y hệt con bị mất của cô bé, nhưng làm bằng vật liệu tốt hơn, bề mặt mềm mượt.

- Cảm ơn chú Duy Duy! - Sở Sở vui thích reo lên. 

Dương Duy bế Sở Sở đặt lên giường, ngắm nhìn cô bé đang mải mê với người bạn mới. Hắn dịu dàng nói:

- Sở Sở, gấu bông này ta đặc biệt làm cho cháu. Nó có thể trò chuyện với Sở Sở nữa đó.


- Thật sao? Như thế nào? 

Dương Duy ánh mắt thâm trầm, dạy Sở Sở khởi động nút nhỏ giấu trong tai gấu bông. Con gấu bông vang lên giọng nói êm tai, chính là giọng của Dương Duy.

"Chào Sở Sở!" 

Sở Sở thử nói vài câu, nó đều đáp lại, rất hóm hỉnh. Cô bé kêu nó hát, nó liền hát bài cô bé thích nhất. 

Sở Sở phấn khích cười típ mắt. Dương Duy ngồi bên vuốt nhẹ lưng cô bé, thủ thỉ:

- Thích không?

- Dạ, rất thích.

- Sau này không có Duy Duy bên cạnh, Sở Sở cũng sẽ không buồn chứ?

- Sở Sở sẽ chơi với gấu bông nhỏ, đợi chú Duy Duy đến. - Cô bé liền đáp.

Dương Duy bật cười, ôm Sở Sở vào lòng, cẩn thận dặn dò từng chữ:

- Sở Sở, nhớ kỹ, gấu bông này là bí mật của hai chúng ta. Sở Sở không được phép đem gấu bông cho ai chơi, không được để ai khác biết gấu bông là do Duy Duy tặng, được chứ?

Sở Sở ngơ ngác:

- Tại sao? Gấu bông này ai cũng sẽ thích chơi cùng mà. 

- Nếu Sở Sở không thực hiện lời hứa này, gấu bông sẽ bị mất, cũng sẽ không bao giờ gặp được Duy Duy nữa. 


Sở Sở nghe vậy vội gật đầu. Dương Duy đưa ngón tay út lên, móc vào ngón tay nhỏ bé củaSở Sở, làm dấu hiệu ước định. 

- Duy Duy phải đi làm việc rồi. Để gấu bông chơi với Sở Sở một lát rồi đi ngủ nhé.

Dương Duy xuống tầng hầm, hắn tập trung làm những việc còn lại có thể làm. Công trình này bắt đầu được vận hành tự động, nhưng dự liệu phải mất một vài năm nữa mới hoàn chỉnh. 

Hắn thiết lập hệ thống bảo mật tối cao cho tầng hầm, đảm bảo không có bất cứ ai phát hiện ra sự tồn tại của phòng thí nghiệm số 7. 

Tiếng nói của hệ thống trí tuệ nhân tạo ( artificial intelligence - AI) vang lên: 

[Hệ thống bảo mật được thiết lập]

[Mời thiết lập ADN cho phép truy cập]

Dương Duy đem mấy lọn tóc của hắn và của Sở Sở đặt vào khay hệ thống.

[Đã nhận dạng. Xác nhận dùng mẫu ADN bảo mật]

Dương Duy mỉm cười mãn nguyện. Nếu lão già Trịnh Minh biết Sở Sở cháu gái hắn sẽ trở thành một chìa khóa quan trọng của công trình này, có lẽ lão tức đến chết.

Kẻ ích kỷ như ông ta chỉ muốn bản thân mình làm người cứu thế sao? Dương Duy sẽ cho nhân loại biết, ai mới là kẻ cứu được bọn họ. 

Hắn bước ra khỏi tầng hầm. Một thoáng sau, hệ thống cảnh báo tự động vang lên:

[Báo động cấp 1. Phát hiện hệ thống vũ khí sinh hóa xuất hiện gần căn cứ. Đang tính toán thông số.]

Vẫn còn kịp làm bữa sáng cho Sở Sở. Dương Duy cởi trang phục phòng thí nghiệm, mặc tạp dề xuống bếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận