Khi bước vào trong phòng chiếu, Phí Nghê không trông thấy Tô Cảnh đã từng rủ mình đi xem cùng, thế nhưng lại thấy Tô Du.
Tô Du gần đây tuy không còn cộng tác với Phương Mục Dương nữa nhưng tranh liên hoàn nào anh ra chị ấy đều xem, chỉ có điều khi lật phần bình luận tranh liên hoàn trên báo, Tô Du không thấy tên của Điền Tuyết Anh nữa.
Có lẽ là bởi tranh liên hoàn của Phương Mục Dương giờ đã có chút danh tiếng, cho nên người nhà cũng không cần tận lực tuyên truyền như ngày trước.
Tô Du đã từng cố ý gọi điện đến xưởng may mũ hỏi thăm tình hình của Điền Tuyết Anh, Điền Tuyết Anh quả thực là công nhân của xưởng, chỉ là về hưu lâu rồi.
Tô Du suy đoán được hai khả năng: một là “Điền Tuyết Anh” đăng cảm nhận trên báo thực sự là mẹ vợ của Phương Mục Dương, còn khả năng thứ hai, việc ký tên “Điền Tuyết Anh” chẳng qua là để che mắt người khác, tác giả chân chính hoặc là Phương Mục Dương, hoặc vợ của cậu ta, bởi vì sợ để tên thật thì sẽ thành tự khen mình quá lộ liễu cho nên mới dùng nhờ tên người nhà như vậy.
Tô Du thấy Phương Mục Dương và Phí Nghê thì chủ động chào hỏi Phí Nghê trước, rồi sau đó mới tới Phương Mục Dương.
Chị ấy rất để ý đến việc giữ khoảng cách với đàn ông trẻ tuổi đã kết hôn, đặc biệt là sau khi đã từng coi trọng Phương Mục Dương trong một khoảng thời gian ngắn.
Để chứng minh mình hoàn toàn không có gì với Phương Mục Dương, Tô Du còn nhiệt tình với Phí Nghê hơn với Phương Mục Dương nhiều.
Hơn nữa chị ấy cảm giác Phí Nghê càng giống với “Điền Tuyết Anh” hơn.
Gần đây Tô Du đã viết một kịch bản cho tổ kịch nói, rất muốn được nghe cảm nghĩ của “Điền Tuyết Anh”.
Tô Du nói với Phí Nghê, dạo này chị ấy không thấy bình luận của “Điền Tuyết Anh” trên báo nữa, cực kỳ tiếc nuối, muốn thông qua Phí Nghê để truyền lời tới nữ sĩ Điền Tuyết Anh, nói ngoài tranh liên hoàn của Phương Mục Dương ra thì bà ấy cũng có thể bình luận các tác phẩm khác.
Tô Du rất mong được đi thăm hỏi dì Điền một lần, không biết là dì có rảnh hay không.
Tất nhiên Phí Nghê không thể để Tô Du đến thăm mẹ mình, nữ sĩ Điền Tuyết Anh mẹ cô càng sẵn sàng thảo luận cách muối rau củ chua ngon và các phương pháp đan áo khác nhau với người khác hơn.
Còn chuyện Tô Du muốn hỏi, bà ấy tuyệt đối không có hứng thú.
Song cô cũng không muốn thừa nhận cảm nghĩ về bộ tranh kia thực ra chính là cô viết, việc mèo khen mèo dài đuôi bao giờ cũng làm giảm sức thuyết phục của văn chương.
Trên thực tế, cho dù Phương Mục Dương không phải chồng cô, cô vẫn cảm thấy nó hay như cũ.
Phương Mục Dương thấy Phí Nghê do dự thì trực tiếp thừa nhận thay cô, anh nói với Tô Du: “Người chị muốn thăm hỏi đang ở ngay trước mặt đấy.”
Phí Nghê ngượng nghịu cười cười.
Bởi vì mối quan hệ đặc biệt giữa Phí Nghê và nữ sĩ Điền, Tô Du rất có hứng thú tán dóc với cô.
Trong lúc chuyện trò, chị ấy hỏi Phí Nghê: “Em có định đổi việc không? Có thể là chị giúp được một chút đấy.” Tô Du không đảm bảo chắc chắn đổi việc, nhưng nếu Phí Nghê bằng lòng thì chị ấy có thể giúp Phí Nghê nghĩ cách, dù sao chị ấy cũng có nhiều mối quan hệ hơn một tí.
Phí Nghê rất biết ơn ý tốt của Tô Du, tuy rằng Tô Du cũng chỉ có thể thử một lần, cũng chưa chắc đã thành công.
Sau khi cảm ơn, Phí Nghê nói với Tô Du, cô đã tham gia kỳ thi đại học hai ngày trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là cô có thể đi học, không cần phải phiền Tô Du giúp đỡ.
Tô Du liếc nhìn Phí Nghê một lượt từ trên xuống dưới, trường học quả thực phù hợp với Phí Nghê hơn những nơi khác.
Tô Du lại hỏi Phí Nghê dạo này có đi xem kịch nói không.
Ban đầu Phí Nghê nói mình không xem, nhưng cô lập tức hiểu được ý định của Tô Du, lại hỏi chị ấy có đề cử vở kịch nào không.
Tô Du lúc này mới kể chuyện đoàn kịch gần đây sử dụng kịch bản của chị ấy viết, nếu Phí Nghê có hứng thú thì chị ấy có thể cho cô hai vé đi xem.
Phí Nghê nói: “Thế thì tốt quá ạ.” Cô cũng muốn được xem vài bộ kịch mới, những vở kịch cũ trước kia cô đều thuộc nằm lòng rồi.
Trên màn hình chiếu đến mấy cảnh thân mật.
Tô Du tuy chưa từng chính thức yêu đương bao giờ nhưng đã từng xem nhiều phim chiếu nội bộ, hiện tại có thể thích ứng rất tốt với những cảnh này, lúc xem cũng rất thản nhiên.
Còn Phí Nghê thì lại không được tự nhiên như chị ấy.
Tô Du ngồi bên trái Phí Nghê, còn bên phải cô là Phương Mục Dương.
Vừa rồi bị cúp điện một lần, Phương Mục Dương đã tranh thủ cơ hội cầm tay Phí Nghê, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô, thi thoảng lại cào nhẹ vài cái như có như không.
Phí Nghê nhột không chịu nổi, muốn giằng ra nhưng không được.
Tuy bọn nọ nắm tay nhau rất kín nhưng Phí Nghê vẫn sợ Tô Du quay sang nhìn thấy.
Khi thấy những cảnh nóng bỏng trên phim, trái tim Phí Nghê loạn nhịp, tuy giờ đang là mùa đông nhưng lòng bàn tay của cô vẫn túa mồ hôi.
Bộ phim rất hay, thuộc loại Phí Nghê chưa từng được xem bao giờ.
Sau khi phim kết thúc, Phí Nghê và Tô Du trao đổi cảm nhận với nhau.
Tô Du và Phí Nghê vốn là có chuyện để nói, hơn nữa vì muốn giữ khoảng cách với Phương Mục Dương nên Tô Du không nói chuyện với anh, còn Phí Nghê thì lại là vì cô và Phương Mục Dương là người một nhà, quá thân thuộc, cho nên cũng không vì phép lịch sự mà kéo anh vào cuộc trò chuyện.
Kết quả là khi bọn họ nói chuyện, Phương Mục Dương hoàn toàn im lặng từ đầu đến cuối.
Phương Mục Dương nhân khoảng trống ấy mà nhớ lại bố cục của bộ phim, thầm nghĩ vị đạo diễn kia hẳn là rất có kỹ năng mỹ thuật.
Việc suy nghĩ cũng không ảnh hưởng gì đến động tác của anh, anh sợ tay Phí Nghê bị cóng nên đút tay cô vào túi mình, bao bọc cho cô.
Trò chuyện được một hồi lâu, Phí Nghê mới tạm biệt Tô Du, ngồi lên đằng sau xe đạp.
Phương Mục Dương nói với cô: “Anh cứ tưởng em đã quên anh rồi chứ.”
Phí Nghê không tiếp lời anh, thầm nghĩ cho dù cô có muốn quên anh thì anh cũng không cho phép, lòng bàn tay cô được anh ủ đến nóng sực cả lên.
“Sao lúc xem phim anh không nghe em?” Cô muốn anh buông tay ra mà anh cứ nắm chặt lấy.
“Nghe gì cơ?”
“Lại giả vờ nghễnh ngãng.”
“Lúc ấy anh rất thích một cảnh, sợ quên mất nên mới vẽ vào tay em.”
Phí Nghê nhớ lại cảm giác kia, Phương Mục Dương quả thực giống như đang vẽ.
“Sao anh không tự vẽ vào tay mình ấy?”
“Bởi vì anh cảm thấy em cũng thích nó.”
“Da mặt anh dày thật đấy.” Phí Nghê nhịn không được mà phì cười, cô đúng là hoàn toàn hết cách với anh.
“Anh dạy em vẽ tranh được không?”
Buổi học đầu tiên, Phương Mục Dương để Phí Nghê tùy ý phát huy, muốn vẽ thế nào thì vẽ thế nấy.
Anh muốn dạy theo khả năng của cô.
“Thế để em vẽ anh nhé.” Phí Nghê mở chai rượu mới mua ngày hôm qua, rót cho chính mình non nửa ly, ngửa đầu hớp một hơi dài.
Cô phác họa nét mặt của Phương Mục Dương lên vải vẽ tranh, mượn danh nghĩa quan sát để nhìn anh, nhìn trắng trợn hơn lúc bình thường rất nhiều.
Nhưng Phương Mục Dương cũng thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô, hoàn toàn không chút né tránh.
Cũng may cô vừa uống rượu, nếu như vẫn là ngày thường thì đã sớm bị anh nhìn đến ngượng chín mặt rồi.
“Sao cái mặt anh không thể đỏ lên được chứ?”
“Đấy là do em không để ý thôi.”
Phí Nghê lại nhấp một ngụm rượu nhỏ.
“Chuyện không tồn tại, em có để ý đến đâu cũng chỉ tổ mất công.”
“Em nói thế là chưa hợp lý rồi, em đã vận dụng hết khả năng chưa mà đã kết luận là chuyện ấy không tồn tại? Thật ra em chỉ cần hôn anh một cái, em sẽ phát hiện anh vô dụng đến cỡ nào.
“Em cũng đâu phải chưa…”
Cô đã từng chủ động hôn anh.
Phương Mục Dương cười nói: “Hai chúng ta kết hôn đã hơn một năm, dĩ nhiên là anh cũng có tiến bộ một chút, không đến nỗi cứ động vào là đỏ mặt.
Em phải chủ động hơn vào.”
Phí Nghê bước tới, chủ động biến Phương Mục Dương thành ghế ngồi.
Khi có chút men trong người cô luôn luôn táo bạo hơn.
Cô ngồi trên chiếc ghế mới, hôn lên má Phương Mục Dương, rồi lại cẩn thận đánh giá sắc mặt của anh, vươn tay gãi gãi lên vành tai anh: “Bây giờ mặt anh chẳng hề đỏ lên tí nào, ngay cả hai tai cũng là màu sắc bình thường…”
“Thật sao?” Bởi vì không có gương nên Phương Mục Dương chỉ có thể soi mình trong mắt Phí Nghê, cố gắng nhìn kỹ dáng vẻ của bản thân mình.
Nhưng cái gương này, bất kể có nhìn thế nào cũng không rõ được.
Hai người quay mặt vào nhau, Phí Nghê ôm lấy mặt Phương Mục Dương, nhắm vào miệng anh, cẩn thận in môi mình lên.
Cô cứ hôn một cái là lại nhìn mặt anh một lần, hết hôn rồi đến nhìn mặt, vẫn thấy không đỏ như cũ.
Phương Mục Dương nhéo má Phí Nghê, má cô lại đỏ ửng lên, đại khái là do tác dụng của cồn.
“Em đã bảo rồi mà, anh căn bản là không thể đỏ mặt nổi.”
“Em thử hôn lên chỗ khác xem.” Phương Mục Dương cầm lấy tay Phí Nghê, dẫn đến chỗ anh muốn được cô hôn.
Mặt Phí Nghê tức khắc đỏ hơn hẳn lúc mới rồi.
Phương Mục Dương dùng ngón tay gãi gãi mặt Phí Nghê: “Mặt em sao còn đỏ trước mặt anh thế, anh chỉ đùa với em thôi.”
Anh hỏi Phí Nghê: “Không phải muốn học vẽ à? Anh dạy em nhé.”
Phí Nghê tránh khỏi vòng tay của anh: “Không cần đâu, anh đi lấy đàn của anh đi.” Cô muốn nghe anh kéo đàn, cây đàn kia là Phương Mục Dương mua mấy hôm trước, khi cô vẫn đang bị bệnh.
Cô đã muốn mua cho anh từ lâu rồi, nhưng lại bị trì hoãn bởi chuyện ôn tập.
Có lẽ vì muốn cô vui lên trong lúc ốm đau nên Phương Mục Dương đã cố ý mua đàn, kéo cho cô nghe bản nhạc mà cô muốn nghe.
Song thời gian ôn tập có hạn, lần nào cô cũng chỉ nghe một chút rồi bảo anh đi học bài.
Hiện tại rốt cuộc cô đã có thể nghe thỏa thích rồi.
Phí Nghê cầm cọ nhưng không vẽ, cô chỉ đơn thuần nhìn Phương Mục Dương, cuối cùng cũng có được một lý do chính đáng để ngắm anh cho thật kỹ.
Hai người bọn họ tuy đã kết hôn hơn một năm, nhưng nhìn anh lâu thì cô vẫn thấy kỳ quái.
Phí Nghê vừa uống rượu vừa ngắm Phương Mục Dương, giống hệt như ngắm người mẫu.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, người mẫu chỉ có thể để họa sĩ nhìn, nhưng Phương Mục Dương lại có thể nhìn lại cô.
Ánh đèn chợt tắt, cả căn phòng chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ.
Lại cúp điện rồi.
Phí Nghe không thể vẽ tranh được nữa.
Cô uống hết rượu trong ly, nhưng lại không bảo Phương Mục Dương ngừng kéo đàn.
Cô hỏi Phương Mục Dương: “Anh có còn nhớ ngày chúng ta kết hôn anh đã kéo bản gì không? Em muốn nghe lại lần nữa.” Đã rất lâu rồi mà cô vẫn luôn nhớ kỹ, nhưng dạo gần đây cô nghe rất nhiều đ ĩa nhạc, vậy mà vẫn không nghe thấy đoạn nhạc của ngày hôm ấy.
Khúc nhạc đó rất đơn giản, là Phương Mục Dương tự biên soạn, không phải bản nhạc nổi tiếng gì, người mới học cũng có thể kéo được.
Thế nhưng ở trong lòng Phí Nghê lại là cả một kiệt tác.
Không ai trong số bọn họ nói muốn đi thắp nến lên.
Phí Nghê và Phương Mục Dương dựa vào chút ánh sáng le lói ngoài cửa sổ mà ngồi đối diện nhau uống rượu.
Phí Nghê lại rót cho mình non nửa ly.
Cô vừa mới nhấp môi một chút, Phương Mục Dương đã lấy mất cái ly của cô, uống cạn.
“Anh lại cướp rượu của em.”
“Không phải em nói tối nay anh muốn gì cũng được sao?”
Phí Nghê cười cười.
Cô có lẽ đã hơi say, nhưng trí nhớ thì vẫn còn tốt lắm.
“Không phải anh nói muốn để em được nghỉ ngơi tử tế à? Bây giờ em muốn ngủ, anh mang chăn gối đến đây, đêm nay chúng ta ngủ luôn tại chỗ này đi, chỉ cần mở mắt ra là đã thấy trời sao rồi.”
Nói xong, Phí Nghê liền nhắm mắt lại, đợi Phương Mục Dương dọn chăn gối sang.
Cô lại rót cho mình ít rượu, cho dù đã ngà ngà say thì cô vẫn nhớ rõ bản thân không thể uống nhiều.
Phí Nghê ngửa đầu, đổ rượu vào bụng.
Có đôi khi, cô cần dũng khí mà rượu mang lại cho mình.
Phí Nghê gối đầu lên cánh tay Phương Mục Dương, nhìn ngắm những ngôi sao trên bầu trời.
Phương Mục Dương cũng cùng ngắm với cô, thi thoảng hôn cô một cái.
Mấy ngày trước sợ lây bệnh cho anh nên Phí Nghê vẫn luôn cấm anh chạm vào mặt mình, hiện tại bệnh đã khỏi, cô bèn mặc kệ anh hôn, đôi lúc còn đáp lại anh, nhưng mắt vẫn ngó lên giếng trời để ngắm sao.
Có lẽ là bởi hôm nay đã thi xong nên ánh mắt cô đượm ý cười.
Phương Mục Dương duỗi tay cù cô, Phí Nghê ở trong chăn vừa lăn lộn xin tha vừa tận lực né tránh anh, song vẫn bị Phương Mục Dương bắt được.
Con người của cô chỉ cần đụng trúng chỗ nhột là sẽ trở nên vô dụng đến cực điểm, ngay cả tiếng cười cũng không thể khống chế nổi.
Ánh sáng từ giếng trời đáp xuống tấm chăn lụa thêu hoa dành dành màu vàng nghệ, bị phá vỡ bởi tràng cười lanh lảnh này.
Tiếng cười kết thúc vội vàng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một loại âm thanh khác, mà thứ âm thanh đó chẳng bao lâu sau cũng đã trở nên vụn vỡ như luồng sáng kia.
Sau đó, Phí Nghê rúc vào trong chăn, để mặc cho Phương Mục Dương một mình ở ngoài.
Cô không nhìn được sao trời, cũng không thấy được Phương Mục Dương có thực sự đỏ mặt không..