Bác gái Phó lấy ra một cái hộp, bên trong có một đôi chén trà làm bằng sứ trắng tráng men lam, có nắp đậy.
Cặp chén này bác vốn định dùng làm quà cưới cho hai bọn họ, những vẫn còn chưa kịp đưa thì Phương Mục Dương đã rời thành phố, giờ bác trực tiếp tặng cho Phí Nghê.
Phí Nghê nói lời cảm ơn, bác gái Phó có vẻ muốn giữ cô lại thêm lát nữa.
Bác bảo cô tới thật đúng lúc, ban nãy bác và Lăng Y còn đang kể về Phương Mục Dương, nói anh từ khi còn nhỏ đã vẽ tranh rất tốt.
Lúc đầu Phương Mục Dương học quốc họa, sau lại đổi lại thành tranh sơn dầu, thiên về vẽ vật sống, hồi ấy vì chuyện vẽ tranh mà chó nhà anh còn có thể duy trì được một tư thế trong rất lâu.
Có lần anh ôm chó lên trên tận nóc tầng bốn, chú chó nhỏ ngồi trên nóc nhà run bần bật, còn anh vẫn thản nhiên vừa nhai nước đá vừa vẽ.
Cuối cùng cún con bình yên vô sự, được Phương Mục Dương đặt trong giỏ từ từ bế xuống tầng một, lại được thưởng thêm hai cây xúc xích, còn bản thân Phương Mục Dương thì bị cha túm cổ xách vào trong nhà, cũng chẳng ai biết là có ăn đòn hay không.
Bác gái Phó lại nhớ khi đó vẫn là mùa đông, nhà họ và nhà họ Phương nằm ở tầng trên tầng dưới.
Nhà họ Phương vốn dĩ sau khi quyên tặng khu nhà lớn kia thì được chuyển tới một căn nhà một tầng, nhưng họ lại nhường lại nửa căn nhà ấy cho người khác, bố cục nửa kia cũng giống với nửa bên này.
Trong ấn tượng của bác, ngoài những lúc dạy dỗ đứa con út ra thì cha Phương là người rất có phong độ.
Bác vẫn luôn nhớ tới những điểm tốt của nhà họ Phương.
Trong thời kỳ khó khăn, nếu không phải nhà họ Phương đưa cho bọn họ ít phiếu kiều hối thì gia đình họ cũng không trụ nổi.
Bác bảo Phí Nghê không cần quá lo lắng cho Phương Mục Dương.
Phương Mục Dương ở trong trí nhớ của bác từ trước đến nay không sợ nóng cũng chẳng sợ lạnh, mùa đông không mặc áo bông bao giờ, thậm chí một năm bốn mùa, lúc nào cũng nhai nước đá.
Bác gái Phó nói: “Không tin cháu cứ hỏi Lăng Y mà xem, bọn nó chơi với nhau từ nhỏ đến lớn đấy.”
Lăng Y cười nói: “Tôi có thể làm chứng, cậu ấy quả thực là không sợ lạnh, còn thích nhất là mùa đông, lúc nào cũng chỉ mong ước được sống trong sân trượt băng thôi.
Có lần vì muốn đổi một đôi giày trượt băng của Đức, cậu ấy còn bán cả tấm đệm lông thú trong nhà, bị đánh cho nhừ đòn, nhưng chẳng mấy chốc quên nhau.”
“Ngoài vẽ tranh ra, dường như cậu ấy vẫn thích trượt băng nhất.”
Cuộc nói chuyện này chẳng có mục đích gì cả, nhưng từ đó mà Phí Nghê nghe được chuyện sau khi tốt nghiệp Lăng Y đã tới làm việc tại nhà xuất bản, có lẽ sau này công việc còn có liên quan một chút tới Phương Mục Dương.
Lăng Y tiếc nuối nói: “Trước kia cậu ấy từng vẽ cho tôi một bức chân dung, tiếc là tôi lại làm mất.
Thật ra trong lứa họa sĩ trẻ tuổi ngày nay, rất ít người có thể vẽ tốt được như cậu ấy.” Cô ta áy náy cười cười, thực sự cảm thấy đánh mất bức họa kia là một điều rất đáng tiếc.
Phí Nghê cũng chẳng cảm thấy có gì bất ngờ, ngay cả y tá không thân thiết mà Phương Mục Dương vẫn còn có thể vẽ được nhiều tranh đến thế.
Cô cười cười, khuyên Lăng Y không cần phải nuối tiếc mãi.
Nếu như tình cảm của hai người đã tốt như vậy, khi nào Phương Mục Dương trở lại, có thể tìm anh vẽ một bức khác.
Bác gái Phó hỏi cách đan họa tiết hình quả trám trên áo gile của Phí Nghê.
Phí Nghê nói chiếc áo này là mẹ Phí đan cho cô, bản thân cô sợ phiền phức, lúc nào cũng chỉ đan lên xuống.
Nhưng mà cách đan thì cô biết, còn đan hai mũi làm mẫu cho bác gái Phó xem.
Phí Nghê liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình, nói giờ không còn sớm nữa, cô cũng nên về nhà rồi.
Bác gái Phó giữ cô lại ăn cơm tối.
Phí Nghê nói đã hẹn trước với cha mẹ mình, bác cũng không cố giữ lại, chỉ đưa cô một hộp bánh Trung thu kiểu Tô(1), nói là đầu bếp ngoài tiệm mới làm hôm nay, bảo Phí Nghê cầm về cho cha mẹ ăn thử.
(1) Bánh Trung thu kiểu Tô: Tên gọi chung của các loại bánh Trung thu xuất phát từ Tô Châu, nơi có nghề làm bánh truyền thống phát triển rực rỡ vào thời nhà Đường và nhà Tống.
Phiên Mao Nhi mà Phí Nghê thích ăn cũng là một trong số đó.
Phí Nghê cũng không từ chối, sau khi cảm ơn thì rời khỏi nhà họ Phó.
Chuyến đi này của cô cũng coi như không uổng công vô ích.
Cô đã xác nhận được Phương Mục Dương vẫn bình an, còn qua lời Lăng Y mà biết Phương Mục Dương không sợ lạnh.
May là cô đã không mua len màu đen, Phương Mục Dương chắc cũng không cần cô đan áo cho.
Mà kể cả có cần thì cô cũng sẽ không đan.
Mũi lên mũi xuống đơn đơn giản như vậy, nếu anh có thể vẽ mấy cô gái trẻ trung thì chưa chắc đã không thể tự đan áo len cho mình giống mấy cô gái trẻ trung ấy.
Tháng Chín sắp qua, Phương Mục Dương vẫn chưa trở về.
Uông Hiểu Mạn nhà bên hỏi Phí Nghê, tại sao đã dọn về đây nhiều ngày như thế mà vẫn chưa gặp qua chồng cô một lần nào.
Phí Nghê nói anh đang đi công tác.
Uông Hiểu Mạn hỏi đi đâu.
Phí Nghê nói là Hà Bắc.
Uông Hiểu Mạn lại hỏi chồng cô đang làm việc tại xưởng nào.
Phí Nghê nói là vẽ tranh, nhưng hỏi kỹ hơn thì cô không trả lời nữa.
Biểu cảm của cô như đang nói với Uông Hiểu Mạn, chị hỏi hơi nhiều rồi đấy.
Uông Hiểu Mạn đoán chồng của Phí Nghê là một tay vẽ tầm thường ở một xí nghiệp tập thể nào đó, nhất định không phải là công xưởng lớn của Nhà nước.
Nếu làm ở xưởng lớn, Phí Nghê kiểu gì cũng kể, với lại xí nghiệp tập thể không phân phòng riêng nên mới phải ở tại xưởng của bọn họ.
Nói tóm lại, chắc chắn là một kẻ xoàng xĩnh, hơn nữa cũng không đối xử tốt với Phí Nghê.
Phí Nghê sửa soạn nhà cửa, Uông Hiểu Mạn đã ghé xem, chị ta chưa từng thấy gian nhà đơn sơ đến thế bao giờ.
Thậm chí cả chuyện Phí Nghê từ bỏ cái cậu bên Cục Công nghiệp Vô tuyến điện mà lựa chọn người mới này, tám chín phần mười là lúc trước bị đá rồi.
Uông Hiểu Mạn không thấy nên biết ơn vì đã đưa phiếu TV cho mình, bởi vì nếu chị ta trao cơ hội công tác của Phí Đình cho người khác thì vẫn sẽ mua được TV.
Ngược lại, chị ta cảm thấy Phí Nghê hẳn là nên biết ơn mình.
Song Phí Nghê lại không phải người biết báo đáp ân tình người khác, chạm mặt cũng chỉ gật đầu, không mặn không nhạt.
Chị ta cảm giác mình đã bị Phí Nghê lừa, nhưng giờ ván đã đóng thuyền, có hối hận cũng đã muộn.
Mỗi tối thứ Ba và thứ Bảy, Phí Nghê đều sẽ nhớ tới Phương Mục Dương.
Tường chỗ bọn họ cách âm không được tốt lắm.
Ngày thứ ba Phí Nghê chuyển về đây, từ nhà bên cạnh truyền tới tiếng nức nở đứt quãng xen lẫn cùng với những âm thanh khác.
Thoạt đầu Phí Nghê còn tưởng chồng Uông Hiểu Mạn bắt nạt chị ta.
Đến khi âm điệu của Uông Hiểu Mạn kéo dài, cô mới ý thức được bản chất của âm thanh này.
Mặt của Phí Nghê nóng bừng, đôi vợ chồng phòng bên chỉ sợ còn chẳng xấu hổ bằng cô.
Đúng ba ngày sau, Phí Nghê lại nghe thấy những âm thanh ấy.
Cô đoán chính Uông Hiểu Mạn cũng không biết tường nhà mình không cách âm, nếu biết nhất định sẽ kiềm chế lại một chút.
Cô cảm thấy bị quấy rầy, nhưng lại ngại không dám nói thẳng trước mặt họ.
Qua được hai tuần, Phí Nghê dần dà phát hiện quy luật, cứ đến thứ Ba và thứ Bảy là cô lại bật đài lên đeo tai nghe.
Đài vừa bật lên, mọi âm thanh từ căn nhà bên cạnh cũng bị chặn đứng.
Những lúc đeo tai nghe vào, cô sẽ nhớ tới Phương Mục Dương, bởi vì chiếc đài này là anh mua cho cô.
Khi Phương Mục Dương trở về, mọi người trên đường đã bắt đầu vận đồ mùa thu.
Anh tới thẳng nhà xuất bản để đưa bản vẽ trước.
Giám đốc Phó suýt nữa không nhận ra Phương Mục Dương.
Anh gầy hơn trước rất nhiều, áo sơmi cũng trở nên rộng rãi.
Trong một ngày lạnh như vậy mà anh chỉ mặc có độc một tấm áo trên người, hai má hóp lại, tóc dài ra, đôi mắt hằn lên tơ máu, râu rõ ràng chưa cạo sạch, trên môi trên còn có cả mấy chấm đỏ, đại khái là lúc cạo râu không biết dùng gì mà để xước da.
Những bản vẽ này đều là Phương Mục Dương phác họa vào buổi tối, ban ngày anh luôn làm việc.
Giám đốc Phó cúi đầu nhìn bản vẽ, vừa định khen Phương Mục Dương có giác ngộ thì Phương Mục Dương đã rất không có giác ngộ mà nhắc tới tiền.
Anh yêu cầu bên nhà xuất bản chi tiền nhuận bút cho mình, hôm nay ít nhất phải đưa một nửa.
Đưa tiền xong xuôi, giám đốc Phó mời Phương Mục Dương qua nhà mình ăn cơm.
Phương Mục Dương hẹn hôm khác, sau đó lập tức về nhà.
Phí Nghê vốn dĩ không định mua len để đan áo cho Phương Mục Dương.
Nhưng vì năm nay cô cũng muốn đan một chiếc áo mới cho chính mình, Phí Nghê tiện tay mua thêm vài cuộn len đen.
Ra khỏi cửa tiệm, Phí Nghê trông thấy một người đàn ông ở phía trước, dáng vẻ trông rất giống Phương Mục Dương, cơ thể tuy gầy hơn chút nhưng chiều cao thì y hệt, ngay cả tư thế đi đứng cũng như đúc từ cùng một khuôn ra.
Quan trọng nhất là, chiếc áo sơmi người kia đang mặc, chính là chiếc cô đã bỏ vào túi hành lý của Phương Mục Dương.
Miệng cô phản xạ nhanh hơn trí óc, tức thì gọi một tiếng “Phương Mục Dương” lanh lảnh, thanh âm vừa đủ lớn để người đằng trước nghe thấy.
Cô cho rằng người nọ sẽ quay đầu lại, ai ngờ anh ta không hề phản ứng.
Cô lại gọi một tiếng nữa, nhưng vẫn chẳng thấy tí phản hồi gì.
Phí Nghê dụi mắt, nghi ngờ chính mình nhận nhầm.
Nhưng rồi cô lại tức khắc trấn định lần nữa.
Ngày lạnh như vậy, chỉ có mình anh không sợ lạnh, mặc mỗi một cái áo mỏng, lại còn xắn tay áo lên tận khuỷu.
Hai người cũng chỉ đứng cách nhau chừng vài bước.
Cô vừa định leo lên xe đạp đuổi theo thì người kia đã phi vào nhà tắm công cộng.Bonus
Chén trà sứ tráng men xanh có nắp
Một loại bánh Trung thu kiểu Tô.