Vấn đề này rất nguy hiểm, nếu Phương Mục Dương nói một con số đúng sự thật thì Phí Nghê sẽ bảo sao cậu lại nhớ rõ vậy.
Nếu Phương Mục Dương nói anh không nhớ, Phí Nghê sẽ nói, có phải vẽ nhiều tới mức không đếm xuể cho nên mới không nhớ rõ hay không.
Vậy là Phương Mục Dương cười nói: “Nếu em hỏi tôi từng vẽ bao nhiêu người thì có khi tôi còn nói được, chứ em hỏi tôi vẽ mấy nam hay mấy nữ thì tôi không rõ được đâu.
Ngoài em ra, giới tính những người khác đối với tôi không quan trọng.”
Phí Nghê cũng cười: “Thế cậu đã nói những lời này với bao nhiêu cô gái rồi?”
“Đương nhiên là tôi chỉ nói với mình em thôi.”
Phí Nghê cúi xuống nhìn ngón tay mình, lắc đầu: “Tôi không tin.”
“Những lời kiểu này, tôi nói với em hẳn là nghĩa vụ, không chỉ tôi có nghĩa vụ nói mà em cũng có nghĩa vụ nghe.
Nhưng nếu nói với người khác thì chính là đang giở trò đồi bại, bọn họ không chừng còn muốn báo cáo tôi ấy chứ.
Em nhìn tôi có thấy giống một kẻ thích giở trò đồi bại không?”
“Cậu thấy mình không giống ư?”
“Nói vậy là hôm nay em nhất định phải ăn giấm rồi.”
“Ai ăn giấm chứ?”
“Vừa rồi rõ ràng là không cho giấm vào mì nhưng sao tôi cứ thấy mùi chua nhỉ?”
Phí Nghê lập tức phản bác: “Tại cậu cứ nói mấy lời buồn nôn làm người ta chua hết cả răng đấy.”
“Răng em chua thật à? Để tôi nhìn thử cái nhé?” Phương Mục Dương cúi xuống sát bên tai cô: “Tôi còn có nhiều lời chua hơn muốn nói cho em nghe nữa cơ, không biết em có cho không.”
Phí Nghê không muốn nghe anh ba hoa nữa, mở miệng thúc giục: “Còn không ăn là mì nguội hết bây giờ, cậu mau ăn đi.”
“Em nói thử xem, mì này thêm một chút giấm có phải là ăn càng ngon hơn không?”
“Nếu muốn ăn giấm thì tự cậu lo liệu đi, đừng có mà đổ cho tôi.”
“Ý của tôi là ăn giấm rất tốt cho sức khỏe, tôi cũng mong em ăn nhiều giấm hơn một tí.”
Phí Nghê bị anh vu vạ như vậy liền biết, nếu giờ mà cô hỏi về Lăng Y, Phương Mục Dương nhất định sẽ càng đắc ý hơn nữa, cho rằng đó là dấu hiệu của việc cô đang ghen tuông.
Cô không định thỏa mãn mong muốn của anh, bèn đứng dậy để đi sang phòng nước.
Song cô vừa mới đứng lên, Phương Mục Dương đã dùng mấy móng tay mới cắt gãi gãi lòng bàn tay của Phí Nghê: “Em ngồi thêm lát nữa đi, em muốn biết chuyện gì tôi sẽ nói cho em hết.
Tôi cũng hi vọng em có thể hiểu hơn một chút về tôi.”
Phí Nghê bị gãi đến phát ngứa, xấu hổ hất tay anh ra.
Cô gắp miếng bào ngư cuối cùng trong hộp cơm lên bít kín miệng anh: “Ai muốn nghe cậu nói chứ?”
Nói xong, cô lại cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ mà Phương Mục Dương tặng cô.
Thì ra đã muộn thế này.
Hôm nay là thứ Bảy, cái quy luật đáng sợ kia sắp sửa diễn ra tới nơi rồi.
Những âm thanh đó luôn đều đặn xuất hiện mỗi thứ Ba và thứ Bảy.
Hôm trước thứ Ba Phương Mục Dương đang đóng đồ đạc dưới nhà cho nên không nghe được gì.
Hôm nay, cô cũng không muốn để anh nghe thấy.
Chuyện hôm khác sẽ tính sau, còn hôm nay thì nhất định không được.
Phí Nghê bị anh quy chụp là ăn giấm, vốn muốn lờ tiệt anh đi, nhưng lúc này lại không thể không chủ động nói chuyện với anh: “Hôm nay không phải cậu muốn bọc vải cho sô pha sao? Tôi đi cùng cậu.”
Phương Mục Dương không biết tại sao một người ghét sô pha như Phí Nghê lại bỗng dưng nhiệt tình đến thế, anh cười nói: “Em không cần để ý đâu, ngài mai tôi sẽ bọc.”
“Ngày mai còn phải đến nhà cha mẹ tôi ăn cơm tối, chúng ta cũng nên đến sớm một tí nữa.” Phí Nghê không cho Phương Mục Dương lựa chọn nào khác, cô nói thẳng: “Cái áo len kia của cậu đâu? Mau mặc vào đi, chúng ta cùng nhau xuống dưới.”
Phương Mục Dương phát hiện có điểm lạ kỳ.
Phí Nghê dường như đang sốt ruột quá mức, nhưng vì anh đang muốn xuống ngắm sao cùng cô cho nên nhanh chóng nhận lời.
Bầu trời đêm nay đầy sao.
Phí Nghê đứng dưới đèn đường, giúp Phương Mục Dương căng vải sô pha, để anh cố định.
Chiếc sô pha này quá lớn, kê xong rồi lại đặt thêm tủ thấp thì căn bản là không còn chỗ nào mà để thêm dương cầm nữa.
Nhưng giờ đã làm xong sô pha rồi, cô chỉ đành nhìn vào những lợi ích của nó.
“Cậu học nghề mộc từ khi nào vậy?”
“Khoảng thời gian xuống nông thôn.”
“Vất vả lắm phải không?” Phí Nghê đoán ngoài việc làm mộc ra anh còn phải đi làm ruộng.
Thanh niên trí thức cắm đội không thể so được với thanh niên trí thức binh đoàn, không có tiền lương, chỉ có thể sống nhờ điểm công.
“Bình thường mà.” Phương Mục Dương chẳng cảm thấy mình vất vả, chỉ có điều cứ quanh quẩn mãi một nơi quả thực có hơi nhàm chán.
Theo như quy định, anh không có nhà ở trên thành phố, cha mẹ cũng không ở đây, không thể về thăm người thân, cũng không thể tùy tiện đến nơi khác, bởi vì mua xé xe lửa cũng cần có thư giới thiệu.
Tới Tết Âm lịch, người khác đoàn tụ cùng gia đình, còn anh và cha mẹ anh chị thì lại cách nhau tứ xứ.
Nếu không phải Lăng Y tự sát, anh cũng không muốn nhường cơ hội vào đại học cho người ta, chí ít thì vào đại học là sẽ được đổi sang một nơi ở mới.
Mùa hè năm ngoái chính là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác về quê thăm thân.
Nếu không phải lần đó nhờ bạn mà lén được về, đúng lúc gặp đợt mưa lũ, giờ cũng chẳng biết anh đang ở nơi nào nữa.
“Cậu hình như là ở đâu cũng thích nghi được hết nhỉ.” Phí Nghê thậm chí có thoáng hơi hâm mộ anh.
“Nhưng tôi càng thích được ở bên cạnh em hơn.”
Phí Nghê không ngờ rằng anh sẽ đáp như vậy.
Anh cứ luôn bất thình lình phát ngôn mấy câu giống thế, khiến cô chẳng biết nói sao.
Một lúc lâu sau, cô mới cười nói: “Cậu xuống nông thôn học được nhiều điều như thế mà sao vẫn chưa biết cách giặt quần áo?” Nếu cứ vò kiểu như anh, tuổi thọ áo quần ít nhất phải giảm một nửa.
Phương Mục Dương không nói với Phí Nghê, quần áo của anh đều do các nữ thanh niên trí thức giặt giúp, chăn ga gối đệm cũng là nhờ bọn họ cả, đổi lại thì anh thay họ làm những việc cần thể lực như gánh nước hay cuốc đất.
Thậm chí đôi khi họ còn giúp anh may vá quần áo.
Đây chỉ đơn thuần là giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng anh lại sợ Phí Nghê hiểu lầm, chỉ nói tay mình vụng về, giặt đồ nhiêu năm như vậy mà chẳng có tí tiến bộ nào.
“Tay cậu vụng?” Phí Nghê định nói tay cậu khi vẽ tranh vẫn khéo lắm, đặc biệt là lúc vẽ mấy cô gái ấy, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Không phải cậu làm nghề mộc rất tốt sao?”
“Em thích cái sô pha này chứ?”
Đã sắp xong đến nơi rồi, sao cô nói không thích được? Vậy là Phí Nghê bèn bảo trông cũng khá là đẹp đấy.
“Có sô pha rồi, dương cầm của em có phải hết chỗ để kê hay không?”
Phí Nghê thầm nghĩ, không phải tôi đã sớm nói với cậu rồi sao? Trong nhà không có chỗ để sô pha, nhưng mà cậu vẫn không nghe, cứ phải đóng cho bằng được.
Nhưng nếu anh đã đóng xong thì cô cũng không thể tạt nước lạnh vào mặt anh.
Căn nhà này Phương Mục Dương cũng có quyền sử dụng, anh có thể lựa chọn loại đồ đạc mà mình thích, chỉ trách nhà cửa quá bé mà thôi.
Hơn nữa ngôi nhà mới này chỉ sợ còn có ý nghĩa với anh hơn cả với cô.
Trước khi có nhà mới ở, cô vẫn sống cùng cha mẹ, tuy rằng chật hẹp nhưng vẫn là nhà của mình.
Song Phương Mục Dương lại gian khổ hơn cô rất nhiều, anh ngủ cùng cả tập thể trên những chiếc giường nhỏ kê sát nhau ở nơi đất khách quê người.
Nghĩ như vậy, Phí Nghê lại nói: “Có mua dương cầm thì quanh năm suốt tháng cũng chỉ đàn được có mấy bài thôi.” Cô nhìn đồng hồ, thấy chuyện nhà hàng xóm có lẽ đã xong xuôi rồi, bèn nói với Phương Mục Dương: “Chúng ta về đi, mai lại làm tiếp.”
Phương Mục Dương cởi áo len ra lót trên mặt gỗ, bảo Phí Nghê ngồi xuống.
“Cậu mặc lại đi, trời lạnh lắm!” Phí Nghê tức thì lấy áo anh lên, lại nói: “Để ở đây còn bẩn nữa.”
“Em ngồi một lát đi, chúng ta cùng nhau ngắm sao.”
“Cậu không lạnh à?”
“Em ngồi sát tôi một chút là tôi ấm ngay ấy mà.”
Nhưng mà Phí Nghê không ngồi sát Phương Mục Dương, chỉ là lúc anh nhích lại gần cô, cô cũng không đẩy anh ra.
Anh cầm lấy tay cô, muốn truyền hơi ấm cho cô.
Tay anh thực ra không lạnh, tuy đã cởi áo len ra nhưng vì ban nãy vận động khá nhiều nên hơi ấm vẫn còn tụ lại trên tay.
Chẳng mấy chốc, tay Phí Nghê đã nóng lên.
Phí Nghê hạ giọng bảo Phương Mục Dương không cần ngồi gần như vậy, buổi tối có người tuần tra, tổ hợp một nam một nữ như họ chính là đối tượng quan sát trọng điểm.
“Hai ta là vợ chồng mà, cùng lắm thì mời bọn họ xem giấy đăng ký kết hôn là được.”
“Sao phải tự đi rước phiền phức vào người chứ?”
“Nếu bọn họ có mắt nhìn một chút sẽ tự biết chúng ta là vợ chồng đứng đắn đã đăng ký kết hôn rồi.”
“Nếu họ không có thì sao, người mất mặt sẽ vẫn là chúng ta.” Phí Nghê cũng không phủ nhận hai người họ là vợ chồng đứng đắn.
“Tôi không cảm thấy mất mặt, cho dù tôi và em thực sự có quan hệ không chính đáng, bị bắt ngay tại trận, tôi cũng sẽ không thấy mất mặt đâu.”
Phí Nghê cảm thấy lời này của anh đã đủ mất mặt lắm rồi, nhưng cũng không rút tay mình ra khỏi tay Phương Mục Dương.
Bầu trời tối nay thẳm xanh một cách lạ thường, càng lên trên cao thì trời càng sáng.
Cũng chính là trong tối ấy, Phí Nghê cứ đinh ninh rằng chiếc sô pha kia sẽ nằm ở nhà mình rất lâu.
Thứ Ba tan tầm về nhà, Phí Nghê phát hiện sô pha đóng xong dưới nhà chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, ở trên nhà cũng không có.
Chiếc sô pha này tựa như chưa hề tồn tại, nhưng cô vẫn nhớ rõ Phương Mục Dương đã vì nó mà thiếu ngủ suốt một tuần.
Phí Nghê hoài nghi đã có người trộm sô pha đi mất, rồi lại cảm thấy hiện tại chẳng có ai dám làm vậy.
Cô vội vàng đi xuống dưới, hỏi những gia đình sống ở tầng một xem có thấy chiếc sô pha mới làm bên ngoài tòa nhà đâu không.
Mấy gia đình đều bảo là không biết.
Hỏi đến tận hộ gia đình cuối cùng, một bác gái mới nói với Phí Nghê, sô pha đã bị chồng cô dùng xe kéo kéo đi rồi..