“Em không thích chà là sao?”
Chuyện này chẳng liên quan gì tới chà là.
Phí Nghê lại uống một ngụm sữa từ cái cốc ôm trong tay, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô bạn gái cũ nào của cậu thích ăn chà là thế?”
Đương nhiên là cô cố ý hỏi vậy.
Nếu trực tiếp hỏi Phương Mục Dương trước kia từng có bao nhiêu bạn gái, anh nhất định sẽ chối phăng, nhưng nếu hỏi “cô bạn gái cũ nào của cậu thích ăn chà là”, anh sẽ buộc phải trả lời cụ thể một tí.
Nếu anh cố tình không trả lời thì chứng tỏ những điều cô nói là thật.
Thậm chí anh còn không cần phải lên tiếng trả lời.
Chỉ cần anh suy nghĩ một chút thôi, cũng đủ chứng tỏ anh có nhiều hơn một người bạn gái rồi.
Phương Mục Dương lập tức hiểu được ý của Phí Nghê.
“Nếu em bằng lòng coi mối quan hệ giữa hai ta trước khi kết hôn là mối quan hệ yêu đương, vậy thì em chính là bạn gái duy nhất của tôi từ lúc sinh ra đến giờ.
Nếu em cho rằng không phải, cả cuộc đời này của tôi chưa từng có cô bạn gái nào cả.”
“Thế còn Lăng Y thì sao?” Phí Nghê cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi thẳng ra miệng, xác thực cái tính ghen tuông của mình.
“Lăng Y có thể xem như một người bạn của tôi, hơn nữa cũng là gái, nhưng tuyệt đối không liên quan gì tới bạn gái.” Nếu không phải Phí Nghê nói ra, Phương Mục Dương chưa bao giờ nghĩ Lăng Y lại là vấn đề giữa hai bọn họ.
“Vậy sao cậu lại nhường suất vào đại học cho cô ấy?”
Phương Mục Dương cười nói: “Đó là bởi vì năng lực của cô ấy không đủ để giúp cô ấy vượt qua cuộc sống ở nông thôn.
Năng lực của tôi tất nhiên là mạnh hơn cô ấy nhiều, cái này em cũng biết mà.”
Phí Nghê hôm nay đã không còn giống với ngày trước, không có sức lực và tinh thần để mà vòng vo tam quốc, hỏi gì cũng rất thẳng thắn, không cần vòng vèo: “Những người không có năng lực cũng đâu phải mình cô ấy, sao cậu lại nhường cho cô ấy chứ? Nếu tôi cũng đi cắm đội, tôi cũng nói mình không sống nổi ở nông thôn, chẳng nhẽ cậu cũng nhường cho tôi sao?”
“Nếu là em, quả thực tôi không nỡ nhường.”
Phí Nghê cười lạnh: “Cậu cũng thành thực thật đấy.” Cô vốn tưởng rằng anh ít nhất cũng nói dối cô cho có lệ, không ngờ anh lại nói vậy.
“Em mà ở cùng một điểm thanh niên trí thức với tôi thì tôi sẽ chỉ muốn ngày ngày quấn lấy em thôi, không những tôi không nỡ đi, tôi còn không nỡ để em đi ấy chứ.
Nếu như em tha thiết muốn vào đại học, tôi cũng không phải là không thể chiều ý em, nhưng trước khi thả em đi tôi nhất định phải làm vợ chồng với em vài lần, để sau đó em sẽ vẫn luôn nhớ tới tôi, tôi nói làm vợ chồng không phải là kiểu đi đăng ký kết hôn đâu…”
“Không biết xấu hổ!” Phí Nghê ngượng đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng may mà có rèm che nên Phương Mục Dương không nhìn thấy.
Phương Mục Dương cũng không phủ nhận: “Bây giờ em mới biết à.”
Phí Nghê không nói chuyện với anh nữa mà chỉ chăm chăm uống sữa, thỉnh thoảng lại lấy thì khuấy khuấy cốc lên một chút.
Một lát sau, cô lại chủ động mở lời: “Theo như lời cậu nói, cô ấy không phải bạn gái của cậu, cậu còn nhường lại cơ hội vào đại học cho cô ấy, cô ấy hẳn là nên biết ơn cậu mới đúng.
Nhưng cậu xảy ra chuyện, cô ấy cũng đâu có tới chăm sóc cậu.
Như vậy mà cậu vẫn có thể coi là bạn bè được ư?” Lăng Y trên thực tế còn quá đáng hơn lời cô nói rất nhiều, không những không chăm sóc mà đi thăm thêm lần nữa cũng không chịu.
Sợ gánh trách nhiệm đến thế, sao lúc trước nhận sự giúp đỡ của người ta mà không biết kiêng kị đi?
Tiêu chuẩn của Phí Nghê không giống với tiêu chuẩn của những người khác.
Cô cảm thấy nếu Phương Mục Dương là bạn trai của Lăng Y, vẫn chưa lo được gì cho cô ta, anh xảy ra chuyện, Lăng Y không đến thăm, cũng chỉ có thể nói là Lăng Y bạc tình, hơn nữa dù sao đó cũng là chuyện riêng của cô ta, không liên quan gì tới người ngoài, không tới lượt Phí Nghê cô ở đây nói dài nói ngắn.
Nhưng nếu Phương Mục Dương đã không phải là bạn trai của Lăng Y, lại còn nhường cả suất vào đại học cho cô ta mà cô ta còn từ chối gặp mặt thì đấy chính là vong ân phụ nghĩa, đáng bị mắng cho một trận.
“Riêng chuyện này thì tôi còn thấy phải cảm ơn cô ấy.
Nếu cô ấy chăm sóc tôi, sao giờ tôi có thể trèo cao tới em được? Ngay cả việc tôi không vào đại học, hiện tại nghĩ lại, cũng là vì để gặp em.” Phương Mục Dương chẳng có kỳ vọng gì với Lăng Y, cho nên cũng chẳng có gì thất vọng.
Nếu như anh thật sự có mong muốn gì với người ta thì nhất định sẽ không nhường lại suất học kia, suy cho cùng lợi ích có lớn tới đâu cũng chẳng thể bằng lợi ích của việc tự mình đi học.
Trước kia là bạn bè, Lăng Y cũng không làm gì khiến cho anh phải thất vọng, dĩ nhiên không cần phải tuyệt giao.
“Cậu đừng có mà nói mấy cái lời ngon tiếng ngọt đấy, đừng có mà chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi, cậu không vào đại học lại là lỗi của tôi sao?”
“Là lỗi của tôi, em định bắt tôi đền bù thế nào?” Phương Mục Dương biết cơ thể cô đang khó chịu, bướng bỉnh cũng là dễ hiểu, không muốn so đo với cô.
Nhưng anh không ngờ trí tưởng tượng của cô lại phong phú đến vậy, nhìn quả chà là mà cũng suy ra anh có bạn gái được.
“Em uống nốt sữa đi, không lại lạnh mất.”
Phí Nghê uống hết sữa rồi, Phương Mục Dương liền lấy cái cốc trên tay cô đi: “Em muốn ăn gì, để tôi nấu cho em.”
Phí Nghê cười thầm, trong nhà chỉ có mì sợi, món Phương Mục Dương nấu được chỉ sợ cũng có mì sợi mà thôi.
Cô không có tâm trạng ăn uống, nói thẳng: “Tôi không muốn ăn, cậu để phần tôi ít cháo là được.”
Một lúc sau, Phí Nghê lại ngửi thấy mùi thơm của trứng gà, chỉ luộc trứng không thì không thể thơm phức thế này được.
“Tôi làm món trứng hấp cho em đấy, em muốn xuống đây ăn hay là tôi mang lên đó?”
Phí Nghê thầm nghĩ không phải đã bảo chỉ cần chừa lại chút cháo là được sao, nhưng ngoài miệng lại nói: “Để tôi xuống đấy cùng ăn với cậu.”
Trong nhà họ không có chiếu, Phương Mục Dương sợ Phí Nghê bị lạnh nên trực tiếp đẩy máy may – cũng chính là bàn ăn tạm thời của bọn họ đến trước giường, bảo Phí Nghê ngồi ăn trên giường anh.
Cô lấy thìa xắn một miếng, không ngờ Phương Mục Dương hấp trứng lại khéo như vậy, ăn rất mềm mịn, chỉ cần hấp lâu một chút là trứng đã bị xốp rồi.
“Em thấy món trứng hấp này thế nào?”
“Ngon lắm, ngon hơn tôi hấp nhiều.”
“Chỉ là vẫn còn một chút chưa hoàn hảo thôi?”
“Còn gì?”
“Tiếc là nhà chúng ta không có giấm, thêm chút giấm là ngon rồi.
Không phải em thích ăn giấm lắm sao? Tôi quên không mua, ngày mai tôi nhất định sẽ mua ít giấm già(1) về.”
(1) Giấm già: Đặc sản của tỉnh Sơn Tây, một trong bốn loại giấm nổi tiếng nhất Trung Quốc.
Phí Nghê biết anh đang giễu cợt mình, vội la lên: “Ai thích ăn giấm chứ?”
“Là tôi thích ăn, em nói xem, sao tôi lại không nhớ ra mà mua nhỉ?”
Phí Nghê cầm thìa trứng hấp, đưa đến bên miệng Phương Mục Dương: “Ăn cơm mà cũng không ngăn được cái mồm của cậu.”
Cô không muốn nghe anh nói nữa, đút liên tiếp mấy thìa trứng hấp vào miệng anh.
Lúc tự mình ăn trứng, cô mới sực nhớ ra, đáng nhẽ vừa rồi nên đút cho anh bằng thìa của anh mới phải.
Phí Nghê không đút trứng cho anh ăn, anh cũng không ăn nữa.
Phí Nghê nói: “Một mình tôi ăn không hết, cậu ăn một tí đi.”
“Tôi không thích ăn thế này, tôi thích thêm giấm vào cơ, hay em tạm thời nói mấy lời chua chua cho tôi nghe đi, như thế tôi mới ăn được.”
“Ăn thì ăn không ăn thì thôi!” Miệng cô nói vậy nhưng tay vẫn không tự chủ mà xúc mấy miếng trứng vào bát anh, xong lại dặn dò: “Vỏ chăn của cậu nếu phơi khô rồi thì lồ ng vào đi, để mấy ngày nữa là sẽ bẩn đấy.”
Phương Mục Dương giặt quần áo rất mau lẹ, chỉ nhúng xà phòng một lần rồi xả nước sạch hai lần là đã đem ra phơi rồi.
Anh vừa không biết giặt lại còn hay giặt thường xuyên, một bộ đồ có thể mặc dăm ba năm, anh cứ giặt kiểu như thế, mặc được một năm là đã phải cám ơn vải dệt tốt rồi.
Vỏ chăn của anh cũng chẳng tránh được kiếp nạn này.
Phí Nghê thực sự hết cách với anh, người này không chỉ vóc dáng tốn vải, làm gì cũng rất tốn vải.
Ăn trứng hấp xong, Phương Mục Dương nói với Phí Nghê: “Em đừng để chân trần ngủ, tôi mua tất cho em đấy, xỏ vào xong hẵng ngủ tiếp.”
Phí Nghê thấy Phương Mục Dương mua giày tất và áo khoác mới cho mình thì xót ruột hỏi: “Cậu chưa tiêu hết tiền đấy chứ?”
“Vẫn còn mà.”
Phương Mục Dương cũng thật biết mua, chỉ nhìn qua là biết tốn không ít tiền.
Cô muốn trách anh tiêu xài phung phí, song lại cảm thấy anh có bao nhiêu tiền đều tiêu hết trên người cô, tiêu xong còn làm cho anh mất vui thì đúng là quá mệt mỏi, cô mệt mà anh cũng mệt.
Nhưng anh thực sự chẳng biết tính toán chút nào cả, người không có quần áo mùa đông để mặc là anh, không phải cô, có tiền sao không biết mua ít đồ cho mình trước chứ? Nếu cô cất lời khen anh, anh lại cho rằng cô đang cổ vũ mình, về sau còn mua đồ bừa bãi cho cô nữa thì đúng là phiền toái.
Cô rối rắm trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo trái tim mà nói đồ anh mua cô đều thích.
Còn chuyện khuyên anh tiêu tiền phải biết tính toán, thôi để ngày mai hẵng nói.
Cô đi tất lông cừu Phương Mục Dương mua cho mình, ôm túi chườm nóng của anh vào bụng, trong lòng thầm nghĩ, đợi ngày mai dễ chịu hơn, cô sẽ đan quần cho anh, càng xong sớm thì càng tốt.
Giờ trời càng lúc càng lạnh, đan áo cho anh thì vẫn còn thiết ít len, hay là gỡ cái khăn len quàng cổ của cô ra, cô đã có hai cái khăn quàng rồi.
Anh không biết tiêu pha như vậy, chỉ sợ khuyên cũng vô ích, tốt nhất là bảo anh sau này mỗi khi có tiền thì giao cô giữ một phần.
Giờ cơm tối ngày hôm sau, Phương Mục Dương hấp quả trứng cuối cùng trong nhà cho Phí Nghê.
Anh vẫn không mua giấm về.
Lượng trứng gà cung ứng mỗi tháng chỉ có nhiêu đó, Phí Nghê thấy hơi xấu hổ, trứng gà tháng này đều vào bụng cô cả rồi.
Cô múc một miếng trứng vào trong bát Phương Mục Dương, vừa định múc miếng thứ hai, Phương Mục Dương đã cười cười ngăn cản: “Không ngờ em lại thích tôi như vậy, ngay đến một quả trứng gà…”
Phương Mục Dương vốn tưởng rằng Phí Nghê sẽ ngừng tay.
Vậy mà cô lại hoàn toàn không phủ nhận, vẫn múc trứng vào bát anh, nói: “Mỗi người một nửa, không phải lúc mua cậu cũng có phần sao?”
Cơ thể Phí Nghê hôm nay đã đỡ hơn nhiều, đầu óc cũng minh mẫn ra, nói chuyện rất chú ý, không giống như ngày hôm qua hắt đủ loại giấm ra ngoài.
Ăn xong, cô bật đài, ngồi trên giường Phương Mục Dương nghe nhạc, vừa nghe vừa đan món đồ hôm trước đang đan dở.
Phương Mục Dương vẽ phác thảo trên máy may, anh đã thảo luận với Phí Nghê, Chủ nhật này sẽ đóng một cái tủ thấp.
Đang nghe thì đài bỗng dưng im bặt.
Trái tim Phí Nghê đánh thịch.
Cô chỉnh sang một kênh khác, một kênh có thể nghe công khai trước mặt mọi người, sau đó tháo tai nghe, để loa ngoài, phát hiện đài không có vấn đề gì.
Cô thử đeo tai nghe lên, lại chẳng nghe được gì nữa.
Không có tai nghe thì không thể nghe được đài, cô đành phải tắt đài đi, tiếp tục đan lát.
Lúc vẽ tranh Phương Mục Dương chuyên tâm hơn bình thường rất nhiều.
Đến khi anh phác họa xong, quay người lại, định nghe chung tai nghe với Phí Nghê thì mới nhận ra cô đã đặt tai nghe xuống một bên rồi.
“Sao em không nghe nữa?”
“Tai nghe hỏng rồi.”
“Để tôi xem xem.” Phương Mục Dương nhất thời cũng không có cách nào sửa tai nghe, anh nói với Phí Nghê: “Không thì em hạ âm lượng xuống thấp một chút, hàng xóm không nghe được đâu.”
“Thôi bỏ đi, không cần phải mạo hiểm như vậy.”
Phương Mục Dương nhìn quanh bốn phía, hỏi cô: “Em có còn thừa cái chăn nào không?”
“Trong hòm còn có một cái.”
“Sao thế?”
“Chăn có thể giúp cách âm.”
Phí Nghê mở hòm, lấy chăn ấm mùa đông ra, so với cái cô đang đắp thì dày hơn tương đối.
Phương Mục Dương lại góp thêm cả chăn của mình, hai cái chăn quây chặt chiếc giường phía dưới với sự trợ giúp của một sợi dây.
Chuẩn bị xong xuôi, Phương Mục Dương nói với Phí Nghê: “Cái này tác dụng có hạn, nhưng mà giờ em vặn nhỏ âm lượng, nhà bên cạnh chắc chắn là không nghe thấy.
Để mai tôi xem có tai nghe tương thích bán không.”
“Giờ trông chúng ta có khác nào phường trộm cướp không?” Thật ra vẫn có thể chịu đến mai rồi mua tai nghe, nhưng hôm kia cô mới nghe lần đầu tiên, bởi vì chưa nghe nhiều lắm nên cứ cảm giác như có thứ gì đó khẽ cào lên trái tim mình, không nghe được là thấy rất trống trải.
Phí Nghê vẫn chưa yên tâm: “Nhỡ lát nữa có người gõ cửa, vào nhà trông thấy thì phải làm sao?” Thật ra loại chuyện này xác suất xảy ra rất thấp, cho dù có người gõ cửa thì cô cũng có thể không cho người ta vào, tuy rằng hơi bất lịch sự.
“Lý do không phải là đã có sẵn rồi à? Em cứ bảo cái tường này không cách âm, hai vợ chồng làm gì cũng sẽ bị nghe thấy hết, em ngại không muốn để cho người ta nghe được cho nên mới làm thế này.”.