Phương Mục Dương lại hỏi lại một lần nữa: “Chúng ta xem như vợ chồng chân chính rồi nhỉ?”
Phí Nghê vẫn im lặng, cô hiểu rất rõ ẩn ý của anh.
Cô nguyện ý kết hôn cùng anh, kết hôn xong cũng chưa bao giờ hối hận, nhưng hiện tại cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để làm vợ chồng thực sự với anh.
Những lời mẹ từng nhắc nhở cùng với những tiếng động truyền sang định kỳ ngập tràn trong tâm trí cô.
Nếu như làm vợ chồng thật, có nghĩa là tuần nào cũng phải phát ra những âm thanh như vậy.
Cô không thấy nó có gì tốt hơn so với hiện tại, cũng không hề mong mỏi gì.
“Nếu em đã không nói gì thì tôi sẽ coi như em đồng ý.” Phương Mục Dương tìm đến một nơi m3m mại, đặt tay của mình lên đó.
“Cậu cho tôi một chút thời gian, để tôi suy nghĩ kỹ đã.”
“Em cảm thấy tôi còn điểm nào cần phải sửa à?” Tay Phương Mục Dương chẳng mấy chốc đã ấm lên.
Phí Nghê cảm giác áo mình càng lúc càng chật, gần như là chật đến không thở nổi, khiến cho mặt cô đỏ ửng.
“Hai chúng ta cứ thế này không phải là rất tốt sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể càng tốt hơn nữa.”
Ngón tay của Phương Mục Dương vừa nịnh nọt vừa làm loạn.
Phí Nghê chưa bao giờ gặp phải đôi tay biết nịnh hót như thế, cứ như là cả những đường vân tay của anh cũng đang hết sức lấy lòng cô, muốn làm cô cảm giác thật dễ chịu.
Song tất cả những ton hót ấy đều là có mục đích cả, đều là vì sau khi lấy lòng càng có thể diễu võ dương oai ở những nơi chúng chạm qua.
Chính bản thân Phương Mục Dương cũng vậy.
Anh càng lúc càng càn rỡ, càng lúc càng mạnh mẽ, nhưng lại ngụy trang thành một loại mạnh mẽ đón ý hùa theo, như thể đang nói với cô chính cô cũng ngầm muốn thế.
Chỉ thoáng chốc sau, không chỉ tay Phương Mục Dương ấm lên mà nhiệt độ cơ thể Phí Nghê cũng tăng rõ rệt.
Những chuyện này không hề nằm trong kinh nghiệm của Phí Nghê.
Những điều anh làm với cô, cô chưa từng thấy trên phim, cũng chưa từng xem trong sách.
Những động tác của anh cách xa chủ đề họ đang bàn tới, mà những gì mẹ dặn dò cô ngày kết hôn lúc này lại càng trở nên vô dụng.
Cô không biết anh học được những thứ này từ đâu, chẳng nhẽ là để chuyên trị cô chăng?
Cô nóng đến khó chịu, cũng ngứa đến khó chịu, không khỏi chất vấn Phương Mục Dương: “Cậu học mấy cái này ở đâu đấy?”
Phương Mục Dương nhất thời không hiểu được ý Phí Nghê, lúc ngộ ra mới cười nói: “Gặp được em thì không cần thầy cũng có thể tự thông.”
Anh thích một người, tự nhiên sẽ muốn được gần gũi với cô, càng gần càng tốt, nào cần phải ai chỉ chứ?
Thấy Phí Nghê lặng thinh, Phương Mục Dương lại tiếp tục nói: “Em yên tâm, trước em tôi chưa từng làm thế với ai khác cả.”
“Tôi đâu có không yên tâm.” Lúc nói chuyện giọng cô còn hơi run rẩy, nhưng lời lại chắc như đinh đóng cột.
“Thế sao tôi lại ngửi thấy mùi giấm thoảng đâu đây nhỉ?”
“Cậu lại đổ oan cho tôi.”
Phương Mục Dương chân thành nhận lỗi, xong lại nói: “Trước kia tôi chưa có kinh nghiệm, nếu có chỗ nào chưa đúng em cứ thoải mái nhắc nhở, tôi nhất định sẽ sửa lại.
Nếu giờ em không hài lòng thì cũng bao dung một chút, sau này sẽ tốt hơn thôi.”
Phí Nghê đỏ bừng mặt, hơi thở cũng hỗn loạn, giọng nói tuy trầm nhưng vẫn cứng rắn: “Đủ rồi.” Có lẽ ngoài hàm răng ra, giờ giọng của cô là thứ cứng nhất trên người.
Ngón tay của Phương Mục Dương có thể cảm nhận được sự mềm yếu của cô, cho nên anh cũng không coi lời cô là thật lòng.
“Nhưng tay tôi vẫn lạnh mà, để tôi sưởi thêm lát đi.” Anh cố chấp không chịu bỏ tay ra.
“Vậy tìm chỗ khác mà sưởi.” Phí Nghê không nói ra lời rằng tay anh đủ ấm rồi, tuy chúng đã sớm không còn lạnh từ lâu.
Phương Mục Dương thực sự nghiêm túc nghe theo đề nghị của cô, tay thoáng dịch chuyển xuống dưới.
Anh kề môi bên tai cô, khẽ hỏi: “Em thấy chỗ này được chưa?”
Phí Nghê mắng anh: “Không biết xấu hổ.”
Phương Mục Dương cũng không giận mà kiên nhẫn thương lượng với cô: “Chúng ta đã kết hôn thì chính là người một nhà, mà chuyện này tôi đâu thể để người ngoài được lợi được, đều cho em hết được không?”
Phương Mục Dương nghiêng mặt, để cho má mình chạm tới môi Phí Nghê, như vậy giống như cô đang hôn lên má anh.
Dáng vẻ của anh trông cực kỳ khẳng khái.
Anh chìa cả khuôn mặt ra, để mặc cho cô tùy ý xử lý.
Phí Nghê liên tiếp né tránh mà vẫn cứ đụng phải anh, môi của hai người chạm nhau.
Thi thoảng Phương Mục Dương cũng cho cô một cơ hội để mở lời.
Tiếng nói đứt quãng truyền ra từ miệng Phí Nghê: “Hôm nay còn phải đi làm.”
Anh nghiêng người, nói chuyện với cô: “Nếu không đi làm thì được hả?”
Phí Nghê ngậm miệng, không nói gì nữa.
Nếu như không phải đi làm thì cô sẽ ngầm đồng ý cho anh làm bất cứ chuyện gì sao? Chính bản thân cô cũng không chắc nữa, nhưng hôm nay nhất định phải đi làm.
Hơn nữa, anh bận bịu suốt hôm qua, đến bây giờ còn chưa ngủ, nếu không đi nghỉ thì sẽ rất hại sức khỏe.
Phương Mục Dương càng lúc càng càn rỡ: “Vậy thì hôm nay chúng ta không đi làm nữa.”
“Sao thế được…” Lời còn chưa dứt thì đã Phương Mục Dương cắt đứt.
Phí Nghê thầm mắng chính mình không biết cố gắng, lại bị trúng kế của anh.
Môi cô ban đầu hơi đau, nhưng giờ đã tốt hơn nhiều.
Đôi môi anh dịu dàng hơn hẳn tay anh.
Bàn tay anh vẫn không ngừng tìm hiểu người cô.
Chúng di chuyển liên tục như muốn để lại dấu ấn trên cơ thể cô, khiến cho Phí Nghê không thể không cảm nhận sự khác biệt giữa những ngón tay ấy.
Bình thường cô rất ghét việc anh buông lời cợt nhả để trêu chọc cô, nhưng lúc này cô lại mong anh nói nhiều hơn một chút.
Chỉ khi anh nói chuyện, cô mới có thể nói chuyện, nếu không thì chỉ đành chịu bị bịt miệng mà thôi.
Cô muốn dùng chỗ lý trí ít ỏi còn lại để nói cho anh biết, bọn họ đều cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi riêng trong chốc lát.
Một hồi lâu sau, Phương Mục Dương gác cằm lên vai Phí Nghê, chừa chút kẽ hở cho cô lên tiếng.
“Trời sắp sáng tới nơi rồi, cậu mau ngủ một tí đi.”
Phương Mục Dương nói “được”.
Đối với Phương Mục Dương mà nói, việc bế Phí Nghê lên chẳng cần bao nhiêu công sức.
Phí Nghê đột ngột bị anh bế lên, liền nói “không cần” theo phản xạ.
Đầu gối của cô lại một lần nữa được đặt lên chiếc gối kia.
Phương Mục Dương kéo chăn qua đắp cho cô.
Anh nằm gối đầu trên cái gối còn lại, ghé miệng vào tai cô, hỏi: “Không cần cái gì? Không phải là em muốn đi nghỉ sao? Giờ lại không cần nữa à?”
Phí Nghê kéo chăn lên, che kín khuôn mặt của mình, không thèm để ý tới anh nữa.
Cô cảm thấy mình lại hiểu lầm anh rồi, thậm chí còn đâm ra hoài nghi bản thân, có phải trong tiềm thức cô thật sự muốn làm chuyện kia với anh hay không, nếu không phải thì sao lại có thể nghi ngờ anh hết lần này tới lần khác như thế? Suy đoán này khiến cô không khỏi thẹn thùng.
Phương Mục Dương thực ra cũng không trong sáng vô tư như những gì Phí Nghê tưởng tượng.
Sở dĩ anh chỉ nằm yên đó không làm gì, không phải vì lòng anh không tạp niệm, mà hoàn toàn là vì thời gian không cho phép.
Anh và Phí Nghê còn phải đi làm.
Anh xoay người, ôm Phí Nghê qua lớp chăn.
Phí Nghê nói: “Để tôi lên giường trên ngủ.”
Phương Mục Dương cười: “Em vẫn không yên tâm về tôi à?”
“Cậu không có chăn đắp, không thấy lạnh sao?” Trên giường anh chỉ có một cái chăn, đang bị cô chiếm mất rồi.
Mà cô thì lại không dám nhường cho anh một nửa chăn.
“Có em ở bên cạnh rồi, tôi không thấy lạnh gì cả.” Anh lại ôm chặt hơn chút, nghiêng đầu qua hôn cô.
Nếu là trước kia Phí Nghê có lẽ sẽ muốn trốn tránh, nhưng hiện tại bởi vì đã từng tiếp xúc thân mật hơn rồi, một nụ hôn lại có vẻ quá đỗi bình thường.
Hơn nữa người cô đang phủ kín chăn, không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì không kiểm soát được, cho nên cô cũng mặc anh.
Buổi sáng bọn họ đều cần đi làm, thế nên Phương Mục Dương chỉ hôn lên tai cô.
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Phí Nghê có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.
Cô cảm thấy Phương Mục Dương không đắp chăn là đúng, cô cũng nóng chết rồi đây.
Lúc Phí Nghê nhắm mắt lại, bàn tay của Phương Mục Dương lại không an phận mà lân la, như thể muốn nặn cô thành một hình dạng mới.
Thế nhưng chỉ thoáng chốc sau, cô đã quen với sự hiện diện của những ngón tay anh.
Những động tác của anh, và cả cảm giác vừa rồi của cô, tái hiện trong tâm trí cô, cụ thể tới mức khiến cô cảm thấy như tất thảy đang được lặp lại lần nữa.
Nhưng cô biết, bàn tay anh lúc này đã trở nên đứng đắn trở lại, cực kỳ đứng đắn.
Khi Phương Mục Dương vẫn còn nằm bên cạnh cô, khi tiếng hít thở đều đều của anh vẫn còn lọt vào tai cô, cô đừng có hòng chợp mắt.
Phí Nghê gần như không thể tưởng tượng được tình cảnh mai sau khi hai bọn họ chung giường, chắc là cô sẽ mất ngủ hằng đêm, vậy nên khoảng thời gian ấy tốt nhất là nên tới càng muộn càng tốt.
“Cho tôi ra ngoài một chút.” Cô đang nằm phía bên trong, cần phải đi qua người anh.
“Hả?”
“Tôi muốn uống nước.”
“Để tôi xuống rót cho em.”
Phương Mục Dương biết Phí Nghê muốn nhân lúc này để trở lại giường bên trên.
Lúc rót nước, anh cố tình rót thật chậm, đợi Phí Nghê trèo lên giường cũ của mình xong mới quay người.
Cô về giường cũng tốt.
Hai người nằm bên cạnh nhau, anh đừng mong ngủ được một phút nào.
Phí Nghê uống nước Phương Mục Dương rót dưới ánh mắt chăm chú của anh.
Cô nằm trên giường thao thức, nhưng lại không dám trở mình, sợ sẽ gây ra tiếng động khiến Phương Mục Dương khó ngủ.
Bởi vì phải đóng đồ đạc nên anh đã chẳng còn bao nhiêu thời gian để ngủ rồi, đêm nay lại gần sáng mới lên giường, cô muốn để anh ngủ nhiều hơn chút.
Đến tận khi mặt trời lên Phí Nghê vẫn chưa ngủ được.
Cô khẽ khàng leo từ giường trên xuống dưới, Phương Mục Dương vẫn đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền.
Phí Nghê nhìn hai hàng mi dài của anh, nhịn không được mà thổi nhẹ, muốn nhìn xem chúng có thể lay động hay không.
Lúc đầu cô đứng xa nên mi anh không nhúc nhích, thế nên cô tiến lại gần mắt anh để thổi.
Cô cúi xuống sát mặt anh, dùng ngón tay sờ nhè nhẹ, ngón út của cô vô tình sượt qua chóp mũi của anh.
Vì sợ sẽ đánh thức anh, động tác của cô rất nhẹ.
Từ khi kết hôn đến giờ, cô chưa từng quan sát anh tỉ mẩn như ngày hôm nay.
Lần trước xem xét kỹ càng thế này, vẫn là khoảng thời gian anh còn đang hôn mê ở bệnh viện.
Hồi ấy, cô vẫn luôn gửi gắm mọi chờ mong vào tương lai trên người anh, nghĩ một khi anh tốt lên, chưa biết chừng cô có thể được bình bầu tiên tiến, được vào đại học.
Hiện tại, tuy rằng cô vẫn không được vào đại học, nhưng ít nhất cũng đã có một người bầu bạn bên mình, điều ấy khiến cho cô cảm thấy cuộc đời này vẫn còn một chút niềm vui, vẫn còn vô cùng đáng sống.
Dù vậy, trong rất nhiều thời khắc, cô vẫn cảm giác tiếc nuối vì không thể vào đại học, cũng chẳng thể nào thay đổi công việc của mình.
Cô cứ vậy mà lẳng lặng nhìn anh, nhìn suốt một hồi lâu mới đi sang phòng nước rửa mặt.
Ở trong phòng nước, cô gặp Uông Hiểu Mạn.
Uông Hiểu Mạn thấy Phí Nghê thì nhịn không được hỏi: “Tiểu Phí, sao môi cô lại sưng thế?”
Phí Nghê cắn môi theo bản năng, nhớ lại những gì xảy ra ở trong phòng ngủ hôm nay, thuận miệng chống chế: “Tại em uống nước nóng ạ.”
Uông Hiểu Mạn thấy tai của Phí Nghê đỏ lên thì cũng không mặt dày mà trêu cô nữa.
Đêm hôm qua Phí Nghê cười tới mức ấy, chắc là cũng không ngờ nhà bọn họ không cách âm, không cẩn thận để chị ta nghe thấy.
Môi Phí Nghê làm gì có chuyện bị bỏng, rõ ràng là đã bị cắn, cũng không biết cắn thế nào mà lại sưng đến như vậy.
Phí Nghê về nhà soi gương, dùng tay ấn ấn vào môi, quả nhiên môi cô sưng hết lên rồi.
Cô không thể nào không oán trách Phương Mục Dương được.
Phương Mục Dương thấy Phí Nghê cầm gương miết thì cúi đầu xuống nhìn bóng cô trong gương, còn vươn tay ra chạm vào môi trên của cô: “Chỗ này sao sưng thế nhỉ? Em có thấy đau lắm không?”
Phí Nghê trừng mắt nhìn Phương Mục Dương: “Chẳng liên quan gì tới cậu.”
Phương Mục Dương cũng không vì sự thiếu kiên nhẫn của Phí Nghê mà không quan tâm cô nữa: “Có phải ban nãy uống nước bị bỏng không thế? Để tôi lấy thuốc mỡ cho em nhé.”.