Từ lâu Phí Nghê đã biết tiền trong tay Phương Mục Dương không thể nào giữ lâu được, bán sô pha xong, kể cả tiền vẫn còn cầm chưa ấm tay thì anh cũng nhất định sẽ phải đi mua cái khác.
Trên đường trở về cô còn đoán xem Phương Mục Dương đã mua gì.
Vừa về tới cửa nhà, cô đã thấy ngay cái máy quay đ ĩa trên tủ thấp.
Hiện tại thể loại nhạc được phép nghe đã đa dạng hơn, cách đây không lâu còn một số ca khúc từng bị cấm được gỡ lệnh.
Chính vì nguyên nhân này, Phí Nghê cũng từng nghĩ tới chuyện mua máy quay đ ĩa, nhưng cũng chỉ là nghĩ thế mà thôi.
Máy quay đ ĩa đối với hai bọn họ ít nhiều gì cũng có phần xa xỉ, nhất là trong khi Phương Mục Dương còn đang ở nhà đợi sắp xếp việc làm.
Ngoài máy quay đ ĩa ra, Phương Mục Dương còn mua một túi táo.
Phí Nghê không thích ăn táo bở, vậy nên Phương Mục Dương đã cố tình chọn loại táo đá.
Nắp hộp bánh quy bị bung ra bởi những món đồ ăn vặt mới mua.
Sáng nay hộp bánh quy chỉ còn mỗi cái đáy không, Phí Nghê đang định ngày mai mua thêm ít bánh bỏ vào, kết quả là Phương Mục Dương đã giành trước.
Mà những món ăn anh mua còn đắt hơn bánh quy nhiều.
Phí Nghê nhìn những thứ trên mặt bàn, mỉm cười với Phương Mục Dương: “Lại phát tài rồi à?” Cô vừa nói, vừa mở lòng bàn tay ra: “Anh giàu có như vậy, công em may quần áo cho anh cũng nên tính đi, tiền nhà tháng này có phải cũng nên đưa cho em không nữa?” Nếu không phải bọn họ đã quá hiểu nhau, Phí Nghê sẽ không mang chuyện tiền thuê nhà ra nói giỡn.
Phương Mục Dương cầm lấy tay cô, đưa lên môi hôn một cái, sau đó lại dùng răng cắn cắn: “Thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì cứ nói nhé, anh vẫn còn.”
“Da mặt anh cũng dày quá rồi đấy, ai cần cái đó của anh?” Phí Nghê vùng vằng rút tay lại.
“Anh đừng có thế, em còn chưa rửa tay đâu, anh không ngại bẩn à.”
“Không ngại.”
Phí Nghê nhìn dấu răng trên tay mình, cười nói: “Anh không ngại thì em ngại, phạt anh đi đánh răng ngay lập tức, nếu không không được ăn cơm em mang về nữa.”
“Thế thì hai ta cùng đi đánh đi.”
Phương Mục Dương nắm tay Phí Nghê, những ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô, trong khi đầu thì thò sang, muốn hôn lên môi cô.
Phí Nghê bất giác ngửa người ra sau, cắn răng, cố gắng nín cười, Phương Mục Dương lại ôm eo cô lại.
Khuôn mặt của hai người càng lúc, càng lúc càng gần nhau hơn.
Phí Nghê nhắm mắt lại, nhưng đôi môi thân thuộc kia lại không tới sát cô nữa.
Cô chỉ cảm thấy trong tay mình có nhiều thêm một món đồ.
Phí Nghê mở mắt, trông thấy một tập giấc bạc mỏng.
Đó là tiền Phương Mục Dương giao cho cô.
Phí Nghê chỉ cần liếc mắt đã biết là bao nhiêu tiền.
Phòng tài vụ của xưởng không thuê cô, đúng là đáng tiếc.
“Anh lại trêu em rồi.” Ngày nào anh không trêu cô thì chắc không sống nổi mất.
Phí Nghê cất tiền, cùng Phương Mục Dương sang phòng nước.
Phương Mục Dương rất nghe lời cô, vào phòng nước đánh răng.
Phí Nghê rửa tay xong thì quay vào nhà mình.
Nếu như nhìn kỹ, vẫn thấy được dấu răng của Phương Mục Dương lưu lại ở trên tay cô.
Cô mở hộp cơm ra, rót cháo trong bình nước vào bát, chờ Phương Mục Dương trở về ăn cơm.
Một lát sau, Phương Mục Dương cũng quay về từ phòng nước.
Anh nói với Phí Nghê: “Đánh răng xong rồi đấy.”
“Vậy anh mau ăn đi.”
“Em không kiểm tra chút à?” Vừa nói, Phương Mục Dương vừa thò đầu tới gần để Phí Nghê kiểm tra.
Phí Nghê muốn né đi, anh lại ôm cô thật chặt.
Cô bất đắc dĩ kiểm tra qua loa một tí, kết quả là, môi cô cũng dính hương chanh của kem đánh răng.
“Thế nào? Đã hài lòng chưa?”
Phí Nghê giơ tay che miệng, thẹn thùng nói: “Anh ăn cơm đi.”
Hôm nay nhà ăn của xưởng có thịt bò hầm khoai tây, vừa tan làm là Phí Nghê đã chạy tới tranh cướp.
Lúc cô rời đi, thịt bò cũng chẳng còn bao nhiêu cả.
Nguồn cung thịt bò ít hơn so với thịt lợn.
Cửa hàng thực phẩm phụ khó khăn lắm mới kiếm được thịt bò, bất ngờ cung cấp cho xưởng, những người vừa hay tin liền lập tức tới xếp thành một hàng dài dằng dặc.
Lúc tới lượt Phí Nghê, thịt bò đã bán gần như hết sạch.
Mỗi lần nhà ăn của họ có thịt bò hầm khoai tây như thế này, còn chưa bắt đầu bán thì người đã chật ních ngoài cửa sổ.
Đầu bếp ở nhà ăn vốn đã múc cho Phí Nghê một miếng thịt bò rất lớn, nhưng chắc là thấy nhiều thịt bò quá nên cánh tay ông ta lại thuần thục lắc một cái, thịt bò lập tức biến mất, chỉ còn lại khoai tây dính mùi thịt bò.
Phí Nghê kiên trì đòi đầu bếp phải vớt thịt bò dưới đáy thùng lên cho mình, đối phương có vẻ rất miễn cưỡng.
Những miếng khoai tây trong hộp cơm dần dần biến mất, nhưng thịt bò lại chẳng có ai đụng vào.
Cuối cùng dưới đáy hộp chỉ còn mỗi một miếng thịt bò lẻ loi.
Phương Mục Dương nhẹ nhàng gắp thịt lên, chia làm hai nửa, một nửa bỏ vào bát của Phí Nghê, nửa còn lại để cho mình.
“Cuốn tranh liên hoàn thứ hai của anh khi nào mới được xuất bản?”
“Sắp rồi.
Ở đây anh có bản phác thảo, em muốn xem lúc nào cũng được, không cần đợi xuất bản đâu.” Cuốn tranh liên hoàn thứ hai của Phương Mục Dương đã vẽ xong, nhưng tiền nhuận bút thì vẫn chưa được thanh toán.
Anh hiện giờ đang làm một bộ sách về khoa học kỹ thuật thời cổ đại, tuy không ký tên nhưng vẫn có tiền nhuận bút.
Phí Nghê cũng không nói với Phương Mục Dương chuyện xưởng chế biến thịt, cô không định để Phương Mục Dương đến đó làm việc, mặc dù làm việc ở xưởng thịt thì sẽ có thịt ăn mỗi ngày.
Cha mẹ của Phương Mục Dương đã không còn bị giám sát nữa, đã được cầm tiền lương, cho nên Phí Nghê cũng thấy được một khả năng mới.
Hồi trước xuất thân không tốt mà anh còn được đề cử vào đại học, hiện tại xuất thân không còn là trở ngại nữa, lý lịch của bản thân anh lại trong sạch, còn xuất bản cả sách riêng, rất có thể sẽ được đề cử vào đại học lần nữa.
Bây giờ anh chỉ cần sáng tác nhiều tác phẩm, rồi chờ học viện Mỹ thuật tuyển sinh là được.
Tốt nghiệp đại học rồi, tự nhiên anh sẽ được bố trí đi làm.
Phí Nghê hôm nay đi rửa mặt từ rất sớm.
Sau khi từ phòng nước trở về, cô tức thì khóa cửa, kéo rèm che lại.
Phương Mục Dương cười: “Hôm nay không cần phải cẩn thận như thế đâu, cái này có để người khác nghe được cũng không sao.”
“Anh có chắc không?”
“Chắc chắn, yên tâm đi.” Đ ĩa nhạc đầu tiên là bản “Giao hưởng đồng quê” của Beethoven, tuy rằng lệnh cấm các tác phẩm khác của Beethoven vẫn còn, nhưng bản “Đồng quê” này mấy năm trước đã có ban nhạc nước ngoài tới Trung Quốc biểu diễn, báo chí cũng từng đưa tin.
Phí Nghê nằm ở trên giường, gối đầu lên tay, lắng nghe âm thanh từ một đ ĩa nhạc đã bị phủ bụi mười năm.
Âm nhạc dần dần ru cô vào mộng, nhưng cô vẫn cố gắng mở to mắt.
Lát nữa cô còn phải đan khăn quàng cổ, không thể cứ ngủ như thế này được.
Phương Mục Dương ngồi ở bên cạnh gọt táo.
Phí Nghê cười: “Chúng ta vẫn còn chưa tới trình độ ăn táo không cần gọt vỏ nhỉ.”
“Thế em ăn táo, còn vỏ để anh ăn cho.”
Phương Mục Dương gọt vỏ táo rất khéo, đúng một vòng hoàn chỉnh.
Anh đưa táo cho Phí Nghê, còn vỏ thì để trên đ ĩa, lấy dĩa ra xiên, cuốn một lớp cho vào miệng, hai miếng là đã ăn hết.
“Anh làm thế, trông cứ như em đối xử khắc nghiệt với anh lắm ấy.” Phí Nghê ngồi dậy, đưa nửa phần táo chưa cắn đến bên miệng Phương Mục Dương.
“Em không ăn được nhiều thế này đâu.”
Hai người cùng ăn hết một quả táo.
Hai người phân ăn xong rồi một cái quả táo.
Sau khi ngồi dậy Phí Nghê không nằm xuống nữa, tai nghe nhạc, tay cũng không rảnh.
Cô đan một chiếc khăn quàng cổ cho Phương Mục Dương.
Chỗ len vốn định để đan khăn cô đã đan áo ghi lê cho anh, hôm qua cô vừa mua thêm nửa cân len mới, có thể đan khăn được rồi.
“Em đừng đan nữa, cứ chuyên tâm nghe nhạc chẳng phải vẫn tốt hơn sao?”
“Đan khăng quàng cổ chẳng ảnh hưởng gì tới việc nghe nhạc cả.” Cô muốn đan cho thật nhanh, nếu không có khi qua mùa đông rồi mà khăn vẫn chưa xong mất.
“Anh có cần khăn gấp đâu.”
Phí Nghê không để lời anh vào tai, vẫn cứ tiếp tục đan khăn.
Thấy khuyên nhủ Phí Nghê không ăn thua, Phương Mục Dương liền kéo ghế dựa đến, ngồi bên cạnh cô vẽ tranh.
Phí Nghê liếc mắt nhìn tranh của Phương Mục Dương, anh liền che lại không cho cô xem.
“Có cái gì không dám khoe ra vậy? Còn giấu giấu giếm giếm chứ.”
Phí Nghê trong lòng đã đoán được năm sáu phần, nhân lúc Phương Mục Dương vẽ mà nhìn trộm một cái.
Cô đan khăn quàng, anh vẽ lại cảnh cô đan khăn quàng.
“Phương Mục Dương, em thấy anh có hoa tay như vậy, chắc tự đan khăn cũng không thành vấn đề nhỉ, có khi còn đan đẹp hơn cả em nữa ấy.”
“Anh không đan đâu, càng đừng nói tới chuyện đan đẹp hơn em.
Mà đâu chỉ mình anh, chẳng ai có thể đan đẹp được hơn em hết.”
“Anh không thử thì làm sao biết được?”
“Không phải em luôn khuyến khích anh vẽ tranh nhiều hơn sao? Anh vẫn nên vẽ tranh thì hơn.”
Cô đúng là có khuyến khíc anh vẽ tranh, nhưng đâu có khuyến khích anh vẽ cô chứ.
Phí Nghê cười: “Nếu anh đã nghe lời em như thế, giờ em sẽ khuyến khích anh đan khăn quàng cổ nhé.”
Phí Nghê đẩy len và kim đan cho anh: “Anh cứ thử trước đi.”
Kim đan không may đâm vào trên áo ngủ của Phương Mục Dương, đúng chỗ eo anh.
Phí Nghê nghe thấy Phương Mục Dương kêu lên một tiếng vì đau.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Phí Nghê thấy anh trông chẳng có vẻ gì là không sao, bèn giơ tay kéo áo ngủ của anh lên, kiểm tra phần vừa bị kim đan đâm trúng.
Cô vừa kéo, Phương Mục Dương đã ôm cô ngã thẳng xuống giường.
Phí Nghê không phòng bị mà ngã vào vòng tay của Phương Mục Dương, Phương Mục Dương một tay vỗ về vai cô, tay còn lại vuốt v e mái tóc của cô.
“Nghỉ ngơi một lát đi, quần áo em làm cho anh cũng đủ mặc qua mùa đông rồi, không cần phải đan thêm khăn quàng đâu.”
Phí Nghê bị buộc phải áp vào lồ ng ngực Phương Mục Dương.
Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim đập mãnh liệt, không rõ là tim anh hay là tim của cô nữa.
Phương Mục Dương lại giúp Phí Nghê thay đổi tư thế, để Phí Nghê gối lên cánh tay của anh, còn anh hôn lên mắt cô.
Không ngoài dự đoán, Phí Nghê nhắm mắt lại.
Anh nằm nghiêng, một tay luồn vào tóc cô, giúp cô chải tóc.
Tiếng nhạc rót vào đôi tai của Phí Nghê.
Bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, cho đến khi tiếng nhạc đột ngột dừng lại, cả căn nhà cũng chìm trong bóng tối.
Nguồn điện cung ứng không đủ, mất điện là chuyện thường xuyên, hai người họ cũng quen rồi.
Phí Nghê đứng dậy lần mò đèn pin, Phương Mục Dương lại đè tay cô xuống: “Không vội.”
Hai người cứ nằm như thế, ai cũng chẳng nói lời nào.
Đ ĩa nhạc ngừng quay, những âm thanh bên tai Phí Nghê lại càng trở nên đơn điệu.
Khi bóng đèn một lần nữa sáng lên, Phí Nghê đã thiếp đi mất.
Phương Mục Dương từ từ rút tay mình ra khỏi đầu cô, giúp cô đắp chăn lại chăn cho tử tế, dém chăn xong rồi mới quay về ngồi trước tủ thấp, tiếp tục bức tranh dang dở.
Phương Mục Dương đóng bàn trước, bàn đóng xong thì mới tới giường.
Khi giường của anh đã cơ bản ra hình ra dạng, hàng xóm trong khu nhà cũng thường xuyên vây quanh xem.
Các hộ gia đình ở đây phần lớn đều là mỗi nhà có một gian phòng, nhà hai gian như Uông Hiểu Mạn rất hiếm thấy, không gian không đủ dùng nghiễm nhiên trở thành vấn đề chung của mọi người.
Một cái giường không lớn nhưng lại tích hợp đủ ba công năng thế này, vừa hay phù hợp với yêu cầu của bọn họ.
Thế nên hàng ngày khi Phương Mục Dương đóng giường, luôn có người tới quan sát.
Ngày chiếc giường hoàn thiện, tổ dân phố cũng mang đến cho Phương Mục Dương một tin tức tốt lành.
Vấn đề công việc của anh đã được giải quyết.
Theo như bác gái Vương ở tổ dân phố, công việc này quả thực được lựa chọn theo chuyên môn của Phương Mục Dương.
Xét thấy Phương Mục Dương lý lịch trong sạch, tư tưởng vượt qua thử thách, thân hình cao lớn, tướng mạo đoan chính, tuy chưa tốt nghiệp cấp hai nhưng thành tích học tiếng Anh hồi cấp hai vẫn rất tốt, tổ dân phố đã đề cử anh đi làm phục vụ tại khách sạn Ngoại giao..