Phương Mục Dương không phải là người duy nhất được tổ dân phố đề cử, song anh lại là người duy nhất được chọn.
Trên đường từ khách sạn về nhà, Phương Mục Dương mua cho Phí Nghê hai lạng đường đỏ và một gói chà là, chuẩn bị lấy bếp than nấu cháo chà là.
Cái bếp điện kia quá tốn điện, mà từ sau khi anh về họ cũng chẳng mấy khi dùng, vậy nên anh liền bán luôn bếp điện, đổi thành một cái bếp than nhỏ.
Bếp than vẫn hợp để nấu cháo hơn bếp cồn.
Phí Nghê ôm bát bằng hai tay, húp cháo chà là Phương Mục Dương nấu, nghe anh nói về chuyện tổ dân phố đề cử anh đi làm phục vụ tại khách sạn Ngoại giao.
Tổ dân phố giới thiệu cho anh một công việc như vậy, Phí Nghê thực sự không biết nói gì bây giờ.
Cô trêu anh: “Công nhận, anh đúng là phù hợp với công việc này thật đấy.”
“Hai ta đúng là tâm linh tương thông, anh cũng cảm thấy thế.”
Phí Nghê chỉ cho rằng Phương Mục Dương đang nói đùa, dù sao bình thường anh cũng thích giỡn với cô.
Không ngờ Phương Mục Dương thực sự định đến khách sạn Ngoại giao làm nhân viên phục vụ, ngày mai sẽ bắt đầu vào khóa đào tạo.
Phí Nghê lúc này không thể không trở nên nghiêm túc: “Trong nhà vẫn còn tiền mà, anh vẽ tranh cũng có tiền nhuận bút, đâu cần phải đi làm gấp như thế.
Đợi thêm một lát nữa, chưa biết chừng còn có công việc tốt hơn cho anh.”
“Nếu thực sự có công việc tốt thì anh lại chuyển, trước mắt có gì cứ làm nấy đã.
Hơn nữa, anh cảm thấy vị trí tại khách sạn Ngoại giao cũng không quá tệ.”
“Anh đi làm phục phụ, sao có thời gian vẽ tranh nữa?”
Phương Mục Dương cười: “Giờ em không chịu ngủ chung giường với anh, buổi đêm anh có nhiều thời gian lắm.
Tâm huyết của anh em không cần, anh chỉ đành phải bỏ hết lên giấy vẽ thôi, nếu không cuộc sống của anh sẽ trở nên khó khăn lắm.”
“Sao anh lại nói sang cái chuyện ấy vậy?” Phí Nghê cầm thìa khuấy cháo, giọng nói cũng hơi trầm xuống.
“Đâu phải anh khôg biết, cơ thể em bây giờ có hơi bất tiện.”
“Anh biết.” Nhưng lúc cơ thể tiện thì cô vẫn tránh né anh.
Song Phương Mục Dương không đề cập tới chuyện này, chỉ nói: “Anh đợi đến lúc cơ thể em hết bất tiện.”
Phí Nghê tùy tiện thả tóc vén sau tai xuống, che đi đôi tai đỏ hồng của mình.
Cô không đáp lại anh mà hỏi: “Anh đã suy nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn đi làm phục vụ à?”
“Suy nghĩ kỹ rồi, cứ làm thử hai ngày chơi chơi đã, không được thì cùng lắm là bỏ thôi.”
“Sao mà đơn giản được như anh nói chứ, anh có thể không đi, nhưng đi rồi mà không làm thì sau này tổ dân phố sẽ không giới thiệu công việc cho anh nữa đâu.”
“Anh thấy công việc tổ dân phố giới thiệu về sau cũng không thể tốt hơn cái này được.
Mà nếu thật sự không có công việc, anh sẽ chăm chỉ ngồi nhà vẽ tranh liên hoàn, lấy tiền nhuận bút.” Thuận tiện đóng thêm ít đồ đạc kiếm tiền, song những lời này Phương Mục Dương giữ lại không nói, bởi vì Phí Nghê chưa chắc đã đồng ý.
Phí Nghê biết Phương Mục Dương đã quyết chí, có khuyên can cũng vô ích, thà cứ để anh làm thử còn hơn, kết quả xấu nhất chỉ là tổ dân phố mặc kệ cái cậu thanh niên chờ sắp xếp việc làm này.
Phương Mục Dương có một câu nói rất đúng, đây hẳn là công việc tốt nhất tổ dân phố có thể bố trí cho anh.
Chiếc giường mới cùng bàn, tủ đi kèm của bọn họ đã làm xong, vừa được phết dầu hạt cải, hong ở dưới sân cho khô.
Thanh niên chờ sắp xếp việc làm Phương Mục Dương không còn đóng đồ đạc dưới tầng nữa, người trong khu liền biết anh đã có công việc, hỏi thăm thêm một chút, liền biết anh đến khách sạn Ngoại giao làm nhân viên phục vụ.
Chuyện này truyền tới tai của chị Lưu.
Phương Mục Dương từ bỏ công việc ở xưởng chế biến thịt, không phải ở nhà vẽ tranh, mà là đi phục vụ người nước ngoài.
Khi nghe được thông tin ấy, suy nghĩ đầu tiên của chị Lưu chính là Phương Mục Dương đã mất trí rồi, làm phục vụ tại khách sạn Ngoại giao sao có thể so được với công nhân trong xưởng chế biến thịt chứ.
Tuy rằng nhân viên phục vụ cũng là một thành viên của tầng lớp lao động, nhưng với tư cách là một công nhân tại một nhà xưởng chính thống, chị Lưu chưa từng coi nhân viên ngành dịch vụ là đồng nghiệp của mình, bởi vì bọn họ không tạo ra giá trị cụ thể.
Nhân viên phục vụ tại khách sạn Ngoại giao thì càng không cần phải nói, bởi vì đến những người làm phục vụ cho người dân nước mình họ còn chẳng bằng nữa là.
Chị Lưu nghĩ sao nói vậy, trước nay chưa bao giờ giấu giếm suy nghĩ của mình.
“Tiểu Phương rốt cuộc nghĩ như thế nào thế, việc tốt như mổ thịt tại xưởng không làm, lại đi làm nhân viên phục vụ gì chứ? Lại còn là khách sạn Ngoại giao.
Đối với người trẻ tuổi mà nói, thứ gì là quan trọng nhất? Kỹ thuật chuyên môn là quan trọng nhất.
Đi phục vụ cho người ta thì có thể có kỹ thuật gì? Lần trước Tiểu Phương vừa nói không đi, công việc đã vào tay người khác luôn rồi, hiện giờ xưởng chế biến thịt cũng không còn chỗ trống nữa.
Thế này đi, chị lại bảo anh nhà chị để ý giúp Tiểu Phương một chút.”
“Em cảm ơn chị, chuyện này chị không cần phải lo lắng cho em đâu.” Lòng tốt của chị Lưu không từ chối được, Phí Nghê đành phải tiếp tục nói dối: “Thực ra là em vẫn luôn ngại nói với chỉ, Tiểu Phương nhà em sợ máu, không thể nào đi làm việc mổ thịt được.”
Chị Lưu thở dài một hơi: “Thì ra là vậy à.
Trông to cao như thế, ai ngờ lại sợ máu chứ?”
“Chị tuyệt đối đừng kể chuyện này với ai nhé.”
“Em yên tâm đi,” chị Lưu lại khuyên Phí Nghê.
“Sợ máu cũng chẳng phải chuyện gì to tát, em cũng đừng để trong lòng.”
Phí Nghê không ngờ rằng khóa đào tạo của khách sạn Ngoại giao còn khơi dậy được tinh thần học tập của Phương Mục Dương.
Anh mượn từ điển tiếng Anh của cô, buổi tối ngoài những lúc vẽ tranh ra thì đều là tra cứu, vừa tra vừa cặm cụi viết lại trên giấy.
Đến giờ cơm tối, Phí Nghê ăn màn thầu và bắp cải xào, trong khi Phương Mục Dương dùng số tiếng Anh mới học được giới thiệu cho cô vi cá tơ tằm, bướm hải sâm, trứng chim bồ câu trên đ ĩa thuyền, đậu phụ gạch cua…
Phí Nghê gắp một miếng thịt thái sợi trong đống bắp cải xào, bỏ vào trong bát của Phương Mục Dương: “Đừng ăn bánh vẽ lấp bụng nữa, ăn đồ thật đi.”
“Đây không phải là ăn bánh vẽ lấp bụng, đây là anh đang đọc thực đơn cho em nghe, em muốn ăn món gì?”
Phí Nghê cười: “Còn đùa giỡn nữa, thức ăn nguội hết bây giờ.” Trong phần lớn các quán ăn bây giờ thịt lợn thái sợi xào đã coi như là món ngon rồi, những thứ kia lấy đâu ra chứ? Cho dù Phương Mục Dương có làm trong bộ phận buồng phòng của khách sạn, đồ ăn trong nhà hàng cũng chẳng liên quan gì tới anh.
Để đề phòng chuyện các nữ đồng chí bị mấy tay có ý đồ xấu quấy rối, toàn bộ bộ phận buồng phòng trong khách sạn đều chỉ tuyển nhân viên nam, còn tất cả phục vụ nữ đều làm ở nhà hàng cả.
Tên của Phương Mục Dương từ lâu đã được chỉ định tới bộ phận buồng phòng cho khách phổ thông.
Phương Mục Dương thể hiện năng lực học tập rất mạnh mẽ trong quá trình đào tạo, chỉ cần liếc qua quy định thủ tục mấy lần là đã thuộc lòng, hơn nữa còn có thể giao tiếp tiếng Anh lưu loát với mọi người chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi.
Cán bộ phụ trách huấn luyện của khách sạn nhìn ra được đây là một người tài có thể đào tạo, vẻ ngoài cũng tuấn tú, lại cẩn thận tra xét hồ sơ của anh một lượt, phát hiện lý lịch của anh trong sạch, tư tưởng vượt qua thử thách, cha mẹ tuy có vấn đề nhưng đã giải trừ giám sát, liền cảm thấy phân Phương Mục Dương đến bộ phận buồng phòng bình thường thì quá đáng tiếc.
Nhân tài như thế, cần phải được điều đến phòng hạng nhất để phục vụ những vị khách nước ngoài cấp cao, đồng thời cũng để cho những vị khách nước ngoài đó nhìn thấy phong thái phục vụ của đất nước chúng ta.
Những vị khách nước ngoài trong phòng hạng nhất đôi khi cũng sẽ xuất hiện trên báo chí và bản tin truyền hình.
Song Phương Mục Dương không có TV ở nhà, cho nên cũng chẳng có mấy hứng thú với những nhân vật có khả năng xuất hiện trên màn ảnh nhỏ.
Anh cũng không muốn phục vụ khách nước ngoài cấp cao gì cả, chỉ muốn được làm trong bộ phận nhà hàng của khách sạn mà thôi.
Để chứng minh mình thực sự phù hợp làm việc trong nhà hàng, Phương Mục Dương đóng thực đơn lại, dùng tiếng Anh để giới thiệu món ăn cho mấy vị lãnh đạo, vừa đơn giản vừa chính xác.
Dưa hái xanh không ngọt, Phương Mục Dương nhiệt tình với bộ phận nhà hàng như vậy, lại biểu hiện được năng lực công tác xuất sắc, vị cán bộ kia đành phải đồng ý với yêu cầu của anh.
Ngày đào tạo cuối cùng, Phương Mục Dương mang theo cà chua và thịt bò đóng hộp từ nhà hàng trong khách sạn của mình về.
Phí Nghê vừa về tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm của cà chua và thịt bò.
Cô đẩy cửa ra, liền trông thấy cái nồi nhỏ trên bếp cồn bốc khói nghi ngút, mà mùi hương nọ đúng là đến từ cái nồi nhỏ ấy.
“Anh lấy cà chua đâu ra vậy?” Hiện tại là mùa đông, cửa hàng thực phẩm phụ căn bản là không có cà chua để bán, tất cả mùi cà chua ngửi được ngoài ban công đều đến từ tương cà chua mọi người đóng sẵn hồi hè.
Nhưng mùi cà chua đó rất nhạt, không thể nào thơm được như cà chua trong nồi kia.
“Nhà hàng có quy định, thức ăn trong bếp nếu dùng không hết, nhân viên có thể mua về, cà chua cũng là anh đến sau khu bếp mua.
Em yên tâm, anh tuyệt đối tuân thủ pháp luật.”
“Không phải anh công tác trong bộ phận buồng phòng sao?”
“Lãnh đạo cho rằng anh thích hợp làm ở trong nhà hàng hơn.”
Phí Nghê phát hiện chiếc giường trên đã khác trước.
Chiếc chăn vốn đã gập gọn gàng bị trải ra, chỉ gấp lại một góc, bên trên còn đặt một bông hoa.
Bông hoa ấy là hoa thật.
Giường mới đóng vẫn còn đang để bên ngoài, Chủ nhật tới bọn họ sẽ bán hai cái giường này đi, thay giường mới vào.
Phí Nghê chỉ vào giường, hỏi Phương Mục Dương: “Thế này là thế nào vậy?” Đúng là giỏi bày vẽ mà, lại còn để hoa trên giường nữa cơ đấy, mà hoa đó chắc là cũng lấy từ khách sạn về.
Phương Mục Dương giải thích: “Nếu anh vẫn còn trong bộ phần buồng phòng thì theo quy định sẽ được dọn giường cho khách mỗi ngày, nhưng giờ anh đã bị điều sang nhà hàng, những thứ học được bên buồng phòng không còn sử dụng được nữa, mà anh lại không nỡ bỏ hết đi.
Cũng may là còn có em, anh vẫn có thể phục vụ em hàng ngày, xin em cho anh cơ hội phô diễn kiến thức một chút nhé.”
Ngoài Phí Nghê ra, Phương Mục Dương chẳng có mong muốn dọn giường cho ai bao giờ.
Nhưng hiện tại anh nói chuyện, nghe cứ như thể anh sẵn lòng dọn giường cho khách hằng đêm, chỉ là thiếu may mắn nên đánh mất cơ hội này vậy.Bonus
Vi cá (còn được gọi là tơ tằm vàng)
Bướm hải hâm
Đậu phụ gạch cua.