Ông Phương im lặng, sự im lặng này có nghĩa, ông cũng không vì tiền dung tục mà mất đi sự yêu thích đối với nó.
Ông gọi con trai vào phòng sách, lấy ra một phong bì khá dày, bên trong là một trăm tờ mười tệ.
“Đây là tiền ăn bổ sung cho anh.”
Phương Mục Dương nhận lấy phong bì, chỉ cần sờ qua một cái là đã đoán được số lượng, cười nói với cha: “Chỗ tiền còn lại cha không cần đưa gấp đâu, con cũng không vội.”
Nhưng ông Phương không định tiếp tục đưa tiền mặt nữa.
Ông vẫn để thêm một khoản tiền khác cho nghịch tử, nhưng số tiền đó sẽ được chi vào chi phí sinh hoạt hàng ngày.
Ngay khi ông định giải thích ý tưởng của mình, Phương Mục Dương lại hỏi: “Bản thảo của cha sửa sang đến đâu rồi ạ?”
Ông Phương thở dài, bác sĩ bảo ông không được dùng mắt quá độ, nhưng giao bản thảo cho người khác sửa thì ông lại không yên tâm, kết quả là cả tháng rồi chẳng sửa được bao nhiêu cả.
“Hay để con sửa giúp cha nhé? Không bải bác sĩ khuyên cha không nên dùng mắt quá độ hay sao?”
Ông Phương không ngờ nghịch tử lại hiếu thảo như vậy, nhưng nghĩ đến năng lực của nó, ông chỉ có thể uyển chuyển từ chối: “Anh đi làm đã đủ bận rộn rồi, về nhà còn phải vẽ tranh, thôi cứ để tôi tự làm thì hơn.”
“Cho dù có bận mấy thì con cũng không thể quên chuyện báo hiếu cha.
Nếu cha như không yên tâm thì cứ đưa trước cho con bản thảo cha đã sao chép xem sao, cha mà vừa lòng thì con lại tiếp tục sửa, còn không thì thôi cũng được.”
Ở trong phòng sách, ông Phương đưa nghịch tử xem một tờ bản thảo, chỉ vào một chữ phồn thể trên đó, hỏi: “Anh có biết đây là chữ gì không?” Ông Phương không mong đợi nhiều ở nghịch tử, nó vốn là cá thể đặc biệt trong gia đình mình, không chỉ không được đào tạo đại học chính quy mà ngay cả cấp hai cũng chưa tốt nghiệp.
Thậm chí hồi còn đi học nó cũng học hành ất a ất ơ, trình độ văn hóa chắc cũng chỉ dừng ở chỗ nhận ra được mấy con chữ thường dùng.
“Cha cũng coi thường con quá rồi.”
Ông Phương đành phải giải thích cho mình: “Ý tôi là chữ nhỏ qua, tôi sợ anh nhìn không rõ.”
“Chuyện ấy cha không cần lo đâu ạ, thị lực của con tốt lắm.”
Ông Phương dặn dò hồi lâu rồi mới đưa cho con trai một tờ bản thảo, bảo nó ưu tiên công việc, nếu không muốn sửa thì cứ đưa lại cho ông.
Tờ bản thảo này lúc trước ông đã sao chép thành một bản chữ to hơn rồi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Phí Nghê tức khắc điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cô không muốn Phương Mục Dương cho rằng cô không vui vì anh đi làm họa báo.
Cuối cùng anh cũng đã có được một công việc phù hợp với sở trường của mình, sao cô có thể không mừng cho anh được chứ? Ngược lại, nếu như Phương Mục Dương thực sự nghe lời cha mẹ mà từ bỏ công việc ấy, cô sẽ cảm thấy có lỗi.
Cô biết việc anh từ bỏ hoàn toàn là do quan tâm tới tâm tình của cô, bởi vì thực sự anh chẳng có lý do nào khác để từ chối cả.
Phương Mục Dương tuy không coi nghề nghiệp là thể diện như những người khác, nhưng anh đã đi làm bồi bàn lâu như vậy, giờ có cơ hội để đổi sang một chỗ khác, chẳng có lý do gì mà anh lại không muốn cả.
Phương Mục Dương không nói gì đến chuyện công việc, anh chỉ đưa phong bì kia cho Phí Nhê.
Phí Nghê mở phong bì, thấy được chỗ tiền bên trong.
“Tiền này ở đâu ra đấy?”
“Không phải là anh đã nói với em rồi à, cha anh cứ nằng nặc đòi bù lại tiền ăn trước kia cho anh ấy.”
Phí Nghê trả lại phong bì cho Phương Mục Dương: “Hai ta đều có công việc, nếu như có thể không lấy tiền của cha mẹ thì tốt nhất là đừng lấy.”
Phương Mục Dương cười: “Anh cũng nói thế, nhưng cha cứ nhất định đưa cho bằng được, anh cũng không thể không nhận, không nhận thì lại đâm ra xa cách.
Anh nghĩ gần đây ông đang sao chép bản thảo, nhưng mà mắt lại không tốt, anh định dùng số tiền này để tìm một người chép bản thảo giúp ông ấy, em thấy thế nào?”
Phí Nghê nhớ Lăng Y cũng muốn giúp đỡ sửa sang chỗ bản thảo này: “Anh định tìm ai?”
Phương Mục Dương mở lòng bàn tay Phí Nghê, nhét phong bì vào tay cô: “Không biết em có thời gian giúp anh một chút được không? Nếu em nhận được chỗ tiền này, anh cũng sẽ được hưởng ké một tí.”
Phí Nghê nhận lấy tờ bản thảo mà Phương Mục Dương đưa tới, nhìn những chữ nhỏ bên trên: “Giúp thì em giúp được, chỉ là, cha có tin được em không?”
“Chúng ta là người một nhà, sao lại không thể tin chứ? Chỗ nào em không chắc chắn thì cứ để trống là được.
Bây giờ cha đang phải rất cẩn thận, các loại văn bản cũng không dám đưa cho người ngoài, tiếc là trình độ của anh có hạn, chỉ có thể làm phiền em.
Nếu dạo này em không bận thì có thể làm trước tờ này cho ông ấy xem sao.”
Phí Nghê dùng tay gãi gãi vành tai của Phương Mục Dương: “Anh lại khách sáo rồi.”
“Vậy em cất tiền đi, sau này tiền thuê nhà của chúng ta đều dựa vào em cả đấy.”
“Nhỡ cha không hài lòng thì sao?”
“Cha nhất định sẽ hài lòng.”
Phí Nghê không coi đây là tiền của mình, nhưng về vấn đề tiền bạc thì cô lại không tin tưởng Phương Mục Dương, chỉ sợ tiền vừa rơi vào tay anh là sẽ lập tức biến thành thứ khác.
Thế nên cô đành phải nhét phong bì vào ngăn kéo, khóa lại.
Tất nhiên, Phí Nghê cũng không quên chuyện họa báo: “Khi nào thì anh đi làm bên họa báo vậy?”
“Anh vẫn thích công việc hiện tại hơn, anh đoán đồ ăn trong nhà ăn chỗ họa báo không ngon đâu.”
“Anh không muốn đi chỉ vì lý do này thôi á?” Phí nghê đương nhiên không tin lý do thoái thác của Phương Mục Dương.
“Lý do này vẫn chưa đủ quan trọng à? Em thấy việc ăn không quan trọng sao? Nếu vì đi làm họa báo mà anh ăn uống không vào, cả người gầy rộc hết đi, chắc là em cũng đau lòng lắm nhỉ?” Phương Mục Dương đưa tay nhéo má Phí Nghê.
“Anh cũng đau lòng lắm, anh sợ em bị cộm đau.”
“Anh muốn ăn cái gì, em mua cho anh.
Chuyện này anh chưa nói rõ với nhà họ Lăng đấy chứ? Nếu như họ vẫn khuyên anh đi làm họa báo thì anh cứ đi đi.”
“Lúc nãy anh từ chối thật sự dứt khoát lắm, người ta tuyệt đối sẽ không khuyên gì nữa đâu.”
Phí Nghê vỗ lên tay anh: “Sao anh cứ như thế nhỉ? Sao trước khi từ chối anh không bàn bạc với em? Không phải em đã nói rồi ư, em ủng hộ anh đi làm họa báo, sao anh lại không hiểu vậy? Em thực sự nghĩ như thế, không phải là chỉ giả bộ khách sáo đâu.” Cô biết, Phương Mục Dương không nhận công việc này, suy cho cùng vẫn là vì cô, nếu không anh đã không từ chối nhanh đến thế.
Công việc của cô chẳng tiến triển gì cũng không sao, nhưng cô không thể để Phương Mục Dương đánh mất cơ hội vì mình được.
Nếu không, cô sẽ trở thành một con người thế nào cơ chứ?
So sánh với tiền đồ, sự yêu ghét cá nhân của cô thật sự là bé nhỏ không đáng kể.
Bởi vì quá mức sốt sắng, giọng của Phí Nghê còn hơi nghèn nghẹn.
“Anh hiểu, sao anh lại không hiểu chứ?” Nụ cười trên khuôn mặt Phương Mục Dương bỗng nhiên biến mất.
“Bởi vì đây là công việc nhà họ Lăng giới thiệu nên em càng kiên trì muốn anh làm, cho dù lý do anh từ chối công việc này chỉ có một phần trăm là vì em thì em cũng sẽ cho rằng em đang cản trở tiền đồ của anh, vậy nên em cần phải ủng hộ đi làm họa báo.
Nhưng mà thực ra tiền đồ của anh chẳng liên quan gì tới việc không đi làm họa báo cả.”
Phí Nghê bị nói trúng tim đen, chỉ quay mặt đi nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
“Anh không cảm thấy đi làm họa báo tốt hơn đi làm bồi bàn, hơn nữa đã nhận ân tình của người ta, mai sau dù có không muốn làm nữa cũng không thể trực tiếp bỏ việc được.” Phương Mục Dương ôm lấy Phí Nghê từ đằng sau.
“Tin anh đi, anh không hề hy sinh gì vì em cả, anh chỉ đơn thuần cảm thấy công việc đó không tốt bằng việc làm hiện tại của anh mà thôi.”
Anh xoay mặt Phí Nghê lại, hôn lên đôi mắt hoen đỏ của cô.
Phí Nghê nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, đậu lại trên bờ môi Phương Mục Dương.
Phí Nghê cũng không phải hoàn toàn tin những gì Phương Mục Dương, nhưng chính là vì không tin, cho nên mới càng cảm động.
Phương Mục Dương hôn Phí Nghê, Phí Nghê rất nhiệt tình đáp lại anh.
Hai người đưa đẩy tới tận mép giường, ngã nhào xuống giường, khiến ga trải giường nhăn nhíu.
Những ngón tay của Phương Mục Dương quen đường quen nẻo cởi từng chiếc cúc trên áo Phí Nghê, song Phí Nghê đã lập tức tỉnh táo lại từ mê loạn, túm chặt lấy cổ áo mình: “Hôm nay không được, hôm nay em còn phải sửa bản thảo cho cha nữa.”
Phương Mục Dương hôn lên nốt ruồi trên xương quai xanh của cô: “Chuyện ấy không vội đâu.” Nốt ruồi trên xương quai xanh của Phí Nghê càng đỏ rực.
Mùa hè vẫn còn chưa qua, chóp mũi Phí Nghê lấm tấm mồ hôi.
Cô hổn hển thở gấp.
Theo như kinh nghiệm từ quá khứ, lúc này bất kể là Phương Mục Dương làm gì, Phí Nghê cũng sẽ không phản đối.
Nhưng lần này Phí Nghê lại rất kiên quyết từ chối: “Em cần phải làm xong trong hôm nay.” Cô đoán nếu không phải vì bận tâm cảm nhận của mình, ông Phương chắc sẽ thật sự để Lăng Y giúp ông sửa lại bản thảo.
Bây giờ nếu có người khác muốn tìm người sửa bản thảo thì cô cũng không tiện giúp.
Hơn nữa cô còn muốn chứng minh ngoài thay chân cha mẹ làm việc trong xưởng may mũ, cô vẫn còn năng lực khác, cô cũng xứng đôi với Phương Mục Dương.
Phương Mục Dương nhìn Phí Nghê vuốt lại mái tóc bị anh làm cho rối bù bên cạnh, chỉ biết cười khổ.
Ngay cả bản thảo của ông già cũng hấp dẫn Phí Nghê hơn anh.
Phí Nghê dùng thời gian hai ngày để sao chép giúp ông Phương một tờ bản thảo, để tiện cho ông nhìn rõ nên cô viết chữ rất to, đều là chữ khải(1) ngay ngắn thẳng hàng.
Những từ phiên âm tiếng Anh cô đều đổi thành từ đơn.
Có hai chỗ cô không hiểu rõ, không biết là tiếng gì nên để trống.
Sau khi sửa xong, cô đưa tờ bản thảo cho Phương Mục Dương, bản anh giao lại cho ông Phương.
(1) Chữ khải (còn gọi là chính thư): Là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Phương Mục Dương hỏi ông Phương: “Cha có hài lòng với bản thảo con sửa không?”
Ông Phương nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thi thoảng gật đầu, nhưng vẻ mặt tức thì trở nên nghiêm túc: “Anh tìm ai giúp đấy?”
“Sao cha lại nghĩ như thế?”
“Đây đâu phải chữ của anh.”
“Cha đã nhìn chữ con viết bao giờ đâu? Sao biết đây không phải là chữ con?”
“Anh quá nóng nảy, không thể viết ra loại chữ như thế này được.” Hồi xưa ông cũng từng rèn nghịch tử luyện thư pháp, nhưng nó căn bản chẳng ngồi im được.
Ông Phương thầm nghĩ trong lòng, với khả năng của nghịch tử thì không thể sửa sang được chính xác như thế này.
Nó nói tiếng Anh lưu loát, nhưng chủ yếu vẫn là những câu đối thoại thông dụng, hoàn cảnh đối thoại còn tập trung ở nhà hàng, mấy từ lạ lạ đa phần nó đều không biết, chứ đừng nói là viết ra.
Có vài thông tin ông cố ý viết cho sai đi, người sao chép lại tự sửa lại thành đúng.
Người khác ông không dám nói, nhưng trình độ của con trai ông không thể không biết được.
Chỉ có những thứ liên quan đến lịch sử mỹ thuật thì may ra nó mới biết một ít.
Phương Mục Dương nói: “Phí Nghê có giúp con một chút.”
“Còn có người khác phải không?”
“Có mỗi hai ngày, cha bảo con tìm ai chứ?”
“Bản thảo này thực sự là con dâu sửa?” Ông Phương nhìn kỹ những nét chữ kia, trang nhã mà không hoa mỹ, quả thực là giống với bản tính của con dâu ông.
Phương Mục Dương cười nói: “Con cũng làm một ít mà.”
“Anh làm cái gì?”
“Con đưa bản thảo của cha cho cô ấy.
Cha có hài lòng với công việc con làm không?”
Ông Phương thở dài, mỉm cười nói: “Không ngờ thằng nhóc nhà anh lại có phúc đến vậy.” Cưới được một người vợ không chỉ tình nghĩa với mình mà lại còn rất tài hoa.
“Chẳng nhẽ Phí Nghê không sửa bản thảo cho cha thì con không có phúc sao? Xem ra phúc của bọn con chỉ là sửa bản thảo cho cha thôi.” Phương Mục Dương không hề cảm thấy sửa lại bản thảo cho cha mình là cái phúc gì, hai ngày nay trong mắt Phí Nghê chỉ toàn bản thảo, căn bản là không có anh.
“Anh đừng có mà xuyên tạc ý tứ của tôi.”.