Phí Nghê biết anh đang làm trò, cũng mặc kệ cho anh diễn.
Thế là mọi người đều biết quần áo của Phí Nghê là Phương Mục Dương giặt.
Chị Lưu nhìn Phí Nghê một lượt từ trên xuống dưới, nghĩ thầm Tiểu Phương đúng thật là có năng lực, không chỉ biết vẽ tranh và đóng đồ đạc, giặt quần áo giày dép cũng sạch sẽ như vậy nữa.
Đôi giày thể thao năm ngoái Phí Nghê mua năm nay vẫn trắng y nguyên.
Mà cha chồng của Phí Nghê cũng chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên tẹo nào, chứng tỏ Phương Mục Dương thường xuyên giặt quần áo, người trong nhà đều đã quen.
Trong lòng chị Lưu, Phương Mục Dương đã gần như là hoàn mỹ, chỉ trừ chứng sợ máu ra.
Tuy nhiên so sánh với một đống ưu điểm kia, cái khuyết điểm này chẳng nhằm nhò gì, cũng không ảnh hưởng mấy tới cuộc sống.
Chị Lưu biết mình đã hoàn toàn hiểu lầm, mục đích đến thăm cũng đã đạt được, liền liếc nhìn những người cùng đi với mình, ý bảo chúng ta về thôi.
Đồng nghiệp của Phí Nghê còn chưa tạm biệt thì nhà đã có khách mới tới chơi.
Vị khách mới này tuổi còn trẻ, tay đang xách một giỏ lựu, nói là giám đốc Chu gửi bọn họ.
Dì Dương pha trà mời khách, nhưng người nọ lại nói trước khi đi giám đốc Chu đã dặn dò, bảo anh ta đưa quà xong phải đi luôn.
Ra khỏi nhà Phí Nghê rồi, lúc xuống dưới sân, Phùng Lâm trông thấy một bóng người quen thuộc bước lên một chiếc ô tô màu đen.
Cô ta hỏi: “Đây có phải người ban nãy đưa lựu cho nhà Phí Nghê không?”
“Hình như thế.”
Phùng Lâm thầm nghĩ, chắc là tài xế của vị giám đốc gì gì kia.
Đến tận khi đã đi rồi, Phùng Lâm vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc chồng của Phí Nghê coi trọng cô ta ở điểm nào chứ? Với gia thế, năng lực và diện mạo của anh ta, tìm một người phụ nữ tốt hơn Phí Nghê chẳng phải là khó khăn gì.
Mà cho dù có cưới Phí Nghê thì cũng coi như cưới thấp, thật sự không cần phải suốt ngày hầu hạ cô ta, ngay cả quần áo cũng đi giặt hộ.
Trong mắt Phùng Lâm, Phí Nghê ngoài cái khuôn mặt miễn cưỡng chấp nhận được ra thì chẳng còn một ưu điểm nào đáng khen nữa.
Cô ta nghĩ, toàn bộ năng lực của Phí Nghê đại khái đều đã dồn vào việc lựa chọn đối tượng kết hôn thích hợp.
Phùng Lâm biết có những loại đàn bà coi đàn ông như sự nghiệp cả đời của mình, coi thành tựu của chồng như thành tựu của bản thân, mà điều ấy cũng có thể giải thích vì sao Phí Nghê lại ra sức tuyên truyền tranh liên hoàn của chồng mình, không chỉ là vinh dự chung, mà rõ ràng đã coi đó như vinh dự của riêng cô ta.
Phùng Lâm thực sự muốn nhắc nhở Phí Nghê, trên phần chữ ký của tranh liên hoàn chỉ in có mỗi tên của Phương Mục Dương, hoàn toàn không liên quan gì tới Phí Nghê hết, bất kể là nam hay nữ thì đều nên có sự nghiệp của bản thân mình, không phải một lần kết hôn là sẽ được hưởng thành quả trọn đời.
Nhưng mà Phùng Lâm cũng không nói những suy nghĩ ấy ra, cô ta và Phí Nghê chưa thân thiết tới mức ấy.
Phùng Lâm nói với chị Lưu: “Chị Lưu, vừa nãy chị nói chuyện có phải khoa trương quá không? Mấy chuyện như đến không muộn về không sớm, tăng ca để hoàn thành công việc, tích cực tham gia các hoạt động do tập thể tổ chức đều là việc mỗi người công nhân viên nên làm, sao đến miệng chị lại thành phẩm chất ưu tú khó có được thế, nghe cứ như là công nhân viên xưởng chúng ta chẳng mấy ai có thể làm được ấy.
Chị khen Phí Nghê thì cũng không sao, nhưng đừng hạ thấp những người khác trong xưởng ta chứ.” Phùng Lâm đặc biệt bất mãn với việc chị Lưu kể lại chuyện Phí Nghê thay cô ta chỉ huy giàn hợp xướng và đạt giải nhất toàn xưởng như một vinh dự lớn lao.
“Tôi hạ thấp công nhân viên của xưởng chúng ta khi nào? Đến không muộn về không sớm quả thực là ai cũng nên làm được, nhưng vẫn có người làm không nổi đấy.
Tôi vẫn nhớ có cái cô sinh viên đại học công nông binh nào đó đến phân xưởng chúng tôi rèn luyện, đã nhiều lần đi trễ rồi, lại còn thường xuyên tìm lý do để về sớm, cô ta tên gì ấy nhỉ, tự nhiên tôi quên mất tiêu…”
Trí nhớ của chị Lưu tất nhiên không tệ đến mức ấy, cái người chị nói đang đi ở ngay cạnh chị.
Là kiểu người một điều nhịn chín điều lành, Viên Hồng Hương đi cùng họ vội vàng thay đổi đề tài: “Hai người nói xem cha chồng Tiểu Phí làm gì nhỉ, sao có thể ở căn nhà to như vậy?”
“Tiểu Phí nói cha chồng em ấy chưa đi làm, có lẽ nhà là phân cho mẹ chồng.”
Phùng Lâm thầm khinh bỉ chị Lưu thiếu kiến thức, Phí Nghê nói gì cũng tin.
Lúc nãy tài xế kia còn đi đưa lựu cho cha chồng Phí Nghê, sao có thể là một ông già thất nghiệp được.
Viên Hồng Hương nói: “Chị nói xem, Tiểu Phí ở tại một nơi tốt thế mà cũng chẳng thấy kể nhỉ.”
Chị Lưu phụ họa: “Đúng vậy, không giống mấy cái người lúc nào cũng hận cả xưởng không biết cha mẹ cô ta làm gì.”
Người nói có tâm người nghe có ý, Phùng Lâm lập tức hiểu được ẩn ý của chị Lưu, chị đang châm chọc cô ta.
Cô ta thức khắc phản bác: “Nếu Phí Nghê không muốn ai biết thật thì các chị đã mãi mãi không biết rồi.” Cô ta không hề cảm thấy Phí Nghê là người khiêm tốn, người khiêm tốn sẽ không nhân lúc chồng mới ra tranh liên hoàn mà mua mấy chục cuốn tặng người khác, chỉ sợ người ta không biết chồng mình đang làm gì.
Đến khi khách đã đi hết, Phí Nghê mới vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, cười nói: “Đi rồi, không cần giả vờ giả vịt nữa đâu.”
“Sao lại giả vờ giả vịt? Anh giặt quần áo cho em không phải rất bình thường sao? Nếu em thấy vui, ngày nào anh cũng sẽ giặt.”
Phí Nghê cười: “Em cũng không dám làm phiền anh, quần áo của em mà qua tay anh chắc chỉ vài bữa nữa là hỏng hết.”
“Thế thì em dạy anh đi, dạy cho kỹ vào, ngày nào anh cũng sẽ giặt cho em.” Nói rồi, Phương Mục Dương liền ấn tay Phí Nghê vào nước, bàn tay đầy bọt xà phòng của anh phủ lên trên tay Phí Nghê.
Anh muốn cô tay trong tay chỉ dạy anh.
Phí Nghê chê học sinh này quá ngốc, dạy mới chưa được ba phút đã từ phòng vệ sinh về phòng ngủ.
Cô đứng vuốt tóc trước gương, muốn phủi sạch đống bọt xà phòng trên tóc mình.
Ngày hôm sau, vì cảm ơn chỗ thịt thủ chị Lưu mang đến, Phí Nghê lại mua cho chị ít điểm tâm.
Lần thăm hỏi gia đình này hoàn toàn dập tắt những đồn đoán trước đó, song lại làm dấy lên lời đồn mới.
Người ta đồn rằng Phí Nghê sống trong một căn hộ rất lớn, ngày nào cũng chơi đàn dương cầm ở nhà.
Nhà là đơn vị của mẹ chồng Tiểu Phí phân cho, mẹ chồng Tiểu Phí cấp bậc rất cao, công việc rất bận, đến Chủ nhật cũng không được nghỉ.
Người ta cũng đồn rằng, chồng của Phí Nghê, cũng chính là cậu Tiểu Phương đã ra mấy quyển tranh liên hoàn kia, sợ giúp việc giặt không sạch nên đã chủ động dùng đôi tay biết vẽ tranh và làm mộc của mình để giặt quần áo cho Phí Nghê.
Vì thế mọi người đều biết Phí Nghê có một người chồng cao lớn biết đóng đồ, biết vẽ tranh, còn biết cả giặt quần áo, mà người chồng này ngày nào cũng hầu hạ cô.
Bây giờ nhìn quần áo giày giép của Phí Nghê, thứ đầu tiên mà bọn họ để ý không phải là có vừa người không hay có đẹp không, mà là có sạch sẽ không.
Chồng của Tiểu Phí đúng là giỏi giang, có thể giặt quần áo của Tiểu Phí sạch đến mức này.
Ngày thứ Ba lúc tan làm, Phí Nghê đi đôi giày trắng tinh tươm mà thiên hạ đồn thổi là Phương Mục Dương giặt cho cô, nhảy lên sau xe đạp anh.
Kể từ khi chuyển tới nhà cha mẹ chồng, Phí Nghê đã bắt đầu đi làm bằng xe buýt.
Đã lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên Phương Mục Dương đạp xe đến đón cô về.
Phí Nghê nhìn những hàng quán và nhà cửa hai bên đường, ngạc nhiên hỏi: “Đây đâu phải là đường về nhà chúng ta, anh muốn đi đâu thế?”
“Em thật sự quên rồi à?”
“Em làm sao mà quên được, đây rõ ràng không phải…” Nhưng con đường trước mắt này cô vẫn nhớ mang máng là từng đi qua một lần, hình như lần trước đi xem căn nhà định thuê, bọn họ cũng đi đường này.
“Nhớ ra chưa? Nhà tương lai của chúng ta chính là ở gần đây đấy.” Phương Mục Dương nghĩ, sức mê hoặc của bản thảo kia đúng là quá lớn, ngay cả nhà ở của chính mình mà Phí Nghê cũng quên.
Anh vốn dĩ muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng giờ xem ra niềm vui này cũng chẳng to tát được như anh tưởng..