“Chị kết hôn rồi.”
Mục Tĩnh kết hôn còn sớm hơn em trai mình một chút.
Chỉ có điều cô không trở về đây cũng không phải vì kết hôn, mà vì sắp tới cô sẽ trở thành giảng viên chính thức.
Nếu như trở về đây mà cũng được làm giảng viên thì cô cũng không ngại chuyển đi, nhưng mà khả năng này là cực thấp.
Vào ngày cưới, Mục Tĩnh mới biết chồng của mình muốn lấy mình là bởi vì cô trông giống người bạn gái cũ đã mất của anh.
Lúc phát hiện ra chuyện ấy, Mục Tĩnh vẫn rất bình tĩnh chấp nhận.
Cô cần một người chồng xuất thân tốt, còn về việc người chồng đó có yêu cô hay không thì cũng chẳng quan trọng lắm, cô không bận tâm gì nhiều.
Từ ngày chia tay với mối tình đầu, Mục Tĩnh cảm thấy tình yêu cũng chỉ có vậy, kết hôn với người nào cũng đều như thế cả thôi.
Nhưng khi em trai gửi thư, nói cậu đã cưới cô gái từng chăm sóc mình, Mục Tĩnh vẫn cảm thấy mừng cho cậu.
Rốt cuộc trên đời này vẫn có những người kết hôn chỉ đơn thuần vì tình cảm.
Cha chồng của Mục Tĩnh từng học việc trong công xưởng ông ngoại cô mở, tuy nhiên không có mấy hảo cảm với gia đình cô.
Ông ấy là người thô lỗ, trên đời này ghét nhất mấy tên văn nhân cổ hủ.
Thế nhưng ông ấy lại tán thưởng cậu em trai từng cứu người của Mục Tĩnh, thậm chí còn chủ động đưa ra đề nghị đón Phương Mục Dương đang nằm viện về ở cùng, bởi vì sau khi kết hôn thì chính là người một nhà, người nhà gặp nạn thì đương nhiên cũng nên giúp đỡ một tay.
Gia đình nhà chồng Mục Tĩnh sống trong một căn nhà hai tầng, cũng đủ phòng cho Phương Mục Dương ở.
Sau khi nhận được thư của Phương Mục Dương, Mục Tĩnh mới biết em trai mình đã hồi phục, không cần phải đến sống cùng mình nữa.
Cha chồng cô biết tin Phương Mục Dương khỏe lại thì cũng bảo Mục Tĩnh chuyển lời tới Phương Mục Dương, nói cả nhà họ đều hoan nghênh cậu tới, tới ở hẳn luôn cũng được.
Mục Tĩnh khi ấy không truyền đạt lại ý kiến của cha chồng cho Phương Mục Dương, cũng không báo chuyện mình đã kết hôn cho cha mẹ ruột.
Đối với vấn đề kết hôn, cô không được hứng khởi như em trai, cũng không cảm thấy đó là tin tức tốt gì đáng để chia sẻ.
Cuộc sống sau khi lấy chồng của cô rất đỗi bình lặng, không bàn tới chuyện có hạnh phúc hay không, nhưng cũng không có gì đến mức phải ly hôn cả.
Khi biết chuyện Mục Tĩnh muốn về thăm nhà, cha chồng tuy không thích gia đình cô nhưng vẫn dặn mẹ chồng chuẩn bị vài thứ cho cô, trong đó có ít đặc sản địa phương, cũng có vải vóc, rượu và thuốc lá.
Ông ấy còn bảo Mục Tĩnh chuyển lời cho cha mẹ và em trai rằng ông ấy rất hoan nghênh bọn họ đến đây gặp mặt, đặc biệt là em trai cô.
Còn bản thân ông ấy thì, tất nhiên sẽ không hạ mình qua đó.
Phí Nghê tuy rất kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện gì ngoài mặt.
Kết hôn trong một thời kỳ như vậy, lại còn không nói gì với người nhà.
Phí Nghê đoán Mục Tĩnh nhất định có nỗi khổ riêng, nhưng cô không truy hỏi, chỉ nói mọi người trong nhà đều rất nhớ Mục Tĩnh, lúc nào cũng mong Mục Tĩnh về nhà.
Mục Tĩnh hiểu ý của Phí Nghê, bất kể thế nào thì cô vẫn có một ngôi nhà để trở về.
Khi còn bé Mục Tĩnh vẫn luôn muốn có em gái, nhưng đợi mãi mà em gái chẳng thấy đâu, cuối cùng chỉ đợi được một cậu em trai.
Có lẽ nếu hồi nhỏ Phương Mục Dương chịu để Mục Tĩnh trang điểm thành một bé gái thì tình cảm giữa hai chị em bọn họ sẽ thân thiết hơn một chút, nhưng mà cậu lại không chịu.
Hiện tại Phương Mục Dương vẫn đẹp mắt, nhưng hồi nhỏ cậu mới đúng là xinh xẻo, một kiểu xinh xẻo phi giới tính.
Cậu cũng không phải là sinh ra đã khó ưa, sau ngày vì quá ầm ĩ nên cậu mới khiến cả nhà nhức đầu như vậy.
Mục Tĩnh nói với Phí Nghê: “Mục Dương có thể gặp được em đúng là may mắn, thời điểm nó khó khăn nhất chính em đã kéo nó dậy.” Không phải ai cũng có được may mắn như thế.
Những lúc khó khăn cũng chính là lúc yếu đuối nhất, nếu không có ai vực dậy thì rất có thể sẽ mãi mãi ngã trên mặt đất.
Chuyện người nhà không thể làm, Phí Nghê lại làm được.
Phí Nghê nghe thế thì chỉ cảm thấy xấu hổ.
Cô nhớ khi Phương Mục Dương nằm viện, cô đã nói toàn những lời ba hoa với Mục Tĩnh, trong đó có câu: “Có thể chăm sóc một anh hùng như Phương Mục Dương chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của em.”
Đối mặt với lời khen này, Phí Nghê chọn giữ im lặng.
Dù sao cô cũng không thể nói với Mục Tĩnh, khi ấy cô đi chăm sóc Phương Mục Dương phần lớn đều là vì cơ hội vào đại học.
Mục Tĩnh gặp mặt cha mẹ, ba người ngối điện nhau, song lại chẳng ai lên tiếng.
Những người quá thân thiết không nói nổi lời xã giao, nhưng dù sao cũng đã xa cách nhiều năm như vậy, tuy rằng vẫn hay thư từ qua lại nhưng không thể so với gặp mặt trực diện được.
Khi ông Phương rời xa con trai út thì thằng bé mới học tiểu học, về sau tất nhiên là sẽ thay đổi hàng ngày, nhưng sự thay đổi ấy vẫn là kiểu thay đổi tốt, nói chung là càng thay đổi sẽ càng tốt, tuy vẫn có nhiều điều không vừa ý nhưng về tổng thể ông vẫn thấy rất vui mừng.
Ngược lại, sự thay đổi của cô con gái thứ hai không nhiều nhặn gì, chủ yếu chỉ là thay đổi về mặt khí chất mà thôi.
Nó đã không còn vẻ kiêu ngạo của ngày xưa, cũng mất đi sự khí phách và hăng hái tuổi thiếu thời.
Nhìn thấy con mình, ông Phương lại càng cảm thấy áy náy trong lòng.
Cuối cùng vẫn là Phí Nghê phá vỡ sự im lặng trước, cô bảo Mục Tĩnh đi xem căn phòng mà gia đình đã chuẩn bị cho chị ấy, trên chiếc bàn sách trong phòng có bày một chiếc bình sứ cắm đầy những bông cúc trắng loại to.
Chỗ cúc này là do Phương Mục Dương mua, anh mua rất nhiều, còn để cả một bó bên nhà mới của mình.
Món quà Phí Nghê và Phương Mục Dương mua cho chị hai cũng được để ở trên bàn.
Phí Nghê đã cố ý tìm một cuộn giấy màu sắc rực rỡ để gói nó lại, sau đó bảo Phương Mục Dương thắt một cái nút xinh đẹp.
Cô còn sử dụng cây bút máy ông Phương cho để viết thiệp gài lên đó.
Mục Tĩnh thấy món quà này thì quay đầu sang một bên, cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.
Hơn một năm nay, bất kể gặp phải chuyện gì, cô cũng chưa bao giờ khóc.
Nhưng trông thấy căn phòng mà cha mẹ và em trai chuẩn bị cho mình, cô lại cảm thấy nghẹn ngào trong lồ ng ngực.
Mục Tĩnh tham quan căn hộ mới của cha mẹ, xem qua một lượt các phòng, không khỏi hỏi Phí Nghê: “Hai đứa ở phòng nào thế?” Theo như những gì cha nói trong thư thì ông đang sống cùng Phương Mục Dương.
“Bọn em đi thuê một tiểu viện ạ.”
Mục Tĩnh mơ hồ cảm thấy chuyện em trai và em dâu dọn ra khỏi nhà cha mẹ có liên quan đến mình.
Nếu như cô sớm thông báo chuyện mình kết hôn, có lẽ em trai đã không chuyển ra khỏi đây.
Ông Phương biết chuyện con gái đã kết hôn được hơn một năm thì nhất thời không khống chế nổi biểu cảm, cả kinh ngạc lẫn hết hồn đều viết hết lên trên mặt.
Song nhờ sự giúp đỡ của bà bạn già, ông đã nhanh chóng khôi phục lý trí của mình.
“Sao Tiểu Cù không đi cùng con?”
“Anh ấy đợt này kín lịch phẫu thuật rồi ạ.” Chồng của Mục Tĩnh – bác sĩ Cù là một nhân tài trẻ tuổi đầy triển vọng, quả thực là rất bận rộn.
Về công việc của con rể, ông Phương về cơ bản là hài lòng.
Mục Tĩnh không đề cập đến mối quan hệ cũ giữa ông ngoại và cha chồng mình, nhưng nghe xong tình hình chung của nhà thông gia, ông Phương liền biết hai bên sẽ không hợp nhau, cũng chẳng hỏi thêm nhiều nữa.
Mục Tĩnh lấy quà cha chồng chuẩn bị sẵn ra cho mọi người, không chỉ có quà cho ông bà Phương mà còn có cả quà cho Phương Mục Dương và Phí Nghê.
Ông Phương không ngờ nhà thông gia lại chu đáo như vậy, cả nghịch tử cũng nhớ đến.
Thế nhưng ông không hề biết, những món qua kia chủ yếu đều là tặng Phương Mục Dương, còn quà của ông chẳng qua chỉ là tiện thể mang kèm.
Cũng tới gần đây Mục Tĩnh mới biết được, cha mẹ chồng không hài lòng với cha mẹ ruột của cô nhưng vẫn đồng ý cho con trai cưới cô về, là bởi vì cô có một cậu em trai anh hùng đang nằm bệnh viện.
Nhờ có người em này, họ mới nhận định Mục Tĩnh không giống với cha mẹ mình.
Ông Phương hỏi Mục Tĩnh: “Khi nào thì nhà thông gia tới đây gặp mặt chúng ta?” Bản thân ông vẫn cho rằng trong những chuyện như thế này, phía nhà trai nên chủ động.
Mục Tĩnh không nói cho cha biết, cho dù có gặp mặt thật thì nhà bên kia cũng muốn nhà bên này tự đi sang.
“Mọi người đều đang bận rộn, tạm thời chưa cần gặp nhau đâu ạ.” Phụ huynh hai bên gặp gỡ, ngoại trừ khinh bỉ lẫn nhau thì đại khái là cũng chẳng được thêm gì khác.
Mục Tĩnh tặng riêng cho Phí Nghê và Phương Mục Dương một cái máy ảnh, coi như là quà cưới muộn.
Từ miệng con gái, ông Phương đã moi được thông tin chi tiết về con rể.
Ông đánh giá con rể là một người đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng không thể yên tâm tuyệt đối, vẫn băn khoăn trong lòng không biết có nên thử đi sang đấy để khảo sát một chút hay không.
Bạn già, nghịch tử và con dâu đều có việc làm, chỉ có mình ông là vẫn đang chơi không ở nhà.
Nhưng nếu ông đi một mình thì lại có vẻ hơi quá tùy tiện.
Tính đi tính lại, cuối cùng chỉ có mỗi cách bảo nghịch tử xin nghỉ phép để đi cùng mình một chuyến.
Khi ông đang nghĩ về Phương Mục Dương, Phương Mục Dương đã đưa chị dâu cả và cháu trai mình về nhà.
Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng chị dâu của Phương Mục Dương vẫn có thể nhận ra anh giữa đám đông, không chỉ bởi mỗi nét mặt mà còn là vì khí chất.
Những người khác đều quá nóng vội, vội vã đón người nhà đi, chỉ duy có Phương Mục Dương là vẫn đứng yên quan sát, cứ như thể anh không phải đi đón ai mà chỉ đang đến nhà ga để vẽ tranh tả thực.
Năm đó gặp Phương Mục Dương mới tốt nghiệp tiểu học chưa được bao lâu, chị còn cảm thấy buồn bực, cha mẹ vừa mới xảy ra chuyện lớn, không hiểu sao đứa nhỏ này vẫn thản nhiên như không có việc gì vậy.
Đến bây giờ chị dâu cả vẫn chưa biết chuyện Phương Mục Dương cứu người xong phải nằm viện, tin tức anh bị hôn mê được đưa đến địa chỉ giả của anh trai Phương Mục Dương, những người khác trong nhà cũng không ai kể với chị.
Chị không biết Phương Mục Dương và Phí Nghê gặp nhau thế nào, cũng chẳng biết Phí Nghê mặt mũi trông ra làm sao, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phí Nghê, chị đã biết đây chính là em dâu của chị.
Cho dù không phải ở nhà mà là đang ở bất kỳ một chỗ nào khác, chị cũng có thể nhận ra.
Phí Nghê vội vàng bước ra mở cửa, khi mở cửa cô thoáng nhìn Phương Mục Dương một cái, sóng mắt lưu chuyển, chẳng cần phải nói ra lời mà hết thảy đều lộ rõ.
Trong ánh mắt Phí Nghê còn lấp lánh chút ý cười, mà ý cười ấy chỉ dành cho Phương Mục Dương, khi sự nhớ ra sự tồn tại của những người xung quanh, ý cười ấy mới tản mát, phân ra đều đều cho những người khác.
Phí Nghê mỉm cười chào chị dâu và cháu trai nhỏ.
Cháu trai nhỏ gọi Phí Nghê là chị gái, mẹ cậu bé lập tức sửa lại, bảo cậu phải gọi Phí Nghê là thím.
Song cháu trai nhỏ lại nhất định không chịu sửa, cậu gọi Phương Mục Dương là chú, nhưng vẫn gọi Phí Nghê là chị gái.
Phí Nghê đưa bao lì xì màu đỏ đã chuẩn bị sẵn cho cháu trai.
Trước khi cậu nhóc kịp nhận lì xì, Phương Mục Dương đã duỗi tay cướp lấy nó: “Ngang hàng với nhau thì không có lệ tặng lì xì.” Chị em đương nhiên ngang hàng.
Phí Nghê lại vươn tay lấy lại cái bao lì xì từ chỗ của Phương Mục Dương.
Vì người nhà đều đang đứng cả đây, anh cũng dễ dàng để cô lấy được.
Phí Nghê cười nói với Phương Mục Dương: “Anh đừng có mà phá đám.”
Cô cúi đầu giải thích với cháu trai nhỏ, cô và Phương Mục Dương là vợ chồng, nếu đã gọi Phương Mục Dương là chú thì phải gọi cô làm thím.
Tất cả gia đình bọn họ đều chuẩn bị quà cho nhau, cũng phải mất một thời gian mới tặng đi tặng lại hết.
Cơm tối là ăn ở nhà, dì Dương tự tay nấu nướng toàn bộ.
Ăn cơm xong, giáo sư Mục lấy ra ba phần quà gói giấy báo, lần lượt tặng cho hai người con dâu và cô con gái của mình.
Trong báo toàn là tiền mặt.
Tiền lương phát bù của giáo sư Mục và ông Phương là ai nhận phần người nấy.
Lương của giáo sư Mục cao hơn lương của các con, mà bà cảm thấy mức lương hiện tại của mình đã là đủ dùng, nếu như không phải chia sẻ gì với ông Phương.
Bởi vì vấn đề của bà và ông Phương mà ba đứa con đều bị liên lụy cả, hiện giờ đã nhận được lương bổ sung, bù đắp một chút cho mấy đứa nhỏ hiển nhiên là chuyện phải làm..