Một ngày trước Tết Trung thu, Phí Nghê và Phương Mục Dương đi mua bánh Trung thu, trái cây đóng hộp và sữa bột đến nhà cha mẹ Phí Nghê, ăn Trung thu sớm với bọn họ.
Hai túi sữa bột là mua cho chị dâu, chị mang thai không hay bị nôn mửa như những người khác, ngược lại còn ăn nhiều hơn ngày trước.
Phí Đình thường xuyên mua trứng gà thả vườn dưới quê để cho chị ăn bồi bổ, lúc mua cũng để một phần cho hai vợ chồng Phí Nghê.
Trong bữa cơm, chị dâu nói: “Lần trước món trứng luộc nước trà của Tiểu Phương ăn ngon lắm, cậu luộc kiểu gì thế, dạy chị đi.”
Phí Nghê thầm nghĩ trong lòng, người bình thường có dạy cũng không thể nào học được, ai mà nỡ dùng lá trà ngon như vậy để luộc trứng chứ.
Trong hai ngày liên tiếp, Phương Mục Dương đều loay hoay ở phòng vẽ tranh, còn Phí Nghê vẫn sửa bản thảo cho ông Phương trong phòng ngủ.
Sửa hết cả tờ bản thảo, Phương Mục Dương vẫn chưa về.
Cô sang phòng vẽ tranh nhìn Phương Mục Dương, nói với anh: “Anh nghỉ ngơi đi, mai lại làm tiếp.”
“Ngày mai là Trung thu rồi, hôm nay anh phải làm xong mới được.
Nhưng mà nếu không có anh em không ngủ được thì anh đi ngủ với em cũng không sao.
Đợi em ngủ rồi, anh lại qua bên này.”
Phí Nghê vốn định nói không cần đâu, cô còn đang vận dụng hết sức mạnh ý chí để giữ cho mí mắt không sập vào nhau, làm gì có chuyện không có anh không ngủ được.
Thế nhưng cô thương anh đến giờ này rồi vẫn còn bận bịu, cho nên lời nói ra lại biến thành: “Cũng được, anh đi rửa mặt trước đi.”
Phương Mục Dương không ngờ Phí Nghê sẽ nói như vậy, không thể không đồng ý.
Phí Nghê chui vào chăn, cố căng mắt lên đợi Phương Mục Dương lên giường.
Đến khi anh đã nằm bên cạnh cô, cô lập tức thả lỏng, chưa đến hai phút đã thiếp đi mất.
Phương Mục Dương hôn lên mắt cô một cái, rồi lại về phòng vẽ tranh.
Vào ngày Trung thu, vừa tan làm là Phương Mục Dương đã đến xưởng của Phí Nghê đóncô.
Phí Nghê còn chưa kịp leo lên sau xe anh đã nghe thấy có tiếng người chào mình, là đầu bếp chuyên làm các món điểm tâm của nhà ăn, ông Hồ.
Phí Nghê đương nhiên là biết ông Hồ, người trong xưởng chỉ cần từng đến nhà ăn lấy cơm thì chẳng ai là không biết ông ấy.
Mà ông Hồ biết Phí Nghê, hơn nửa là vì vẻ ngoài của cô.
Trong xưởng có không ít lời đồn thổi về Phí Nghê, ông Hồ tuy biết Phí Nghê, nhưng sự tiếp xúc giữa hai người họ chỉ giới hạn trong nhà ăn, còn hiểu biết của ông và Phí Nghê thì đều tạo thành từ vô số những đồn đoán.
Những lời đồn này thậm chí còn có rất nhiều phiên bản khác nhau trong những thời kỳ khác nhau, vô cùng hỗn loạn: chồng của Phí Nghê họ Diệp, công tác tại Cục Công nghiệp Vô tuyến điện, có thể lấy được phiếu TV, nghề tay trái là vẽ tranh liên hoàn, trước mắt đã xuất bản vài cuốn sách, còn mẹ chồng của Phí Nghê là giảng viên đại học, sống trong một căn nhà rất lớn, ra vào có ô tô đưa đón.
Trùng hợp là ông Hồ đang muốn mua một cái TV, ngặt nỗi không kiếm được phiếu.
Ông thấy chồng của Phí Nghê, trong lòng nghĩ cho dù người ta có không giúp mình thì hỏi một câu cũng chẳng mất gì.
Ông Hồ còn thầm cảm thán Phí Nghê đúng là may mắn, tìm được một người chồng tốt như vậy, dáng vóc cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, gia đình tốt, còn có được một chức mà ai nấy đều yêu thích và ngưỡng mộ – làm trưởng phòng tại Cục Công nghiệp Vô tuyến điện, cũng đồng nghĩa với việc mua mấy thứ như TV, đài đóm, máy quay đ ĩa đều không cần dùng đến phiếu.
Lại còn có nghề tay trái là vẽ tranh liên hoàn, thật là đa tài đa nghệ.
Vì muốn nhờ đối phương giúp đỡ nên ông Hồ chủ động chào Phương Mục Dương: “Đây là trưởng phòng Tiểu Diệp đúng không, đúng là tương lai rộng mở, còn trẻ tuổi như vậy mà đã là trưởng phòng tại Cục Công nghiệp Vô tuyến điện…”
Phương Mục Dương cười nói: “Chú có phải nhận nhầm người rồi không ạ?”
Ông Hồ biết thủ đoạn khách sáo này, đơn giản là vì người tìm cậu ta xin phiếu TV quá nhiều, cậu ta sợ bị người khác nhờ vả nên mới nói bọn họ nhận nhầm người.
“Chẳng lẽ cậu không phải là chồng của Phí Nghê à? Tôi biết bình thường có rất nhiều người nhờ cậu giúp đỡ…”
Ông Hồ trong xưởng có tiếng là lẩm cẩm, Phí Nghê biết ông ấy đang nhớ sai người nên vội vàng đính chính thay Phương Mục Dương: “Chồng của cháu họ Phương, đang làm việc trong nhà hàng ạ.”
Nói rồi, Phí Nghê ngồi lên sau xe Phương Mục Dương, để cho ông Hồ một mình xấu hổ đứng đó.
Phương Mục Dương không hỏi kỹ chuyện vừa rồi, Phí Nghê cũng coi như đấy là điều hiển nhiên.
Trong trí nhớ của cô, Phương Mục Dương tùy từng gặp mặt Diệp Phong hai lần nhưng lại không biết anh ta họ gì, cũng không biết được công việc của Diệp Phong.
Chuyện bị nhận nhầm thành đối tượng hẹn hò cũ của vợ mình chẳng có gì là hay ho, nhưng may mà Phương Mục Dương không hiểu lắm.
Mục Tĩnh và chị dâu cả chỉ ở nhà đến hết Trung thu là đi, buổi tối trước lúc chia xa cũng nói nhiều hơn một chút.
Khi cùng nhau ngắm trăng, bọn họ ăn bánh Trung thu Phương Mục Dương mang từ nhà hàng về, do đầu bếp mới nướng xong, ngon hơn bánh bán ngoài tiệm khá nhiều.
Ông Phương nhận được không ít quà cáp trong dịp lễ này, bản thân mình ăn không hết, cũng chỉ đành nhờ nghịch tử ăn giúp một phần.
Đến gần nửa đêm, Phí Nghê mới cùng Phương Mục Dương rời khỏi nhà họ Phương.
Từ trong khu nhà đi ra, chỉ ngẩng đầu lên là đã thấy trăng rằm vằng vặc.
Trong bữa cơm tối Phí Nghê có uống chút rượu, gió mát thổi qua khiến cơ thể cô lâng lâng.
Cô ngồi sau xe đạp nhìn ngắm vầng trăng giữa trời, hai chân tùy ý đung đưa.
Phí Nghê nói với Phương Mục Dương: “Chị hai kết hôn, anh nói xem chúng ta nên tặng quà gì?” Bọn họ tuy đã tặng quà cho Mục Tĩnh, nhưng Phí Nghê vẫn cảm thấy quà cưới thì nên tặng nhiều hơn một chút.
“Tặng cho chị ấy một bức tranh đi.”
“Tranh gì cơ?”
“Anh vẫn còn chưa nghĩ xong.”
“Bây giờ anh vẽ liệu có kịp không?” Phương Mục Dương đã hai đêm không ngủ tròn giấc, Phí Nghê vẫn mong anh có thể nghỉ sớm một chút.
“Hay là chúng ta cứ tặng quà gì khác đi.”
“Nếu như em giúp thì sẽ kịp thôi.”
“Em giúp gì được anh chứ?”
“Uống rượu với anh.”
Phòng vẽ tranh đã hoàn thiện.
Phí Nghê đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra, ngoài cửa sổ chính là cây đào kia, đáng tiếc là đã sớm qua mùa hoa rồi.
Phương Mục Dương chỉ rót cho Phí Nghê một ít rượu gần đáy ly.
Phí Nghê đỡ lấy tay anh, rót cho mình thêm một chút: “Ở nhà của mình, uống nhiều hơn tí cũng không sao cả.”.