Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng


Phí Nghê cũng biết mình tửu lượng kém, sợ say nên cố ý uống thật chậm.
Phương Mục Dương thấy cô uống quá chậm thì tự mình nhấp một hớp rượu rồi đưa vào miệng cô.

Sau vài hớp như thế, Phí Nghê dần thấy choáng váng: “Em muốn tự uống cơ.”
Phương Mục Dương lại rót một ít rượu xuống đáy ly cho Phí Nghê: “Thế thì em tự uống đi.”
Phí Nghê nhấp môi một cái, nhìn Phương Mục Dương cười: “Anh đợi tí, để em mang máy quay đ ĩa đến đây.” Bây giờ cuối cùng thì cũng không cần phải sợ làm phiền người khác nữa.
“Để anh đi cho.”
Phí Nghê cởi giày, ngồi ngả người trên chiếc chăn Phương Mục Dương mua, cái miệng nhỏ vẫn uống tiếp.
Chỉ một lát sau, Phương Mục Dương đã mang máy quay đ ĩa và đ ĩa nhạc trở lại, chiếc máy quay đ ĩa phát bản “Ánh trăng” của Debussy.
Phương Mục Dương lấy chiếc ly trong tay Phí Nghê, một hơi cạn sạch chỗ rượu còn sót lại.
“Sao anh lại cướp rượu của em?”
Phương Mục Dương lại rót nửa ly cho Phí Nghê.

Hai người ngồi nhâm nhi rượu trên chăn, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên giếng trời.
Phí Nghê để chân trần đi tắt đèn, sau đó lần theo ánh trăng để về bên cạnh Phương Mục Dương.
“Chủ Nhật này chúng ta đến cửa hàng nhạc cụ mua một cây vĩ cầm đi, về sau anh kéo em nghe.”
Phương Mục Dương lấy tay quệt mũi Phí Nghê: “Em biết hưởng thụ thật đấy.”
Phí Nghê tưởng tượng bản thân uống rượu ngắm trăng, còn Phương Mục Dương đứng ở một bên kéo đàn cho mình nghe, đúng là mãn nguyện đến không tả nổi.

Quả thực có hơi ham hưởng thụ, cô ngượng nghịu cười cười.
Phí Nghê gối đầu lên đầu gối Phương Mục Dương, ngẩng đầu ngắm trăng, nghe tiếng nhạc phát ra từ máy quay đ ĩa.

Phương Mục Dương vuốt tóc Phí Nghê, thi thoảng lại đặt ly rượu bên môi cô.
Cuộc sống này thật quá tốt đẹp.

Phí Nghê nghĩ, có lẽ cô say thật rồi.
Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê: “Sao em lại kết hôn với anh?”
“Hai chúng ta kết hôn thì sẽ có nhà để ở.

Chỉ có kết hôn với anh, em mới có thể có một căn nhà thuộc về mình.”
“Thế kết hôn cùng người khác thì em không có nhà sao?”
“Nhưng đấy không phải là nhà của em.”
“Thế nếu là nhà của em thì em liền bằng lòng đúng không?”
Phí Nghê không nói gì, Phương Mục Dương cho là cô đồng ý.
“Nếu em đã muốn có nhà như vậy, hay là chúng ta mua lại ngôi nhà này đi.”
Phí Nghê gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nếu anh muốn mua đương nhiên có thể mua được, nhưng nếu mua thì em sẽ ngại lấy lại căn nhà được phân kia.”
“Chẳng nhẽ căn nhà hiện tại này không bằng được căn nhà hồi đầu đó?”
“Không giống nhau mà.”
“Sao lại không giống nhau chứ? Nhà này mua rồi cũng là của em.”
Phí Nghê phì cười: “Nếu thế thì em lợi dụng anh nhiều quá.”
“Chúng ta kết hôn, nhà của em anh có thể ở cả đời, anh không thấy mình thiệt thòi gì cả.

Chỉ có điều anh vẫn mong em lợi dụng anh nhiều lên, anh chỉ sợ em lợi dụng không đủ ấy chứ.”
Phí Nghê đếm đếm ngón tay của Phương Mục Dương: “Anh đúng là đồ ngốc.”
Phương Mục Dương lại hỏi: “Lúc trước em muốn kết hôn thật với anh hay vẫn là kết hôn ggiả?”
Phí Nghê im lặng.
“Nếu là giả thì lúc kết hôn với anh em cũng yên tâm về anh quá nhỉ, không sợ anh muốn biến giả thành thật với em à?”
“Em biết, anh không phải loại người như thế.

Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không làm.”
“Nhưng nếu như anh đúng là loại người như thế thì sao? Em định sẽ làm thế nào? Chẳng nhẽ vấn đề này em chưa từng nghĩ qua à?”
Phí Nghê chỉ lặp lại: “Anh sẽ không đâu.”
“Thế thì em vẫn chưa hiểu anh lắm rồi.” Phương Mục Dương cầm lấy chai rượu, ngửa đầu lên uống một ngụm, sau đó lại hỏi Phí Nghê: “Em có muốn uống không?”
Ánh trăng tràn vào phòng, Phương Mục Dương dùng đầu ngón tay phác họa lại bờ môi của Phí Nghê.

Khóe môi cô nhơi nhếch lên, như là đang đợi rượu đưa đến miệng.
“Nếu như anh thực sự biến giả thành thật với em, em có còn cảm thấy kết hôn với anh tốt hơn là kết hôn với người khác nữa không?”
Phương Mục Dương đưa chai rượu đến bên môi Phí Nghê, Phí Nghê đặt môi lên miệng chai, đợi mãi mà vẫn không thấy rượu chảy vào miệng mình.

Cô nghiêng người lên để uống, nhưng Phương Mục Dương lại đưa chai rượu sang miệng anh.
“Cho em uống một tí với.”
“Em trả lời anh, anh sẽ cho em uống ngay.”
Phí Nghê gật gật đầu: “Anh biết hết rồi thì còn hỏi em làm gì?”
“Em kết hôn với anh, cũng không hoàn toàn là vì nhà ở đúng không?”
“Cho dù kết hôn cùng ai cũng không tự tại bằng ở cạnh anh.” Phí Nghê cười.

“Ở cạnh người khác, có đọc bức thư cũng phải lén la lén lút.

Đàn một bản nhạc, không phải để bản thân vui, mà chỉ là để chứng minh mình không kém cỏi đến thế mà thôi.

Chẳng có gì thú vị cả.

Nhưng mà kết hôn với em anh cũng không bị thiệt mà, anh đâu cần phải về nông thôn nữa.”
“Nói vậy thì kết hôn với anh cũng một phần là vì anh?”
“Đương nhiên anh cũng phải có chút lợi ích chứ, nếu toàn là thiệt hại thôi thì anh cũng đâu đồng ý, phải không?” Phí Nghê lắc lắc cái ly, trong ly đến một giọt rượu cũng chẳng còn.

“Không phải anh đã nói nếu em trả lời thì anh sẽ rót rượu cho em sao?”
“Uống nữa là say đấy.

Để anh bóc lựu cho em ăn.”
Phương Mục Dương đút từng hạt lựu vào miệng Phí Nghê.

Phí Nghê nhắm mắt lại, chỉ cần ngón tay Phương Mục Dương chạm vào môi cô, cô sẽ mở miệng chờ lựu đi vào.
Động tác của Phương Mục Dương rất chậm chạp, anh bỏ từng hạt lựu một vào trong miệng của Phí Nghê.
Phí Nghê với lấy quả lựu: “Anh chậm quá, cứ để em tự ăn đi.”
Phương Mục Dương đưa lựu cho Phí Nghê.

Phí Nghê cầm lựu trong tay, vừa ăn vừa đút vào miệng Phương Mục Dương.

Bọn họ ngắm trăng qua khung cửa sổ sát đất, nhưng mặt trăng lại đang náu mình sau cây đào.
“Chúng ta ra ngoài ngắm trăng đi.”
“Ở trong này ngắm không được sao?”
“Khác nhau chứ.” Phí Nghê đã ngà ngà say nên cả dép cũng quên xỏ, cầm lựu bước chân trần ra ngoài sân ngắm trăng.

Phương Mục Dương cũng đi cùng cô.
Phí Nghê đứng dưới ánh trăng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, miệng cũng không quên ăn lựu.

Mình cô ăn thôi thì vẫn chưa đủ, thỉnh thoảng cô lại nhón chân đưa lên miệng Phương Mục Dương.
Bờ môi của Phương Mục Dương lần tìm môi của Phí Nghê, không biết có phải là do ánh trăng không đủ sáng không mà mãi vẫn không tìm thấy, chỉ cọ cọ bên khóe miệng.

Phí Nghê bị nhột, đành phải kiễng chân vòng tay qua vai Phương Mục Dương, giúp anh chỉnh lại vị trí cho đúng, trong khi tay cô vẫn cầm quả lựu đang ăn dở.

Hai bàn tay cô dần dần chạm đến sau gáy Phương Mục Dương, quả lựu dở dang kia rơi xuống khi vẫn còn một nửa.
Phí Nghê bị buộc phải ngửa đầu lên nhìn vầng trăng treo trên không, còn Phương Mục Dương hôn lên nốt ruồi trên xương quai xanh của cô.

Tiếng trò chuyện ngoài tiểu viện vang lên rất rõ ràng, hiện đang là Tết trung thu, hàng xóm của họ cũng đang ra sân ngắm trăng.
Cô nghe thấy tiếng một đứa trẻ nói: “Con không ăn Tự Lai Hồng đâu, con muốn ăn Phiên Mao Nhi.”
Phí Nghê ngẩng đầu, không chỉ thấy mỗi trăng rằm mà còn bắt gặp một cặp mắt mèo, cặp mắt kia giữa màn đêm còn sáng hơn cả ánh trăng.

Con mèo đó nằm trên một cành đào đối diện cửa sổ sát đất, vẫn luôn mồm kêu meo meo, tiếng kêu the thé, âm cuối còn kéo rất dài.
Phí Nghê cắn răng, tránh để một số âm thanh buột ra: “Vào trong nhà đi.”
“Không phải em thích ra đây ngắm trăng sao? Giờ anh cũng thích ngắm trăng ngoài này hơn rồi.”
Con mèo kia nhảy phóc từ trên cây xuống, bước tới bên chân Phí Nghê, nghịch quả lựu mà cô bất cẩn đánh rơi trên đất.
Phí Nghê không đi dép, móng vuốt của con mèo nhỏ thỉnh thoảng lại chạm vào những ngón chân của cô, hết cào cào móng lại cọ cọ đầu, thỉnh thoảng còn thể hiện tài năng âm nhạc bằng những tiết tấu của mình.
Ngón chân Phí Nghê co quắp, con mèo vẫn cứ vô tư cạ mình vào cô.
“Vào trong đi mà.” Trong giọng nói của Phí Nghê đã hàm chứa chút nài nỉ.
“Vào trong là anh không kiềm chế được mình đâu.

Em có chịu không?”
Phí Nghê không nói gì, vậy nên Phương Mục Dương cũng không tỏ vẻ định đi vào.
Mãi đến khi cô “ừ” một tiếng, anh mới bế cô vào phòng vẽ tranh.
Phí Nghê chống tay lên cửa sổ sát đất, vẫn có thể trông thấy cặp mắt mèo sáng quắc kia, ngay cả ánh trăng cũng bị cô bỏ quên.

Cô nhắm mắt lại, đến trăng cũng không ngắm nữa.
Từ phòng vẽ tranh, cô vẫn có thể nghe thấy những âm thanh ở bên ngoài.

Cậu bé kia đang tìm mèo, tiếng gọi rất lớn, chỉ sợ người trong ngõ nhỏ không nghe thấy.
Phí Nghê đoán đó là con mèo trong sân nhà cô.
Nhưng con mèo ấy vẫn không rời đi, nó lại trèo lên cây nằm, vẫn chằm chằm nhìn vào nhà, thi thoảng lại meo một tiếng, âm điệu không còn cao vút như ban nãy, nhưng lại khiến cho lòng cô rối loạn hơn cả lúc trước.
Phí Nghê vươn một tay ra kéo rèm, ngăn cách phòng tranh với thế giới ở ngoài kia.
Toàn bộ nguồn sáng trong căn phòng chỉ còn lại ánh trăng rọi từ trên giếng trời xuống đất.
Phí Nghê cho dù đang say nhưng vẫn cắn răng theo bản năng.

Phương Mục Dương đưa ngón tay qua, để cho cô cắn.
Có lẽ là không nỡ lòng nên Phí Nghê cắn không quá mạnh, khiến cho tiếng rên vô thức tràn ra, vừa đứt quãng vừa lạc điệu.
Con mèo bên ngoài cuối cùng đã nghe lời gọi của chủ, nhảy xuống dưới đất, ra khỏi nhà của Phí Nghê.

Trông thấy cậu chủ nhỏ, nó lăn một vòng, để lộ cái bụng tròn tròn mềm mềm.

Cậu chủ ôm nó vào lòng, nó lại meo meo mấy tiếng, lần này tiếng kêu rất có vẻ đang làm nũng.
Buổi sáng ngày mười sáu, Phương Mục Dương cho Phí Nghê xem tranh anh vẽ, là một vầng trăng.

Vầng trăng trong giếng trời.
Nó nhìn như bưu thiếp của một nhiếp ảnh gia hạng ba, máy ảnh lúc nào cũng rung lắc, hình ảnh nhìn không rõ nét.

Mà cũng chẳng hợp với ý nghĩa cao đẹp của sự đoàn viên.
Nhưng vầng trăng này đúng là thứ Phí Nghê đã trông thấy, hiện tại nhìn lại, thậm chí còn có thể nhớ được cảm giác chếnh choáng của ngày hôm đó.

Người say rượu không kiểm soát được thăng bằng, ánh trăng trong mắt đại khái cũng là thế này.
“Em thấy lấy bức tranh này làm quà cưới cho chị hai có được không?”
Phí Nghê lạnh mặt: “Không được.”
“Ý em là tranh vẽ không đẹp à?”
“Vẫn nên đưa quà khác thì hơn.”
“Hay là anh lấy cây bút mua cho em tặng họ nhé?”
“Tặng mỗi một cái thôi cũng được sao?”
“Anh tặng luôn cả cái mua cho mình nữa, gộp chung lại với nhau luôn.”
Phí Nghê biết Phương Mục Dương không đời nào sẽ mua bút viết cho mình, cho nên món quà này sớm đã chuẩn bị xong xuôi rồi, tặng tranh chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Bức họa mặt trăng kia sau khi hoàn thiện cuối cùng được treo trong phòng ngủ của Phí Nghê, khiến cô không thể không cảm nhận cái cảm giác say khướt đó mỗi ngày trước khi đi ngủ.
Ông Phương vốn định đi gặp nhà thông gia, nhưng vẫn còn chưa kịp đi thì công việc đã được xác định.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là một công việc trên hình thức, không cần phải đi làm đúng giờ hàng ngày.

Đơn vị phân ô tô cho ông, ông cũng không nhận, thỉnh thoảng có phải đi họp thì cũng bắt xe buýt đi.
Nhà họ Phương lại trở nên náo nhiệt trở lại.

Ông Phương lúc trước chê nhà cửa quá vắng vẻ, giờ lại chê quá ồn ào, tóm lại là vẫn không đúng ý của ông.

Ngoài phòng khách treo tranh của nghịch tử, khách tới nhà thấy không khỏi khen ngợi vài câu, lần nào ông Phương cũng khiêm tốn thay con trai, nói là chẳng qua chỉ là tùy tiện vẽ bậy mà thôi.

Khi có người hỏi về công việc của Phương Mục Dương, ông Phương cũng thẳng thắn nói nó làm bồi bàn ở nhà hàng.

Ông không trốn tránh vấn đề này, bởi công việc của nghịch tử phần nào có thể thể hiện sự chí công vô tư của ông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui