10 người đi bar đến 2h sáng mới về, 5h sáng hôm sau, nó giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng đã đeo bám nó suốt 10 năm qua, nó đã từng fải dùng đến lượng thuốc ngủ mạnh mà giấc ngủ của nó cũng ko quá 3 tiếng đồng hồ, nên bây giờ nó miễn nhiễm với thuốc ngủ luôn. Nó bước vào phòng tắm, 10' sau, nó bước xuống nhà thì đã thấy hắn đang ngồi xem tivi
- Sao anh dậy sớm thế?_nó hỏi
- Em cũng thế thôi, em định đi đâu à?_hắn rời bỏ tivi mà nhìn nó
- Thể dục sáng ý mà, anh đi ko?_nó cười buồn
- Ừ, anh cũng đang chán_hắn đứng dậy theo nó.
Nó dẫn hắn lên ngọn đồi gần nhà, trên đỉnh đồi có 1 cánh cổng trắng to khóa lại, nó bước đến, mở ổ khóa rồi đi vào. Bên trong cánh cổng là 1 vườn hoa rất rộng, đầy đủ các loài hoa đua nhau khoe sắc, nhưng điều đáng sợ ở đây là bên cạnh hàng cỏ xanh mướt là 1 cái vực sâu thăm thẳm. Nó bước thẳng đến chỗ cái vực, ngồi mép thành vực, thả chân xuống dưới, hắn thì đang bận ngắm cảnh nên ko để ý tới nó. Nó nhìn xa xăm và khóc
- Mẹ à, con đến rồi đây, 5 năm rồi con chưa đến thăm mẹ, con thật là 1 đứa con gái bất hiếu fải ko mẹ
- Con sống tốt lắm mẹ à, con đã gặp lại anh Kan và anh Ken rồi, cha nuôi cũng đối xử với con rất tốt, Thiên Thiên cũng rất yêu quý con. Con còn gặp lại San nữa, San với anh Kan là 1 cặp đấy mẹ ạ,...
Hắn đi quanh 1 vòng, ngồi dựa vào gốc cây gần đó thì nghe thấy tiếng nó đang tâm sự, gió thổi bay mái tóc đen tuyền của nó, đôi mắt nó rất buồn, những giọt nước mắt vẫn còn vương trên gò má nó. Thực sự nó rất đẹp, 1 vẻ đẹp mang nỗi buồn sâu thẳm. Đúng 6h sáng, nó đứng dậy kêu lớn tiếng
- Mai con sẽ đến_nó lau cạn những giọt nước mắt.
Hắn cũng đứng dậy theo nó, cả 2 về nhà thì vẫn còn sớm, chỉ có chị Nga và chị Liên dậy sớm vì đến giờ làm việc. Nhìn thấy nó, đôi mắt đỏ hoe của nó thì 2 chị đã biết nó vừa đi đâu về, nó chào 2 chị rồi đi thẳng lên phòng, 2 chị nhìn nhau rồi thở dài, hắn lững thững theo sau, chào 2 chị rồi cũng đi vào phòng.
_._._._
End chap 4