Bỏ nhà đi...quá khứ dần được hé lộ
*Tại nhà nó:
Nó và Rin về nhà mà máu nóng trong người nó không sao hạ được.Nó lên phòng xếp đồ mình vào vali mà miệng cứ nguyền rủa Dara.Rin đi theo mà chỉ biết lắc đầu nhìn nó khi đi qua phòng anh Jin thì Rin dừng lại nhìn chăm chăm vào cữa phòng suy nghĩ điều gì đó cho tới khi nó gọi:
“Nè!Cậu làm gì mà nhìn chằm chằm vậy”
“À…Không…không có gì,mình chỉ suy nghĩ mông lung thôi”
“Oh…đi thôi”
Nó và Rin đi ra tới phòng khách thì bà quản gia hỏi:
“Tiểu thư người đi đâu mà sách vali vậy”
“Cháu bỏ nhà đi bụi.Bác nói với Ba mẹ và Anh là cho tới khi con nhỏ Dara đi thì cháu mới về”
Nó nói rồi kéo Rin đi.Đi khoảng được 3 tiếng thì anh và Dara về đi qua phòng khách thì bác quản gia đi lại chào:
“Chào thiếu gia,Tiểu thư Dara” Anh nghe thì gật đầu một cái còn Dara thì làm ngơ, nhớ ra chuyện gì đó anh hỏi bác quản gia
“Hồi trưa giờ Jey có về không”
“Dạ có,tiểu thư có sách theo vali”
“Vali…làm gì?”
“Tiểu thư nói là cô ấy bỏ nhà đi bụi”
“Bỏ nhà đi bụi?...cái con nhỏ này”Anh gần như tức giận nói
“Tiểu thư còn nói chừng nào mà cô Dara đi thì cô ấy mới về”
“Jey đi rồi sao”Dara vui mừng nói nhưng chưa kéo dài được bao lâu thì nhìn thấy ánh mắt sắt lạnh của anh nên ngừng hẳn
“À vậy thì em dọn lên phòng của Jey”
Dara nói rồi kéo vali lên phòng của nó.Anh tức giận chạy theo lên phòng của nó nhưng đột nhiên anh dừng lại trước cửa phòng mình khi thấy sợi dây chuyền hình chiếc chìa khóa phía sau có khắc chữ “Rin” Anh đoán chắc là Rin có về nhà cùng với nó.Anh đi qua phòng nó thì thấy Dara đang cầm con “Popi” của nó mà “đánh” anh tức giận chạy vào trong giựt con gấu bông lại lạnh lùng nói khiến cho Dara sợ hãi
“Muốn động vào đồ của em tôi!Cô không xứng!Mà ai tôi cũng không tha” (câu này t/g học được trong truyện khác kakaka)
“Em…em không cố ý”Dara sợ hãi nói (haha cho chừa)
“Lòng dạ và hành động của cô làm ô uế môi trường sống của em tôi,tốt hơn hết là cô nên rời khỏi căn phòng này trước khi tôi nổi điên”Anh ghé sát vào tai Dara nói
“Em sẽ dọn qua phòng khác”Dara nói rồi chạy ra khỏi phòng nó.
Anh nằm xuống giường của nó giơ sợi dây chuyền của Rin lên nhìn ngắm rồi nhìn qua con Popi của nó rồi nói thầm “Anh tưởng em nói giởn chứ ai ngờ làm thiệt” anh suy nghĩ một hồi rồi lấy đt ra gọi cho người nắm giữ số 0( số 0 là người quan trọng nhất) /có nên gọi không…nên gọi/
*Tại nhà Rin:
macho tokka daeka toseang gaghi nayoung missi cheungni han sarang baboyo
macho tokk saranghea nan boneokka eundae naecho oyoung nato kkaete
haru seolae haneun sarang sung geowa ttonae ma
tteore bokata
sarangheayo sarangheayo yo
ttaena rugeo geode oshi andaeyo
kkeodae yaekke cho sarang neoha nikka geoto
nareun neorahae bokkae
bowil naeyo naneun sarangi
tteolye naeyo simchaeng itae neunseo lyetteo
okkcho naekko tobeotta simyang tto sarangdeo
geodae i chimoyo
Tiếng chuông đt của Rin vang lên và cũng là người nắm giữ số 0 trong đt Rin. Rin bất ngờ nhưng vẫn lấy lại được vỏ bọc lạnh lùng,nhấc máy nói:
“Alo”
/Là anh…/
“Tôi biết,chuyện gì”
/Jey…con bé…nó có qua nhà em không/
“Có…anh không cần lo…tôi đang bận”
Rin nói rồi cúp máy ngả mình xuống chiếc giường thân yêu đưa tay mở học tủ cạnh giường đem ra một khung ảnh trong ảnh có một người con trai đang ôm phía sau một cô gái cả hai đều mỉm cười hạnh phúc Rin không kìm được nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.Rin cảm thấy mệt mỏi nên đã đi vào phòng tắm xả nước ra để quên hết những quá khứ nhưng khi đi Rin đã quên cất lại bức ảnh mà để nó nằm úp trên giường đúng lúc nó đi vào không thấy Rin đâu với lại nghe thấy tiếng nước chảy nó đoán chắc Rin đang ở trong đó.Nó ngả người xuống chiếc giường thì thấy sau lưng mình cấn cấn cái gì đó nó đưa tay cầm lên xem đó là thứ gì thì nó ngạc nhiên đến không kìm được mà nói thầm nhưng chỉ có mình nó nghe:
“Người con gái đó…không phải là…/Rin/ hay sao! Còn người con trai…người đó có khuôn mắt giống như… anh /JIN/” Nó sốc tột độ /trên đời này mà cũng có người giống nhau đến vậy à/ Nó nhìn chăm chú trong khung ảnh bên dưới có dòng chữ “Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em cô gái lạnh lùng của anh: kí tên Jin”
/Không những khuôn mặt vóc dáng giống nhau mà ngay cả tên cũng giống nữa…không lẽ là cùng một người…nhất định phải làm cho rõ chuyện này/ suy nghĩ của nó đột nhiên dừng lại khi tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngưng nó lật đật để khung ảnh lại chỗ cũ và phóng ra ngoài đóng cữa nhẹ nhàng không gây tiếng động.Rin bước ra ngoài thấy khung ảnh vẫn còn trên giường nên đã cất lại trong học tủ rồi lẩm bẩm một mình
“Quái lạ…sao mình cứ có cảm giác ai đã vào đây…Thôi chắc tại mình đa nghĩ quá”