Hắn bị ốm...con tim rung động
*Nhà hắn 4h30 chiều*
“Kính coong…..”
“Cháu chào cô” Nó mỉm cười, cúi đầu chào cô Di, khi cô Di vừa xuất hiện sau cánh cổng sắt đen.
“Ừ” 1 nụ cười tươi không kém được xuất hiện trên mặt cô Di để đáp lễ. “Cháu vào đi”
Bước vào nhà, nó đang định bước xuống bếp, bỗng cô Di kéo tay nó lại.
“Cháu lên lầu đi, cậu chủ đang ốm, trưa về chỉ ở trong phòng suốt”
“Cháu ạ?” Nó ngờ nghệch hỏi lại “Sao lại là cháu?”
“Cháu lên đi, đừng hỏi nhiều.”
Đôi chân trần bước lên từng bậc cầu thang mát lạnh,Nó vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ.
/Ốm à? Biến thái như anh ta mà cũng ốm được sao? Nực cười thật/
Nó đứng trước phòng hắn, chẳng hiểu sao, mọi hôm nó có thể hùng hổ xông vào, nhưng hôm nay thì lại khác. Cánh cửa gỗ im lìm chắn trước mặt khiến nó có thêm chút ít thời gian mà ngồi tưởng tượng ra….bộ dạng thảm hại của hắn sau cánh cửa gỗ đó.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên bằng một bàn tay rụt rè, sau khi nó đã hít thở mấy lần để lấy dũng khí.
“Cô Di, để tôi ngủ” Tiếng nói từ bên trong vang ra, trong lời nói ấy, Nó có thể thấy được sự mệt mỏi không giấu giếm, và nói đúng hơn là chẳng cần giấu giếm.
“Ken Kaido, là tôi, Jey đây”
Im lìm. Không có tiếng đáp lại, Nó đặt tay lên tay nắm cửa, vặn ra. Bên trong, trên chiếc giường, Hắn đang nằm ngủ, đôi mắt nhắm nghiền. Hắn gối đầu trên cánh tay, quầng mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, hơi thở đều đều khiến người ta không nỡ đánh thức.Nó đến gần, cố đứng bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt hắn khi ngủ. Thật lâu. Trong lòng bỗng có chút xao động. Hắn khi ngủ trông hiền hơn, không ngang tàng, bá đạo như lúc thức. Và trông hắn như thế này, Nó bỗng cảm thấy….. gọi hắn là “biến thái”….. thật chẳng giống chút nào.
“Ngắm đủ chưa?” Một bên mắt he hé mở,Hắn hỏi Nó bằng vẻ mặt vô cùng thản nhiên, như thể
“khi đứng trước một anh chàng đẹp trai như tôi đây, việc không thể cầm lòng được là điều hoàn toàn có thể thông cảm”Hắn nhìn nó nói
“Anh…. anh không ngủ sao?” Nó giật mình, thất kinh kêu to.
“Tôi mà ngủ thì sao có thể tự bảo vệ mình trước con cáo háo sắc như cô chứ?” Hắn che miệng, uể oải ngáp một cái.
Nó mím môi, cũng có đôi chỗ bực mình, trong lòng thầm nguyền rủa bản thân, chỉ vì một phút sa ngã, ngắm nhìn hắn chỉ đơn thuần như ngắm nhìn một bức tranh đẹp, cuối cùng lại bị hắn coi thường thế này.
“Tôi lên đây xem anh thế nào, theo lời cô Di, thấy anh vẫn khỏe, vẫn có thể trêu chọc người khác được, vậy tôi xin phép” Nó lạnh lùng nói, quay ngoắt đi. Chỉ lướt qua hành động, cũng chẳng khó để nhận ra rằng, nó-đang-giận.
“Này….” Hắn thầm mỉm cười “Tôi chỉ trêu thôi mà, có cần thiết phải bức xúc vậy không? Nể tình một kẻ đang nằm trên giường bệnh như tôi, có thể rủ lòng từ bi mà xí xóa không?”
Nó quay lại nhìn hắn,bật cười.
“Rồi, quân tử không thèm chấp nhặt kẻ tiểu nhân” Nó kiêu ngạo hất mặt lên, tâm hồn bay lên tận tầng mây thứ….10
“ Vậy….để người quân tử này hầm canh gà bổ dưỡng cho tiểu nhân nhé?”
“Canh gà á?” Hắn hơi tròn mắt, vụ canh gà nước biển lần trước cũng khiến hắn phải tuyên bố hùng hồn rằng, sẽ tránh đến già cái món kinh khủng ấy. Bây giờ nó lại đòi nấu canh gà, khó tránh khỏi trong lòng Hắn dấy lên chút hoảng sợ.
“Không có vấn đề gì đâu” Nó cười, khi thấy chữ “sợ hãi” được dán lên mặt hắn một cách rõ ràng “Người quân tử có khi nào lại h.ã.m hại kẻ tiểu nhân đang nằm trên giường bệnh?”
“ Ừm…” Hắn ậm ừ rồi gọi lớn khi thấy nó đang chuẩn bị rời đi “Này!”
Nó quay lại, nghiêng đầu.
“Nhà hết muối rồi đấy”
Nó nguýt hắn một cái, nhoẻn miệng cười.
…………………….
Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp, cánh gà đã dần dần chuyển thành màu nâu, trong bếp ngào ngạt mùi thơm hấp dẫn. Nó dùng muỗng cẩn thận từng li từng tí lật chiếc cánh gà không để chúng dính lại nơi đáy nồi, chờ nước canh đặc lại mới có thể múc ra được.
Nó uể oải vặn người, hôm nay nó không cho phép mình bất cẩn như hôm trước nữa, hoặc nếu có, cũng sẽ bỏ đi làm lại. Trả đũa hắn thì việc hôm trước là quá đủ, và nó cũng hiểu rằng, hôm nay, hắn không-phải-Ken-Kaido-của-mọi-hôm.
“Chăm sóc cậu chủ, làm cho tốt vào” Tiểu Ro bước vào bếp, lườm nó một cái, giọng nói pha lẫn chút mỉa mai.
“Cám ơn” Nó cười thân thiện. Không phải vì nó cảm kích Tiểu Ro thật, mà nó thừa biết rằng, nhận được nụ cười đáp lễ ấy, con nhỏ đứng sau nó đang tức điên.
“Hồ ly” Tiểu Ro khó chịu dằn mạnh từng tiếng, nhỏ bật vòi nước rửa rau “Chẳng có thứ gì là mãi mãi cả đâu, người làm thì muôn đời vẫn chỉ là người làm, không hơn không kém, trèo cao chỉ tổ ngã đau thôi.”
Nhỏ tắt vòi nước, vớt rau ra, trước khi bước ra ngoài còn hào phóng tặng Nó thêm một ánh mắt “đao kiếm sáng loáng” nữa. Nó vẫn bình thản múc canh ra bát, miệng còn véo von hát lên một điệu nhạc như trêu tức Tiểu Ro, nhưng ánh mắt…..ánh mắt nó lại đượm buồn.
Nó…..
Luôn bị coi thường thế sao?
…………………
Cạch…
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Nó với bát canh nóng hổi, bốc hơi nghi ngút trên tay tiến vào.
“Xong rồi đây!” Nó hào hứng nói lớn, như để kéo con người đang đứng bên cửa sổ kia trở về thực tại.
Hắn quay lại, không nói gì, khóe môi hơi giãn ra, hắn tiến lại gần, giơ tay định đỡ giúp Nó, nhưng nó nhanh chóng kéo bát canh về phía mình, không cho hắn chạm vào.
“Khỏi, lên giường nằm mau đi” Nó xẵng giọng, nhưng đáy mắt lại toát lên vẻ tinh nghịch trẻ con.
Như một đứa bé, hắn ngoan ngoãn nằm lên giường, lặng lẽ nhìn những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống trên vầng trán trắng trẻo của Nó, hỏi nhẹ:
“Mệt không?”
“Mệt, mệt lắm, mệt chết đi được” Nó hơi trề môi, rồi mỉm cười “Vậy nên….anh hãy ăn hết, không được bỏ thừa, không được để phí công của tôi.”
“Được” Hắn cười hiền.
Nó chìa bát canh gà thơm lừng ra cho hắn, cười toe.
“Nè, ăn đi, ăn nhanh cho nóng.”
“Có độc không thế?” Đôi mắt lại thấy được vẻ ranh ma, hắn nhướn mày, vẻ nghi ngờ.
“Xì…” Nó bĩu môi
“Anh nghĩ tôi ác độc lắm à? Về với cát bụi là cùng chứ gì?”
“Cô ăn trước đi rồi tôi mới an tâm được.”
“Ok”Nó lườm hắn
Nó cầm chiếc muỗng màu bạc lên, múc lên một miếng canh trong suốt, thơm phức, cẩn thận thổi cho nguội, rồi đưa lên miệng.
Chiếc miệng xinh xắn hơi nhu ra, miếng canh gà đưa hết vào miệng.Hắn chăm chú nhìn, bỗng trong lòng bỗng rạo rực một cảm xúc lạ lùng. /Mình ốm thật rồi thì phải!/ Hắn tự nhủ, khuôn mặt lúng túng quay đi chỗ khác.
“Rồi đó!” Uống hết muỗng canh,Nó chẹp chẹp miệng, đưa ra cho Hắn “Không có độc đâu, đừng nghi ngờ nữa, ăn mau đi.”
”Ừ” Hắn cười. Vốn dĩ hắn đâu có nghi ngờ bát canh này có độc hay không, chỉ là Nó ngốc quá thôi.
Ngon, ngọt, rất vừa miệng, và đặc biệt là không mặn quá như lần trước, hắn gật đầu hài lòng, tiếp tục với những muỗng canh tiếp theo.
Nó đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, bây giờ nó mới nhìn rõ căn phòng của hắn, rất gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Nó bước đến kệ sách, lấy từng quyển xuống, xem qua một lượt, rồi cất lại.
“Ken này”
“Hả?”
“Ba mẹ anh….họ đâu cả rồi?”
“Bên Mĩ.”
“Họ ở bên ấy làm gì?”
“Cô nghĩ Ba mẹ tôi ở bên đó làm gì”
“Thì làm chủ tịch,chủ tịch phu nhân”
“Vậy thì hỏi làm gì nữa!Cô đúng là ngốc thật”
“Tôi ngốc nhưng tôi thông mình hơn một số người”
“Muốn nói sao thì tùy”
P/s các bạn nhớ góp ý ình nha.Thank nhiều