Nó giận...làm lơ
Tối 8h00
Hắn bước xuống giường sau giấc ngủ dài và sâu nhưng cũng không kém phần mệt mỏi. Tự vỗ nhẹ vào trán, đồng thời lắc lắc đầu để dư âm của cơn buồn ngủ trong đầu bay biến. Bước xuống nhà và nhìn lên đồng hồ, hắn nhận ra đã quá bữa ăn tối, và lắc đầu ngán ngẩm khi cảm thấy bụng mình đang sôi. Bước xuống nhà bếp định dặn người làm chuẩn bị đồ ăn khuya, bỗng hắn nhận ra….trong căn nhà của mình….thiếu thiếu thứ gì đó.
“Cô Di!”
“Dạ, cậu chủ có gì căn dặn?” Cô Di cúi đầu, bà đang quét dọn nhà bếp.
“Jey đâu?”
Cô Di thoáng chút ngạc nhiên và sửng sốt
“Cậu chủ, cô bé về rồi, có gì trách phạt, hãy để mai.”
Không quan tâm đến vế sau câu nói của cô Di chứng tỏ bà đã đi lạc mục đích của mình, quay lưng, bước lên nhà. “Về ư? Không phải cô nhóc ấy đang giận mình chứ?”
Hắn lấy chiếc điện thoại trong túi ra, lướt màn hình cảm ứng đến tên “heo ngốc” nhưng gọi lại khóa máy hăn nghĩ chắc là nó đang giận hắn nên không khóa máy.Hăn thôi không gọi cho nó nữa mà chuyển qua gọi cho anh tới quán Bar
………………………………..
Nó đón taxi đi ra khỏi thành phố đến một ngọn đồi mang tên /Hoa hồng xanh/ trên ngọn đồi đó có một ngồi biệt thự màu chủ đạo là màu trắng.Nó lên đó với một tâm trạng rối bời “Chỉ có nơi đây là thiên đường của mình”Nó dang hai tay ra hưởng thụ những cơn gió bay qua người mình mái tóc hạt dẻ bồng bềnh bay trong gió làm cho nó trở nên thật thuần khiết,nó đang hưởng thụ cảm giác thoáng mát thoải mái thì tại một nơi biết thự khác có một cô gái đứng trước cửa nhà đợi nó về với một tâm trạng lo lắng và đó không ai khác chính là Rin, Rin gọi cho nó nhưng chỉ nghe thấy tiếng của chị tổng đài mà không hề nghe giọng nói của nó.Rin đoán chắc là nó xảy ra chuyện gì nên lập tức chạy ra xe của mình chạy tới quán Bar tìm nó nhưng chỉ là con số không
“Không biết cậu ấy đi đâu rồi nữa”Rin tiếp tục tìm khắp trong quán mà không để ý phía khuất của quán có hai người con trai đang ngồi uống rượu và đó chính là hắn và anh
“Nè!Chuyện gì mà mày kêu tao tới đây”Anh hỏi
“Chuyện là vậy nè $%@&$”Hắn kể cho anh nghe chuyện xảy ra hồi chiều trong nhà hắn. Anh nghe xong mà đầu óc choáng váng
“Nó là một con bé bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong của nó rất yếu đuối ít nhất mày cũng phải bình tĩnh chứ”
“Lúc đó tao không thể khống chế cơn tức giận của mình được nên mới…vậy”
“Tao chịu thua với mày rồi…không biết nó về nhà không nữa” Anh nói rồi đảo mắt khắp quán đột nhiên thấy Rin đang loay hoay tìm ai đó và rồi ‘4 mắt chạm nhau’ Rin không do dự mà đi đến chỗ hắn và anh đang ngồi hỏi:
“Jey về chưa?”Rin đi tới lạnh lùng hỏi
“Cô ta về lâu rồi”Hắn lạnh lùng trả lời
“Còn nhà anh”Rin quay qua Anh nói
“Con bé không về”
“Vậy cậu ấy đi đâu?”
“Cô ta không về nhà cô sao?”Hắn đột nhiên giật mình hỏi
“Không”
“Vậy nó đi đâu?”
“Đừng hỏi tôi…anh có làm gì Jey không hả?”
“Có một chút”
“Khốn kiếp”
“Để tôi gọi”Anh nói rồi lấy đt của mình ra gọi cho nó bây giờ thì đt nó không còn nghe tiếng của tổng đài nữa mà là nghe tiếng nó
/Alo/
“Em đang ở đâu”
/Ở một nơi rất thoải mái/
“Là nơi nào”
/Em không sao đâu anh đừng lo…anh gọi cho Rin giùm em luôn nói là tối nay em không về đừng lo cho em/
“Rốt cuộc là em ở nơi nào”
/Mệt anh thật đó…anh nghĩ nơi nào làm cho em và anh cảm giác được nhẹ nhàng thoải mái/
“Em đang ở nơi đó?”
/Đúng vậy…thôi nha em đi ăn tối đã…chiều giờ chưa có gì trong bụng hết…tạm biệt/ Nó nói bằng giọng thoải mái vô cùng
“Em không cần phải lo…con bé nó rất an toàn”
“Cậu ấy/cô ấy ở đâu?” Rin và hắn đồng thanh
“Không nói được…Hai người không cần lo…con bé nói là tối nay nó không về” Anh quay qua Rin nói.Rin không nói gì quay lưng bước ra khỏi quán bar