Trái tim biết che chở (2)
Một buổi sáng bình thường.
Nó thức dậy sớm làm đồ ăn sáng.
Rin dọn dẹp phòng kí túc xá.
Hôm nay 2 tụi nó được nghỉ, Nó ăn xong thì ngồi xem tivi, xem chán thì xách túi ra ngoài đi chơi đâu đó.
Rin lên thư viện. Tuy là Chủ Nhật nhưng 1 số lớp học thêm trong trường vẫn mở, nên Rin vẫn có thể đóng quân trên thư viện cả buổi sáng.
Hàng cây Hoa Anh Đào vươn mình trong ánh nắng lên những đám mây, màu hồng 1 vùng trời. Bầu trời xanh thăm thẳm như càng được tôn cao thêm. chút gió thoang thoảng mùi hương dìu dịu. Rin đứng dưới tán lá cây, tay phải ôm 2,3 cuốn sách gì đó, tay trái cầm chiếc điện thoại, đưa lên tai nghe.
/Rin, trưa nay mình phải đi qua nhà tên đó, sẽ không về nhà, bạn chịu khó ra ngoài ăn trưa có được không?/Từ đầu dây bên kia, tiếng Nó vang lên đầy hối lỗi.
“Ừm, về sớm.”Rin thở dài, cô cúp máy, không cần biết nó còn gì muốn nói nữa hay không.
Ngước nhìn lên trời, Rin tiếp tục rảo bước về kí túc xá. Cô không thích nấu ăn, không phải vì là tiểu thư lá ngọc cành vàng chưa bao giờ đụng vào bếp, mà vì cô không thích làm 1 cô gái thục nữ chỉ biết đến bếp núc, rồi đến khi lấy chồng thì trở thành 1 bà nội trợ chính hiệu.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Rin là 1 bóng trắng vụt qua. Rin tròn mắt, nhìn theo bóng trắng ấy. Là 1 con mèo? Cô tò mò chạy theo chú mèo trắng. Chẳng phải Trường này nghiêm cấm những học sinh nội trú không được nuôi động vật trong kí túc xá đó sao? Ai mà to gan dám làm trái vậy nhỉ?
Con mèo chạy ra sau khu kí túc xá nam rồi dừng lại dưới gốc cây Hoa anh đào. Rin bước đến, giật mình khi thấy ở đó không chỉ có con mèo, mà còn 1 người nữa.
Anh đang ngồi dưới gốc cây, tay xoa đầu con mèo. Dưới ánh nắng, vẻ đẹp của anh như đang tỏa sáng. Ánh mặt trời trong suốt như ngọc lưu ly, óng ánh lóa mắt đọng trên khóe môi ưu mỹ của anh.
Rin từ từ đi tới.
Thế giới trở nên yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc quanh các vòm cây.
Phảng phất như giọt băng trong sương mù từ từ tan ra.
“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng ta lại gặp nhau” Anh nheo mắt nhìn Rin, môi nở 1 nụ cười mê hoặc.
Rin không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào con mèo đang nằm gọn trong đôi tay anh.
Anh liếc nhìn con mèo, rồi lại nhìn Rin, mỉm cười:
“Thắc mắc về nó sao? Nó là mèo của tôi”
Đáy mắt Rin lóe lên 1 đốm sáng, Rin tiến lại gần hơn, giọng nói như gió thoảng:
“Sao anh lại ở đây? Hôm nay không phải đi học mà?”
1 bên lông mày Anh hơi nhích lên.
“Đêm qua tôi ở lại trường.”
“Sao không về nhà?”Rin nhíu mày khó hiểu.
“Không thích về”Anh trả lời thờ ơ, đáy mắt ánh lên vẻ bất cần.
Rin mím môi, cô ngồi xuống bên cạnh Anh.
“Vết thương trên đầu anh còn đau không?”
Anh nhìn Rin, rồi chỉ lên miếng băng trắng trên đầu.
“Em nói cái này? Chỉ chảy có chút máu thôi, đau gì chứ?”
“Cảm ơn.”
Anh giật mình, anh quay lại nhìn Rin Cô ấy……vừa nói cảm ơn?
Thấy Anh nhìn mình bằng ánh mắt như kiểu “Em vừa nói gì?”,Rin thở hắt ra 1 cái, nhắc lại:
“Cảm ơn anh đã đỡ giúp tôi.”
Anh quay mặt ra chỗ khác, giấu đi nụ cười vừa được hình thành trên khuôn mặt hoàn mỹ.
“Vậy mà cũng phải cảm ơn? Tôi không sao”Rin khuôn mặt lạnh tanh, cô đưa tay vuốt lông con mèo trắng, bây giờ cô mới nhìn kĩ nó. Nó thuộc giống mèo Ba Tư, lông trắng mịn như bông. Và đặc biệt là đôi mắt, mắt của nó 1 bên xanh lá cây, 1 bên xanh da trời,đến con mèo cũng toát lên khí chất cao quý của bậc vương tử.
“Tên của nó?”
“Không có”
“Không có? Sao anh không đặt?”
“Mèo cũng cần có tên sao?”
“Dĩ nhiên.”
Anh không nói gì, quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi đặt hộ nhé?”Rin vẫn nhìn con mèo, mỉm cười.
“Ừ.”
Im lặng.
10s……20s……30s……..
Rin không nói gì. Anh cũng không hỏi vì sao cô im lặng lâu như thế.
30s……..40s……..50s…….
“Scopio?”Rin hồi lâu mới cất lên tiếng nói phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ.
Anh quay lại, im lặng trong 2s, gật đầu.
“Scopio, mày có thích cái tên này không?”Rin bế Scopio lên. Ánh nắng chiếu xuyên qua mái tóc, lấp lánh đọng trên hàng mi dày, khuôn mặt cô như bừng sáng.
Rin nhìn Scopio, mỉm cười rạng rỡ….
…….Mà không hề hay biết…….
Nụ cười đó đã làm cho 1 người……..ngây ngô nhìn……
Thời gian như lắng đọng……
Hồi lâu,Anh mới sực tỉnh, anh ho khan 1 tiếng, quay ra hỏi Rin.
“Đi với tôi đến 1 nơi được không?”
“Đi đâu?”Rin đặt Scopio xuống, nghiêng đầu hỏi.
………..
“Nơi này………”
Rin đứng sững lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Một cái hồ rộng lớn, nước trong vắt, mặt nước dập dềnh theo từng cơn gió nhẹ lướt qua, in trên đó là những cụm mây trắng tinh khôi bồng bềnh bay trên nền trời xanh nhạt.
Bao bọc xung quanh hồ là thảm cỏ dài, rộng tít tắp, từng giọt sương ban mai tươi mát còn đọng lại trên những nhánh cỏ xanh mướt.
Cạnh chỗ Rin và Anh đang đứng, có 1 cây khô, vươn cành ra, nghiêng mình xuống soi trên mặt hồ phẳng lặng, không 1 gợn sóng.
Một nơi thật thanh bình.
Scopio 1 phút trước còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Rin, lúc này cũng không thể cưỡng lại khung cảnh trước mắt mà rời khỏi Rin, tung tăng chạy nô đùa trên thảm cỏ để những bàn tay của gió mặc sức vuốt ve bộ lông trắng muốt.
Anh từ từ ngồi xuống.Rin cũng ngồi xuống theo.
“Đưa tôi đến đây làm gì?”Rin ngửa mặt lên trời, cho gió thổi tung bay mái tóc, hỏi vu vơ.
Anh không phản ứng, coi như không nghe thấy gì. Bên tai anh bây giờ chỉ nghe thấy tiếng ù ù của gió.
Hồi lâu khóe miệng anh mới bắt đầu mấp máy, khuôn mặt không cảm xúc.
“Thích.”
“Anh thích nơi này?” Rin hỏi lại. Khuôn mặt cô bây giờ cũng giống như mặt hồ kia, phẳng lặng, dù chỉ 1 gợn sóng nhỏ li ti cũng không có.
“Ừ. Lúc trước bị ông nội mắng, tôi thường lái xe ra đây.”
“Anh mà cũng từng bị ông mắng sao?” Rin vẫn ngước mắt nhìn lên trời. Nơi đôi môi xinh đẹp xuất hiện 1 nụ cười nửa miệng.
“Nhiều là khác, đánh cũng có.”
“Anh hoàn hảo như vậy mà ông nội anh vẫn chưa hài lòng?”
Anh mỉm cười, 1 nụ cười đẹp mê hồn nhưng phảng phất nét buồn và cô độc đến đáng thương.
“Hoàn hảo? Với tôi, hoàn hảo là phải trở thành 1 con robot cứng nhắc, lãnh đạo được tập của gia đình, không được có bất kì điểm yếu nào, không được để tình cảm chi phối trong mọi công việc, kể cả tình cảm gia đình cũng không.
“Đáng sợ vậy sao?”
“Ừ.”
Một bên khóe miệng Rin nhếch lên.
“Anh thật hạnh phúc.”
“Tại sao?”
“Vì anh có ba mẹ và ông bà nội”
“Ha! Nực cười!”Anh nở 1 nụ cười nửa miệng. “Ai mà chẳng có ba mẹ hay ông bà nội? Chẳng lẽ em từ hòn đá sinh ra sao?”
Nếu hạnh phúc là có ba mẹ thì trên thế gian này đâu còn đau khổ và bất hạnh nữa? Vì ai cũng có ba mẹ, ai cũng có hạnh phúc rồi.
Mí mắt Rin khẽ cụp xuống, trong đôi mắt trong suốt sâu thẳm, nổi lên 1 cơn sóng bi thương.
“Tôi được ba mẹ sinh ra nhưng không được sống trong tình yêu thương của ba mẹ. Anh đã từng bị ba mẹ hay ông nội đánh, mắng. Còn tôi, đến cả ba mẹ giận dữ như thế nào cũng chưa bao giờ nhìn thấy”
“Em chưa bao giờ được ba mẹ đánh sao”
“Chưa!Thật ra tôi là con nuôi, ba mẹ nuôi rất thương tôi còn ba mẹ ruột thì bỏ rơi tôi ở cô nhi viện”
Anh im lặng./Mình thật sự không hiểu được cô ấy ngay cả cô ấy là con nuôi mình cũng không biết/
Rin thở dài, vươn vai như vừa trải qua 1 giấc mộng.
“Con người thường dửng dưng, không quan tâm đến những gì mình đang có. Để rồi khi nó biến mất lại hốt hoảng kiếm tìm.”
Rin quay lại, mỉm cười với Anh. Một nụ cười đẹp như thiên thần dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
“Hãy biết trân trọng những thứ gì anh đang có, vì không ai có thể bảo đảm rằng, ngày mai, ngày kia, những thứ đó còn đc ở bên anh nữa đâu.”
Rin đứng dậy, nheo mắt nhìn ra xung quanh.
“Kể cả khi họ sinh tôi ra chỉ để đạt được mục đích của họ?”Anh nhìn Rin, đáy mát ánh lên sự nghi hoặc.
Rin mỉm cười, cô nhìn Anh, nhướn mi.
“Vậy anh đã bao giờ thử giống tôi, sống không có mục đích chưa? Không biết mình sinh ra để làm gì, sinh ra để vì ai?”
Gió vẫn thổi…………
Ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt hồ lấp lánh ánh bạc
Bên bờ hồ………
Một chàng trai ngây người nhìn một cô gái.
Cô gái này……..rốt cuộc……..là người như thế nào?
Hai người cứ ngồi như thế bên bờ hồ…….
Như công chúa và hoàng tử…..
Trong truyện cổ tích…….
“Về thôi.”
Sau gần 1 giờ đồng hồ ngồi ngắm….Scopio chạy nhảy, đùa nghịch, Anh cuối cùng cũng buông 1 câu mà Rin không hề thích. Về? Cô thực sự muốn ở lại nơi này thêm 1 lúc nữa.
Nhưng dù trong đầu nghĩ như thế nào, cô vẫn đứng dậy, lặng lẽ tiến đến chỗ Scopio, bế nó lên và đi theo Anh.
Lúc đầu Scopio còn giãy dụa, kêu “ngao, ngao” đòi xuống, nhưng nhận được những cái vuốt ve từ đôi tay mềm mại của Rin, nó lại im re, nằm yên không nhúc nhích.
Anh đi được vài bước, đưa tay móc chiếc điện thoại trong túi ra, bấm 1 hàng số lộn xộn, vô tổ chức.
“Calling….”
Không để chuông kịp đổ đến tiếng thứ 2, bên đầu dây bên kia, 1 giọng nam trầm cất lên vội vàng, mang đầy sự kính trọng.
/Thiếu gia có gì dặn dò?/
“Cho xe đến Idol đón tôi.”
/Vâng/
Rin và Anh đi đến cổng khu kí túc xá rồi dừng lại, anh hất mặt vào khu nhà, bảo Rin:
“Em vào đi, tôi cũng phải về rồi.”
Rin im lặng, cô dùng 2 tay nhấc Scopio lên, đưa ra trước mặt Anh, có ý muốn trả lại.
“Tặng em đấy”Anh nhìn xuống scopio rồi nhìn sang Rin, khóe môi nhếch lên.
“Của anh mà?”Rin nhíu đôi lông mày lá liễu, nhìn anh khó hiểu.
“Tôi-nói-tôi-tặng-em.” Anh nhắc lại, nhấn mạnh vào từng chữ.
“Nhưng trong kí túc xá không được phép nuôi mèo.”
“Tôi cho là được với lại em chỉ ở đây có mấy ngày đâu chứ”
“Ừm”Rin không hỏi gì thêm, cô thu tay về ôm lấy Scopio, quay gót bước vào trong nhà.
Anh nhìn theo bóng Rin, rồi cũng quay lưng bước đi, miệng nở 1 nụ cười. Mèo của anh? Anh từ trước đến giờ đâu có hứng thú với mấy con vật này? Chỉ là……hôm qua anh đã đặt mua 1 con mèo tận bên nước ngoài…..để tặng cho 1 cô gái……