Cùng nhau nấu ăn (2)
“Chúng con mời mẹ ăn trưa, mời chị Rin và anh Jin ăn trưa!” Đám trẻ ngồi vào bàn ăn, cùng đồng thanh mời thật to.
“Mời các nhóc ăn trưa!” Rin mỉm cười xoa đầu đứa trẻ gần nhất. Rồi cô quay sang nhìn Anh đang ngồi bên cạnh, giục:
“Ăn đi, món ăn ở đây đạm bạc, đừng chê.”
Anh quay sang, định nói với Rin rằng anh không chê, thì hơi bất ngờ khi thấy cô gắp vào bát anh một miếng rau, sau đó cắm cúi vào bát cơm của mình. Rin ăn rất tự nhiên, không chút e ngại, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với mấy đứa nhóc, bỗng trong lòng anh có thứ cảm xúc gì đó đang dâng lên. Anh mím môi, lặng lẽ cúi xuống cắn miếng rau. Ngon.
“Ơ, mẹ Chi? Món này là món gì mà lạ thế?” Bé Na chỉ vào đĩa thức ăn giữa bàn, thắc mắc. Rồi nó chống tay, rướn người lên phía trước để nhìn rõ cái “vật thể cực lạ” phủ một màu đen nhẻm ấy là gì.
Cô Chi mỉm cười hiền hòa trong khi Rin và Anh chết cứng, miếng cơm tắc nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được.
“À, món ấy do chị Rin và anh Jin làm đấy, các con ăn thử đi. Khoai tây xào”
“Ý….của chị Rin làm ạ? Con ăn, chắc ngon lắm.”
“ Tớ nữa, tớ cũng muốn ăn”
“Cho tớ xin một miếng.”
Trong phút chốc, tất cả các món trên bàn đều bị bọn trẻ lãng quên, chúng chỉ chú mục vào mỗi đĩa “sơn hào hải vị” của Anh và Rin. Rin thậm chí còn chưa kịp lên tiếng can ngăn, vì món khoai cháy ấy thực sự cô không định mang lên, vì cũng chẳng muốn mang tội đầu độc trẻ em, nhưng cô Chi cứ bắt mang, thế nên đành phải “dũng cảm” đặt nó lên, cầu mong đừng ai chú ý đến. Vậy mà đám nhóc này không những chú ý mà còn nhảy vào ăn thử. Thế là xong! Hình tượng sụp đổ!
“Oa, anh và chị nấu ăn ngon ghê!”
Hai “thủ phạm” đồng loạt ngóc đầu lên như kẻ tội phạm bị tuyên án tử hình, phút chót lại được miễn án, không thể tin được. Rin và Anh đã nghe nhầm hay bọn trẻ này ngây thơ đến mức không thể phân biệt được món nào ngon, món nào dở?
“Bên ngoài hơi cháy cháy, nhưng bên trong rất ngon. Hai anh,chị number one!”
Chà, biết nói cả tiếng anh cơ đấy. Rin nhìn ngón tay cái bé xíu mà bé Na vừa giơ lên, bật cười.
“ Ngon thì ăn nhiều vào”
Đây là hạnh phúc???
Bé Na dùng cả bàn tay nhỏ xíu xiu của nó, vớ luôn một miếng khoai tây lớn, bỏ vào bát của Anh, cười toe toét, để lộ mấy cái răng sún trong cái miệng nhỏ xinh:
“ Anh Jin cũng ăn đi, ngon lắm!”
“Ừ, anh cảm ơn nhóc.”
Anh cười, nụ cười dường như chẳng còn băng tuyết nữa. Anh gắp miếng khoai lên, cắn một miếng, e dè, nhỏ nhẹ như mấy tiểu thư đài các. Rồi ngẩng lên, nhìn Na, nụ cười cũng tươi không kém, làm Rin không thể đoán được anh ta có cảm nhận được vị đắng trong miếng khoai cháy ấy không.
“ Ngon lắm!”
“Anh Jin đẹp trai phải ăn nhiều vào mới béo được, trông anh còi quá!” Bé Tin chống nạnh, chau mày ra vẻ triết lý phán Anh một câu làm anh và cây cơ có cùng độ “đơ”.
“Nhóc nói gì? Anh còi á?”
“Vâng. Trông anh gầy quá, chả có tý da tý thịt nào”
“Thế theo nhóc, thế nào mới gọi là có da có thịt”
“Giống chú Shayra, béo khỏe béo đẹp” Nhóc Tin vừa nói vừa làm động tác giống “thần tượng” làm cả bàn ăn cười nghiêng cười ngả, các mẹ thì che miệng cười, Rin thì vừa lắc đầu vừa cười, còn riêng Anh tội nghiệp thì lâm vào cảnh “đơ tập 2”.
Đây….có được gọi là hạnh phúc?
……………………
Ăn xong, Rin và mấy bé gái phụ giúp mẹ Chi dọn dẹp, còn Anh thì ngồi lại chơi với mấy bé trai. Nhóc Bi tay ôm chiếc oto đồ chơi, quay sang hỏi Anh, bộ mặt nghiêm túc như ông cụ non:
“Anh Jin, anh thích chị Rin à?”
Anh hơi sững người, tròn mắt. Anh cố nín cười, gật gật đầu:
“Ừ, anh thích chị ấy.”
Anh cốt chỉ muốn trêu thằng nhóc chút thôi, thế mà nó bặm môi, khuôn mặt hằm hằm trông như dân giang hồ, nó khua tay, vớ lấy con dao sau lưng, lao đến kề vào cổ Anh, gầm gừ:
“Em cấm anh, chị Rin là của em, chỉ một mình em được thích chị ấy thôi, anh có thích thì….để trong lòng đi”
Anh nghệt mặt ra, liếc xuống con dao bằng nhựa nằm im trên cổ mình, thiếu chút nữa là lăn bò ra mà cười.
“ Ừ ừ, cho anh xin, anh không dám cướp chị Rin của em nữa đâu”
“Anh nói thật chứ?” Thằng bé vẫn chưa tin, dí con dao vào cổ anh mạnh hơn chút nữa.
“Thật” Anh quả quyết chắc nịch.
Nhóc Bi gật gù thỏa mãn, hạ con dao xuống, không quên để lại cho anh cái nguýt sắc lẻm. Anh mỉm cười, kéo thằng bé về phía mình, hỏi :
“ Nhóc này, cho anh hỏi, sao em lại thích chị Rin?”
“Anh hỏi làm gì?” Thằng nhóc quắc mắt, trong mắt nó, “anh đẹp trai” này vẫn thuộc hàng “tình địch”.
“ À….để anh xem có giống anh không.”
“ Hừm….chị ấy rất xinh”
“ Gì nữa?”
“ Rất vui vẻ, hay cười với tụi em.”
“Gì nữa?”
“ Chị ấy thân thiện với tất cả mọi người.”
“ Vậy thôi?”
“ Hừm….chị ấy rất chăm chỉ và ngoan ngoãn, mẹ Lan bảo thế.”
“Và….?”
“ Chị ấy thương tụi em.”
“Hết rồi à?”
Thằng nhóc ra chiều ngẫm nghĩ, Rin là thần tượng của nó và đám nhóc nơi đây, điểm tốt không thể ít như vậy. Nó cố nhào nặn bộ nhớ để xem ở cô còn điều gì khiến chúng yêu quý nữa.
“ À! Chị ấy còn chơi đàn rất hay!”
“Đàn?”Anh nhíu mày “Đàn gì?”
“Các nhóc, ăn trái cây thôi nào!”
Rin từ trong bếp đi ra, cầm trên tay đĩa dưa đã được gọt và cắt nhỏ (cô Chi làm), miệng cười tươi. Nhóc Bi thấy Rin thì lao đến, quên béng luôn cuộc nói chuyện dở với Anh, và cũng chưa kịp trả lời câu hỏi của anh. Anh chưng hửng nhìn Rin quây quần giữa đám nhóc và câu nói hồi nãy của nhóc Bi, trong lòng bỗng rộn lên những thắc mắc. Rin chia dưa cho lũ trẻ xong, tay cầm một miếng đến gần chỗ Anh, chìa ra trước mặt anh:
“ Dưa ngọt lắm.”
“Cảm ơn” Anh nhận miếng dưa, cười nhẹ.
Ăn trái cây xong cũng là lúc các mẹ dỗ đám trẻ đi ngủ. Thường ngày thì mọi việc luôn diễn ra suôn sẻ vì phần lớn chúng đều đã quen với thời gian biểu ở cô nhi viện, nhưng vì hôm nay có hai khách quý đến, nên chúng cứ vùng vằng mãi không chịu ngủ, cốt để muốn chơi với Anh và Rin thêm chút nữa. Thế là không muốn làm mất giấc ngủ trưa của lũ nhóc, hai người lại phải tham gia vào chiến dịch dỗ ngon dỗ ngọt để đưa chúng lên giường.
“Hai người đó thế nào rồi?”
Hắn ngồi trên chiếc xích đu màu trắng trước hiên, hỏi Nó khi nó vừa từ trong bước ra.
“Đang ấy nhóc ngủ”
Hắn nhìn Nó, rồi lại nheo mắt nhìn ra khoảng vườn rực nắng bên ngoài, gió hiu hiu nhẹ khiến vài sợi tóc màu hạt dẻ xuề xòa trước trán.
“Cô thích nơi đây lắm à?”
“Ừ, hồi học cấp 2, tôi vẫn thường cùng Rin đến đây chơi với lũ trẻ, nhưng từ khi đến Idol, tôi ít đến hơn.”
“ Vì…?”
“Nó xa quá”
Hắn quay lại nhìn nó, khóe môi cong lên thành nụ cười:
“ Vậy…từ nay tôi làm tài xế chở cô tới đây nhé?”
“Anh tự nguyện sao?”
“ Ừm. Nhưng chỉ nơi đây thôi”
“Ok” Nó cười, đẩy người cho chiếc xích đu đong đưa, cơn gió mùa thu thổi vào mặt, mái tóc hạt dẻ bay lên như diều.
“À…” Như sực nhớ ra điều gì đó, Nó quay lại trách móc Hắn “Sao hôm nay anh dám nói với đám nhóc anh là bạn trai tôi?”
“ Chẳng lẽ bạn gái?” Hắn tỉnh bơ hỏi lại.
“ Là bạn thôi.”
“ Tôi cũng có giới tính chứ.”
“ Nhưng không nhất thiết phải khai”
“Tôi thích thế” Hắn ngang ngược.
Nó phì cười: “Chịu anh, thích nói thế nào thì tùy.”
Hắn ngạo mạn giơ ngón tay trỏ lên: – 1- 0
Nó cười
Hắn cũng cười….