Diệp Tuyết ngạc nhiên và hình như có hơi hiểu hiểu câu hỏi của Hạ Vũ. Chuyện tình cảm của Hạ Vũ thì Diệp Tuyết đều biết hết.
Không lẽ Hạ Vũ đang nhắc đến người đó…Hắn đã xuất hiện rồi ư? Nhưng chẳng phải hắn đã biến mất gần 10 năm rồi sao? Lúc gặp hắn Hạ Vũ chỉ mới 11 tuổi thôi mà, cô ấy có thể nhận ra hắn sao?
Cô không tự chủ được quay sang nhìn Devil ở bên cạnh, anh vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop.
Diệp Tuyết nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gõ từng chữ:
♥Cỏ lau trong gió: Vũ Vũ, cậu có chuyện gì sao? Hay là hắn…
♥Trái tim băng giá: Không có gì, cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tớ thôi.
♥Cỏ lau trong gió: Tớ…không biết.
Hóa ra là ngay cả cậu ấy cũng không biết.
Ở bên kia Hạ Vũ thầm nghĩ. Có lẽ không chỉ bản thân Hạ Vũ không biết nên làm như thế nào, vấn đề này thật sự rất khó khăn sao?
Diệp Tuyết nhịn không được hỏi thêm.
♥Cỏ lau trong gió: Vũ Vũ, rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu mau nói đi.
♥Trái tim băng giá: *mỉm cười* không có gì đâu, tớ chỉ hỏi vậy thôi.
♥Cỏ lau trong gió: Nhưng mà…
♥Trái tim băng giá: Thôi, tớ có việc bận nên out đây. Bye bye.
Trái tim băng giá đã log out.
Diệp Tuyết vẫn chưa kịp nói thì Hạ Vũ đã off mất rồi. Cô không hiểu là chuyện gì đã xảy ra nữa, chuyện gì đã khiến ột con người vô cảm như Hạ Vũ lại hỏi như vậy ngoài chuyện của hắn ta.
Trước đây khi nghe Hạ Vũ kể về người đó, Hạ Vũ chưa từng đề cập đến chuyện có thích hắn hay không, nhưng bản thân Diệp Tuyết cũng biết được rằng Hạ Vũ rất thích người đó mặc dù khi đó mới 11 tuổi.
- Làm sao vậy? – Devil lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Diệp Tuyết. Cô chỉ lắc lắc đầu như không có chuyện gì.
- Đừng nghĩ nhiều nữa.
Devil cũng không hỏi nhiều, anh biết chuyện này có liên quan đến Hạ Vũ, mà hiện tại, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh không nên hỏi nữa.
Diệp Tuyết gật gật đầu đồng ý, vẻ mặt vẫn rầu rĩ, không chuyển biến.
…………..
Chuyến đi tìm hiểu kết thúc.
Mặc dù từ lúc bắt đầu rất suông sẻ nhưng không hiểu sao đến khi kết thúc lại không được thuận lợi, thậm chí là thất bại.
Rõ ràng đã điều tra được xưởng sản xuất ma túy của bang Hắc Long ở chỗ nào, đã lên kế hoạch tấn công rất hoàn hảo. Vậy mà cuối cùng lại thất bại thảm hại. Dường như bọn người Hắc Long đã nắm rõ được kế hoạch của bọn họ nên đã chuẩn bị mọi thứ, phản công nhanh chóng, làm người của tổ chức thiệt hại không ít.
Mọi chuyện rất tồi tệ nhưng Devil vẫn bình thản như thường. Diệp Tuyết không hiểu nổi thái độ của anh là sao. Chẵng lẽ anh là người bình tĩnh đến mức đó?
Về đến biệt thự, Devil bảo Diệp Tuyết vào phòng nghỉ ngơi cho khỏe. Còn những người của tổ chức thì đi vào phòng làm việc. Diệp Tuyết cũng không nhiều chuyện nên nhanh chóng chuồn về phòng mình nằm xuống giường. Không biết như thế nào mà Diệp Tuyết nằm xuống một chút thì thấy khó chịu trong người, muốn ngủ cũng không ngủ được. Cô xuống giường, định đi pha tí nước cam uống cho khỏe người.
Đi ngang qua phòng làm việc, Diệp Tuyết thấy bên trong âm u không một tiếng động. Sao lại thế?
Biết mình không nên tò mò quá vào việc của tổ chức nhưng Diệp Tuyết vẫn thấy có điều gì đó kì lạ, đứng ở bên ngoài nghe ngóng thử.
Mãi một lúc sau mới có tiếng nói. Là Trần Quân.
- Không ngờ lại là cậu, Hoàng Tuấn!
- Cậu có ý gì? – Hoàng Tuấn nghe không ra ý tứ của Trần Quân.
- Nội gián của Hắc Long.
Thái Tiến Long lãnh đạm đáp lời.
Bên ngoài, Diệp Tuyết vô cùng sửng sốt.
Hoàng Tuấn là…nội gián của bang Hắc Long cài vào tổ chức?
Không thể nào.
Diệp Tuyết biết được rằng Hắc Long là một bang nhóm xấu xa, tội ác chồng chất, làm sao mà Hoàng Tuấn có thể chứ?
- Tôi không hiểu các cậu đang nói gì. – Hoàng Tuấn một mực không nhận.
- Chúng tôi đã nghi ngờ cậu từ mấy tháng trước, sau vụ của thuốc lắc ở vũ trường KT. Và đến sau vụ xưởng sản xuất ma túy này thì chắc chắn 100%. Lần này, chúng tôi cố tình không để cậu đi tỉnh B là chỉ muốn gài bẫy cậu, không ngờ lại biết chính xác là cậu. Khi Devil gửi thông tin về xưởng sản xuất cho tôi để tôi gửi về tổ chức, lên kế hoạch tấn công, tôi đã cố ý để laptop trong phòng làm việc này. Sau khi cậu kiểm tra trong phòng không có lắp camera thì cậu đã hành động, lén mở laptop của tôi để xem kế hoạch mà tổ chức gửi đến, báo cáo cho bọn Hắc Long tiêu diệt chúng tôi. Nhưng cậu lại không nghĩ tới, laptop của tôi có mở chế độ quay camera, tất cả đã được ghi lại. Cậu còn gì để nói không? – Trần Quân giải thích từ đầu đến cuối.
- Hoàng Tuấn, sao anh lại làm như vậy? – Hiểu My xót xa cho người đồng nghiệp này. Hoàng Tuấn là một thành viên xuất sắc của tổ chức, năng lực làm việc rất giỏi, vậy mà…lại là người của bang Hắc Long.
Ngôn Lục Hàm thì ra vẻ khinh bỉ, nhếch nhếch môi:
- Bọn chúng đã cho anh lợi lộc gì để phản bội tổ chức? Đúng là hèn hạ.
Đến nước này thì dĩ nhiên Hoàng Tuấn cũng chẳng muốn che giấu nữa, dù gì nhiệm vụ của hắn ở đây cũng nên chấm dứt được rồi.
- Lợi lộc ư? Không có lợi lộc gì cả. Vốn dĩ, tôi đã là người của bang Hắc Long.
Câu trả lời này thật ngoài sức tưởng tượng.
- Cậu ở tổ chức từ khi cậu 18 tuổi mà? Sao lại… - Trần Lâm không nén nổi ngạc nhiên.
- 18 tuổi thì sao? Tôi ở Hắc Long từ khi tôi 8 tuổi. Biết tại sao tôi lại làm nội gián lâu như vậy không? Vì tôi muốn tiêu diệt hết tổ chức của các người, giết chết Lăng Mặc Sơn, người lãnh đạo đáng chết của tổ chức này. – Giọng nói của Hoàng Tuấn không che giấu nổi sự thù hận.
- Tại sao cậu lại căm hận tổ chức như vậy? – Thái Tiến Long hỏi.
- Tôi không căm hận tổ chức, mà là căm hận Lăng Mặc Sơn. Ông ta đã hại chết bố mẹ tôi, anh trai và em gái của tôi, hại tôi không còn người thân, nhà tan cửa nát. Ông ta đáng chết.
Hiểu My không tin nổi mình đang nghe cái gì nữa:
- Không thể nào. Lão Đại không phải hạng người hại chết cả gia đình người khác như vậy. Chắc chắn là anh nhầm rồi.
Hoàng Tuấn cười hết sức khó khăn, cố kìm nén sự tức giận của mình:
- Không phải sao? Ông ta chính là như vậy. Bố mẹ tôi là một người lương thiện mà ông ta cũng không tha. Năm đó, tôi chỉ mới 8 tuổi, người thân của tôi cùng nhiều người khác bị một bọn người xấu bắt cóc. Ông ta và người của tổ chức đã tìm ra được nơi bọn chúng ở, yêu cầu chúng thả người nhưng chúng bắt phải giao nộp một số tiền khổng lồ. Vậy mà ông ta tiếc tiền, chần chừ mãi không đưa tiền cho chúng, khiến cho người thân của tôi và một vài người khác đã bị chúng giết chết. Mãi sau đó, ông ta mới chịu bỏ tiền ra. Nhưng lúc đó thì có ích gì, một gia đình đang hạnh phúc của tôi đã bị ông ta phá vỡ.
- Chắc chắn năm đó Lão Đại có lý do nên mới làm như vậy. Mà rõ ràng người giết cả gia đình cậu là bọn người kia, không phải Lão Đại. – Trần Lâm kiên định tin tưởng người lãnh đạo của mình.
- Lý do? Lý do gì? Là bọn người đó ra tay, nhưng đều là do Lăng Mặc Sơn, là do ông ta. Từ lúc đó, tôi đã muốn giết ông ta rồi. Tôi biết tổ chức này là kẻ thù của Bang Hắc Long nên tôi đã tìm đến bọn họ, được họ huấn luyện trở thành nội gián như bây giờ.
Tất cả đều rơi vào một mảng im lặng.
Cảm giác thật khó chịu.
Một người bạn thân thiết suốt mấy năm trời lại là người đối đầu với tổ chức.
Tình bạn lại sụp đổ không gì cứu vãn sao?
Từ khi bắt đầu vào phòng làm việc, Devil không nói một tiếng nào, anh vẫn im lặng quan sát. Anh hiểu cảm giác của Hoàng Tuấn, hắn chỉ vì muốn trả thù mà thôi.
Anh lạnh lùng nói:
- CẬU ĐI ĐI!
- Devil! – những người còn lại đều ngỡ ngàng. Sao Devil có thể để cho cậu ta đi dễ dàng thế chứ? Hắn là người của bang Hắc Long mà.
- Không được đâu Devil! – Thái Tiến Long lớn tiếng ngăn cản. Devil bình tĩnh nói:
- Ở đây tôi là người đứng đầu. Hoàng Tuấn, cậu đi đi!
Ai nấy cũng phải im lặng, không dám chống đối lại Devil. Trong tổ chức, Devil có quyền hạn lớn hơn họ rất nhiều, dĩ nhiên không thể cãi lại rồi.
- Tôi sẽ không cảm ơn cậu đâu. Với khả năng của tôi, tôi có thể rời khỏi đây rất dễ dàng. – Đúng vậy. Khả năng di chuyển của Hoàng Tuấn có thể nói là rất siêu phàm, không ai ngăn cản nổi. – Nhưng mà, tôi muốn nói một câu. Tôi rất vui vì được làm bạn với mọi người trong thời gian qua. Tạm biệt.
- Khoan đã. – Devil bất ngờ lên tiếng hỏi, anh chắc chắn Hoàng Tuấn không dùng tên thật của mình trong tổ chức, nếu không sẽ bị lộ. – Tên thật của cậu.
- Hoàng Thiệu Vũ.
Nói xong, Hoàng Tuấn ung dung lướt qua mọi người, mở cửa phòng đi ra và không ngờ lại nhìn thấy Diệp Tuyết.
Do chưa kịp nhận thức được mọi chuyện đang xảy ra nên Diệp Tuyết không kịp trốn đi. Cô vẫn đang ngẩn người đứng trước phòng làm việc.
- Tạm biệt.
Hoàng Tuấn đưa tay chào Diệp Tuyết rồi đi thẳng một mạch xuống lầu .
Hoàng Thiệu Vũ!
Hoàng Thiệu Vũ!........
Cái tên này đi tới đại não của Diệp Tuyết thì cứ lặp đi lặp lại mấy lần.
Cô cứ đứng im tại chỗ, cả người cứng đờ ra.
Là người đó…
Là hắn thật sao?
Nhật kí, ngày…tháng…năm…
Ngày thứ 26 không có anh bên cạnh.
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như những ngày em không có anh.
Ngày em đi làm, tối lại về làm việc rồi lại lên mạng. Cuộc sống thật sự rất nhàm chán, anh biết không?
Nhưng cuộc sống này là do em tự chọn, em phải tự chịu thôi, dù sao em cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi. Tốt hay xấu gì cũng như nhau cả thôi.
Hoàng Tuấn và Hạ Vũ, Trần Quân và Đinh Nhi đều đang rất hạnh phúc, em không cần phải lo cho bọn họ nữa.
Điều mà em không yên tâm, đó là anh.
Qua Hạ Vũ và Đinh Nhi, em biết anh cũng chẳng vui vẻ gì.
Họ nói anh càng ngày càng lãnh đạm, bình thường một lời cũng không buồn nói, cả ngày chỉ chuyên tâm vào công việc ở công ty Thiên Dương của anh. Còn việc của nhóm nhạc thì lại tùy ý những thành viên khác.
Người ta nói để quên đi đau khổ, cách tốt nhất là cứ vùi đâu vào công việc.
Chẳng lẽ là thật?
Em thấy hình anh trên báo, gầy đi rất nhiều.
Đến khi em ra đi thật sự thì anh sẽ như thế nào đây? Anh sẽ làm gì? Em không thể nào tưởng tượng nổi.
Hoàng Tuấn và Hạ Vũ sau bao nhiêu khó khăn cũng đến được với nhau. Còn anh và em…là không thể được. Rõ ràng là ông trời rất bất công mà. Tất cả đã kết thúc rồi sao???
“Anh và em là hai thế giới. Trong thế giới của anh, em không hề tồn tại, nhưng, trong thế giới của em luôn tràn ngập hình bóng anh.”