Tình Yêu Của Sao

edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt

“Không có lửa thì làm sao có khói?”.

“Phóng viên chuyên viết những chuyện vô căn cứ”.

Mẹ tôi thở dài:”Nếu con không muốn mẹ biết, mẹ cũng không hỏi đến nữa”.

“Mẹ …”.

“Mẹ chỉ nói một câu cuối cùng, tìm đối tượng nào môn đăng hộ đối một chút chứ đừng trèo cao quá con ạ”.

Tôi chết lặng.

Ngay từ khi bắt đầu Thái Nhiên đã đứng ở một nơi cách xa tôi lắm rồi. Trong kí ức, chàng trai người đầy mùi xăng, hai bàn tay đen bóng vì dầu mỡ gõ cửa xe ngại ngùng cười với tôi đã là quá khứ, còn người ôm chặt lấy tôi, hôn lên trán tôi chỉ mới vừa nãy thôi…

Tôi buộc bản thân mình phải ngủ, nhắm mắt lại. Nhưng đêm hôm đó lại nằm mơ thấy Thái Nhiên và tôi bị tách ra giữa đám đông, tôi gọi tên cậu ấy rất lớn, chạy tới, chỉ thấy cậu ấy bị vây quanh giữa một rừng người hâm mộ, Thái Nhiên đang đứng trên một cái bục cao, mỉm cười.

Quả thật mấy ngày sau, tôi đã thấy tin đồn trên nhiều tờ báo giải trí tuần san được phát hành. Phóng viên nói bóng nói gió về quan hệ mờ ám giữa tôi và Thái Nhiên, tấm ảnh được chụp lại rồi đăng lên thực sự rất mỉa mai. Thái Nhiên đứng cùng Dương Diệc Mẫn cười rất vui vẻ, tôi đứng sau Thái Nhiên, cứ như là quân nhân đào ngũ, biểu cảm cứng ngắc, giống như u hồn đứng sau lưng cậu ta vậy.

Tôi đem tờ báo vò nát rồi lau cái máy thông gió xong rồi là nó sẽ tự chạy vào thùng rác.

Mẹ tôi đứng ở bên cạnh, thấy thế thở dài: “Buồn phiền mà cũng như vết bẩn chà lau đi được thì đã tốt. Còn nữa, cái bình kia là đựng bột ngọt đấy, con định đem nó đi đâu?”.

Tôi dừng tay lại: “Lời đồn đại sở dĩ được gọi là lời đồn đại vì bản thân nó không thể tồn tại được bao lâu. Tuần sau báo mới phát hành, chuyện này sẽ lùi về quá khứ thôi”.

“Bố con mất rồi. Hy vọng lớn nhất của đời mẹ lúc này là có thể bảo vệ con. Mẹ không muốn nhìn thấy con tự hủy hoại mình”, mẹ tôi nói.

“Con đã trưởng thành rồi, không cần mẹ phải quan tâm nhiều nữa, mẹ còn phải có cuộc sống riêng của mẹ chứ. Còn nữa, chuyện lần này chỉ đơn thuần là công việc của con gặp chút rắc rối thôi chứ không nghiêm trọng đến mức là tự hủy hoại mình đâu”.

“Con gái, là muốn trở nên nổi tiếng sao?”.

“Nổi tiếng hay không đều giống nhau cả, cũng đều là bị người ta đánh giá thôi”.

“Từ nhỏ con đã hay làm theo ý mình”.

Tôi rửa sạch tay: “Thái Nhiên tan học rồi, con đi đón cậu ấy đây”.

“Cậu ta lớn như vậy rồi còn phải đi đón nữa sao?”.

“Mẹ!”, tôi không biết nói sao nữa. Mẹ tôi rốt cục cũng im lặng.

Trong khoảng thời gian này Thái Nhiên cũng không nhận thêm bất cứ công việc nào cả, chuyên tâm học hành. Càng yên ắng như vậy phóng viên lại càng tò mò. Bọn họ thực sự không tin là cậu ta ngoan ngoãn quay trở về trường học, phải đào bới ra được chuyện gì đó. Không chịu để cho cậu ta yên, thật ra thì như vậy cũng tốt.

Lúc tôi đến trường cũng vừa lúc Thái Nhiên tan học, đi bên cạnh thầy giáo, mấy cô bạn cùng lớp xinh xắn cứ vây xung quanh, một đám người đi ra rất nhộn nhịp. Thái Nhiên nhìn thấy tôi, trên gương mặt đẹp trai nở một nụ cười tươi rói. Tôi nhìn thấy cậu ta như vậy nhịn không được cũng nở một nụ cười đáp trả dù chúng tôi đứng cách xa nhau cả một sân thể dục.

Cậu ta tạm biệt mọi người, chạy về phía tôi. Theo thói quen định khoác tay lên vai tôi, tôi theo phản xạ né sang một bên, tay cậu ấy ra trượt xuống khoảng không.

Tôi đẩy cậu ta: “Lên xe rồi nói chuyện”.

“Sao thế?”, cậu ta ngồi vào trong xe, hỏi tôi.

Tôi thắt dây an toàn xong xuôi, mới kín đáo nói: “Mấy ngày gần đây có chút tin đồn”.

Cậu ta rất khẩn trương, nắm lấy tay tôi, nói: “Tiểu Liên, nếu bọn họ muốn phỏng vấn thì em cứ chạy đi, mọi chuyện để anh lo”.

Tôi vừa nghe được, phì cười, gảy tay cậu ta ra, sẵng giọng: “Không cần làm quá lên như thế”.

Thái Nhiên không cười, hai tay nắm lấy bả vai tôi, xoay người tôi lại ngồi đối diện với cậu ta, mặt chúng tôi kề sát lại với nhau. Cứ nhìn nhau mãi nên hơi thất thần. Cậu ta thở dài, ôm tôi vào lòng.

“Ngày thường thì cứ khuyên anh đối mặt với những lời nói đó thì phải bình tĩnh, giờ em lại bối rối đến như vậy”.

“Tại vì bây giờ khác rồi, không chỉ là scandal nữa mà còn bị người ta dị nghị”.

“Anh chia tay với Dương Diệc Mẫn không phải rất tốt sao?”.

“Nằm mơ!”, tôi vùng ra từ trong lòng của cậu ấy: “Em có nói bóng nói gió với Trang Phác Viên. Họ nói vốn định an bày Dương Diệc Mẫn với một diễn viên mới khác cô ấy lại kiên trì muốn hợp tác cùng anh. Lúc cô ấy còn chưa ra ngành đã sưu tập rất nhiều hình của cậu, thu lại tất ca những bộ phim có mặt anh. Cô ấy từ nhỏ đã sống trong sung sướng, nói gì là ngươi khác phải nghe, giờ anh lại bỏ cô ấy chỉ sợ cô ấy giận quá rồi bày trò này nọ”.

Thái Nhiên gục đầu xuống: “Xem ra những lời lúc trước cô ấy nói với anh là thật”.

“Người ta có tâm kế cả đấy, đừng tưởng con gái cứ chân dài là não ngắn”.

“Em ghen à?”.

“Bây giờ em ăn cũng không ít dầu, muối và bột ngọt đâu”.

“Anh chỉ yêu em thôi!”, cậu ta hôn lên bàn tay tôi: “Ánh mắt của em đẹp hơn cô ấy rất nhiều”.

“A?”.

Lần đầu tiên gặp em, lúc em quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời ấy nhìn thẳng về phía anh. Lúc đó anh đã rất lo lắng vì công việc nhưng nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sức sống kia nhìn về phía mình, anh bỗng nhiên cảm thấy tự tin hơn hẳn”.

“Phải không?”, tôi nhẹ nhàng nói: “Anh chưa từng nói cho em nghe về chuyện đó bao giờ”.

“Còn có, lúc em mặc áo sơmi, quần jean, quần ám ướt đẫm mà không hề hay biết, anh nhìn thấy cả được nội y của em, lúc đó không những thấy em rất giỏi giang, mạnh mẽ mà còn rất gợi cảm nữa”.

Tôi a một tiếng, che mặt lại: “Anh đúng là một thanh niên không đứng đắn chút nào”.

Thái Nhiên lại dặn tôi: “Cuối tuần này là sinh nhật mẹ anh. Tiểu tam nhà anh sẽ trổ tài, em nhớ đến nhé”.

“Không biết tặng cho mẹ anh cái gì được đây”.

“Tặng cái gì nữa chứ? Người thân trong nhà quây quần bên nhau, còn để ý đến chuyện đó làm gì?”.

Dù sao thì vẫn phải khách sáo chứ, tôi đặt một cái bánh sinh nhật ở một tiệm bánh kem khá lâu đời nằm ở phía bắc. Lúc vừa nhận hộp bánh từ trong tay nhân viên thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tên của tôi. Tôi cũng quay đầu lại, thấy Dương Diệc Mẫn đang bước đến.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này làm rạng rỡ cả một góc trời. Hôm nay cô ấy còn mặc một chiếc váy trắng trong thuần khiết màu ngà voi, mái tóc dài uốn lọn quăn xõa trên vai, cả người tràn ngập mùi hương tươi mát của một loại hoa ven đường mọc lúc sáng sớm.

Mọi người trong quán đều ngoái đầu lại nhìn cô ấy.

“Mộc tiểu thư, khéo quá, lại gặp chị!”, cô ấy vô cùng thân thiết quàng tay tôi. Tôi nhịn xuống, không rút tay ra.

“Dương tiểu thư hôm nay trong nhà cũng có sinh nhật của trưởng bối sao?”.

“Em cùng một vị trưởng bối uống cà-fê ở ngay bên cạnh, vừa thấy chị vào đây nên mới lại chào hỏi!”, cô ấy nhiệt tình tiếp đón tôi: “Mộc tiểu thư, hay là chúng ta sang kia uống ly cà-fê?”.

Không biết như thế nào nhưng tôi cảm thấy nụ cười của cô ta không có ý tốt gì cho lắm lại cỏn mang theo chút lạnh lẽo. Tôi từ chối: “Xin lỗi, tôi còn có việc”.

Cô ta bỗng nhiên mạnh mẽ khoác tay tôi: “Cũng tốn không nhiều thời gian đâu mà. Vả lại, có người còn muốn đem tấm thảm trả lại cho chị kìa”.

Tôi nghe ra được chút ý tứ.

Cô ta kéo tôi đến một quán cà-fê trong khá lịch sự ở khu phố đối diện. Lúc tôi đi tới thì mới phát hiện ra người ngồi trong này toàn là những kẻ giàu có, quần áo sang trọng liền biết ngay được chỗ này là một nơi như thế nào.

Phía trong góc có một người phụ nữ đang ngồi tựa vào khung cửa sổ, tuổi cũng không còn trẻ, chắc là khoảng ba mươi mấy, bởi vì chăm sóc kỹ lưỡng nên không tài nào đoán ra được tuổi thật. Tôi nhìn những thứ cô ấy mặc trên người với ánh mắt thăm dò, tao nhã mà không hề phô trương, mỗi thứ đều là kiệt tác của những nhà thiết kế nổi tiếng, may thủ công, túi xách tay cũng là hàng độc nhất vô nhị.

Cô ấy cũng không thuộc hàng quốc sắc thiên hương gì, nhưng mà làn da mịn màng, gương mặt hài hòa, trông cũng được. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi, lập tức nhìn quanh đánh giá, ánh mắt có chút mạo phạm nhưng tôi còn có thể nhẫn nhịn được.

“Bà Trang!”, tôi đã đoán ra được thân thế của người phụ nữ này.

“Mộc tiểu thư!”, cô ấy mời tôi ngồi xuống: “Chuyện xảy ra với đứa bé hôm trước, vốn nên đến tận cửa để cảm tạ nhưng mà nhà tôi nói tính tình Mộc tiểu thư vốn phóng khoáng, không thích chúng tôi làm vậy nên đành thôi. Vừa rồi tiểu Mẫn nhận ra cô, tôi bảo con bé đến mời cô vào. Hy vọng không quấy rầy việc của Mộc tiểu thư”.

Nói xong một đoạn dài thật dài, cô ấy bưng tách cà-fê lên, nhấp một ngụm.

Tôi nhìn thấy ánh hào quang phản xạ ra từ cái nhẫn trên tay cô ấy, đó là cái nhẫn mà Trương Mạn Quân mơ ước có được.

“Bà Trang khách sáo rồi, tôi vốn không biết cấp bậc lễ nghĩa, hy vọng bà đừng để bụng”.

Cô ta đánh giá tôi một chút, khẽ cười: “Mộc tiểu thư, cái thảm của cô vẫn còn ở nhà tôi, hôm nào tôi sẽ gọi người mang sang trả cô”.

Tôi đáp: “Vậy lại làm phiền rồi”.

“Mộc tiểu thư đã cứu mạng con tôi, chỉ mang thảm trả lại cho cô có tính là chuyện gì lớn lao đâu”.

“Phu nhân khách khí rồi, tôi lúc đó chỉ là tiện tay nên giúp đỡ thôi”.

Cô ấy nói: “Chuyện hôm đó cực kì hổ thẹn, thân làm bố mẹ mà một người ở Paris, một người đang lênh đênh trên biển, trong thời khắc mấu chốt còn phải nhờ người ngoài đến đưa thằng bé đi cấp cứu”.

Tôi an ủi: “Dù sao thì thằng bé không có việc gì, bà không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì”.

“Cô nói rất đúng, trong một gia đình, đứa con lúc nào cũng là quan trọng nhất. Thằng bé còn nhỏ như vậy, bố mẹ nhất định phải làm cho nó có được một thời thơ ấu thật đẹp”.

Tôi cúi đầu khuấy tách cà-fê, không phải là tôi không hiểu được cái ý tứ trong lời nói của cô ta.

Bà Trang buông ly xuống: “Mộc tiểu thư, xin lỗi vì đã làm mất khá nhiều thời gian của cô”.

Từ đầu đến cuối cô ta vẫn rất lịch sự, nhã nhặn và khiêm tốn.

Lúc này, Dương Diệc Mẫn vẫn ngồi ở bàn bên cạnh chạy lại giúp bà Trang đứng dậy. Vẻ mặt của cô ấy vô cùng thân thiết, hiển nhiên tình cảm đối với người dì này là vô cùng sâu sắc.

Bà Trang bỗng nhiên quay đầu cười, ánh mắt sáng rực. Giọng cô ấy lạnh tanh: “Mộc tiểu thư, cô không thể giống với Trương Mạn Quân được”.

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Lần này cô ấy trở về là để cứu vãn hạnh phúc gia đình, lấy lại tất cả những gì bản than đánh mất nên ra oai với tất cả những người mình hoài nghi.

Dương Diệc Mẫn lạnh lùng liếc tôi một cái, xoay người đi theo dì của mình.

Sinh nhật chị Tú thực sự rất vui, Thái Bình làm một mâm đồ ăn rất ngon, Thái An dắt bạn gái về. Lúc ăn cơm, Thái Nhiên giả vờ kính rượu, đặt tay lên đùi tôi. Tôi vừa tức giận lại buồn cười, thừa dịp mọi người không chú ý, dùng móng tay nhéo cậu ta một cái. Ngụm rượu đang còn trong cổ họng, sặc một cái, ho khù khụ, trông rất buồn cười.

Tôi cúi đầu cười, trong khoảnh khắc lúc tôi ngẩng đầu lên thì thấy bạn gái của Thái An đang dùng đôi mắt to tròn, đen láy của cô bé nhìn tôi chằm chằm, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Tuy nụ cười đầy vẻ thiện chí nhưng tôi vẫn không thể không để tâm, lảng tránh ánh mắt của con bé.

Sau khi tiệc tan, Thái Nhiên tiễn tôi về. Đêm mùa hè rất đẹp, thực sự không nên lãng phí, cậu ta chạy xe đến bờ hồ, mở cái cửa trên vòm xe ra, hạ ghế xuống cho bằng phẳng, cùng tôi nằm xuống ngắm sao. Mấy loài hoa nở vào mùa hè cứ tỏa hương ngan ngát, chúng tôi nắm tay nhau. Trên xe đang phát ra một bài rất xưa, cứ lặp đi lặp lại đoạn điệp khúc: “Love will keep us alive”. Tôi cười, nếu tình yêu có thể làm cho con người ta tồn tại thì sao họ còn phải phát minh ra bánh mì?

Thái Nhiên nói: “Trương Mạn Quân dường như không còn lòng dạ nào để quay phim nữa rồi”.

“Anh đi dò xét ý tứ của cô ấy à?”.

“Ban ngày có cùng cô ấy hàn huyên mấy câu”.

“Bộ phim “Pháo hoa” thành công rực rỡ có thể là lời chào tạm biệt của cô ấy”.

“Cho nên bộ phim của bố anh chắc chỉ còn mình anh mới có khả năng quay”.

Tôi quay người sang đối diện cậu ta, ánh mắt của cậu ta trong bóng tối như lóe sáng lên, giống như một loài động vật, thành công nhiều như vậy cũng không làm yếu đi bộ móng vuốt vốn có của cậu ta, chàng trai giận dữ đứng dưới mưa ngày nào giờ đã trưởng thành và chững chạc lên rất nhiều, nhưng cái sự tàn nhẫn vẫn tồn tại như cũ trong tính cách của cậu ta.

“Anh có thể sao?”.

“Lăn lộn trong nghề nhiều năm như vậy cũng đã kết bạn với một nhóm lớn lo chuyện hậu trường”.

“Tất cả đều là những người chưa có nhiều năm kinh nghiệm lắm”.

“Nếu không làm thì sao có kinh nghiệm được? Uy, rốt cuộc em cũng phản đối anh?”.

Tôi cười, hôn cậu ta một cái: “Chúc anh thành công”.

“Nếu thật bại thì sao?”.

“Lập tức chia tay với anh”.

“Lần này mạo hiểm nhiều như vậy, chẳng biết anh có làm sai hay không nữa?”.

“Đàn ông sợ phạm phải sai lầm còn đàn bà lại sợ cưới phải một người đàn ông phạm sai lầm. Nếu anh đã sai thì tôi lại càng không thể sai lại càng sai”.

“Hư….”, cậu ta vội vàng cúi đầu xuống, chặn môi tôi lại không cho nói thêm gì nữa.

Tôi rất nhanh đã gặp được nhóm người trẻ tuổi kia. Cũng biết tôi sơ sơ rồi, cũng có vài người vừa tốt nghiệp ra trường xong, vẫn còn ánh mắt hy vọng với cái xã hội này, tràn đầy nhiệt huyết, hăm hở chờ đợi một thời cơ để thể hiện mình mà chẳng hề so đo chút gì về đãi ngộ. Chẳng trách những nhà tư bản vẫn hay lợi dụng những người mới, chỉ cần cho họ một chút cơ hội, nói vài lời ngon ngọt, là có thể lừa họ liều mạng vì mình ngay.

“Như thế nào?”, Thái Nhiên hỏi.

“Tôi quên hết rồi dù lúc ở trường tôi đã học về chuyên ngành này”, tôi có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.

“Lúc em đi học có tác phẩm nào không?”.

Tôi buông tay: “Không có gì đáng nói, em không đủ siêng năng cũng chẳng có tài năng thiên phú gì gì đó”.

Nhìn thấy Thái Nhiên chăm chỉ cố gắng, cống hiến hết tuổi trẻ của mình cho sự nghiệp tôi chợt nhận ra bản thân đã bỏ qua ước mơ của mình nhiều năm rồi. Vẫn cặm cụi làm việc như một chú ong thợ, giấc mơ năm đó đã sớm bị vứt ở một xó xỉnh nào đó rồi.

Thái Nhiên, lúc trước là người không cam chịu số phận, luôn cố gắng phấn đấu đã làm tôi cảm động, dẫn đường cho tôi. Nói tôi tình nguyện đến giúp đỡ cậu ta, chẳng thà nói tôi bị cậu ta hấp dẫn thì đúng hơn. Tôi thích cái sức sống mạnh mẽ tiềm tàng trong cậu ta, cũng thích cái vẻ đẹp trai vốn có.

Tôi thì thào: “Lúc trước em hay lấy vải vụn của mẹ, chắp vá lại may thành những bộ quần áo mới cho búp bê”. Sau một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng Thái Nhiên đáp trả, quay đầu nhìn lại mới thấy cậu ta đã sớm đi sang chỗ khác trao đổi kịch bản với mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui