- Dạ? Ba mẹ nói sao ạ? - Tôi hét ầm lên với công suất âm thanh cực lớn khi nghe xong tin mà ba mẹ vừa nói với tôi.
- Mẹ nói lại lần cuối đó. Tập đoàn D.K Dương Vũ cũng là đối tác làm ăn mới của ba con tối nay mời gia đình ta đến dự một bữa dạ tiệc mừng sinh nhật con trai ông ấy. - Mẹ tôi điềm nhiên nói lại.
Có lộn không? Nếu tôi đoán không sai thì ý ba mẹ là muốn tôi đi cùng đến dự buổi dạ tiệc tối nay đấy hả? Không thể nào có chuyện ấy.
- Tối nay con cùng ba mẹ đến đó. - Ba tôi phụ họa.
Đó, tôi biết ngay mà, nhưng có chết tôi cũng không đi, tôi ghét nhất trên đời là mấy bữa tiệc phun phí tiền của, tài nguyên của nhân loại như thế. Những nơi chỉ dành cho những thương nhân giàu có địa vị tới, tôi không thích, dù ba tôi cũng là một thương nhân nhưng tôi lại căm thù những nơi ồn ào náo nhiệt và đặc biệt khi đến đó phải trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ này nọ, tôi thì lại không thích cầu kỳ.
- Không, con nhất quyết không đi!
- Không được, ông Hoàng Khánh (chủ tịch tập đoàn D.K) mời cả gia đình mình mà, con không đi không được. - Bình thường ba tôi thương tôi nhất mà sao hôm nay ông không thương tôi nữa vậy?
- Con nói không là không, ba mẹ biết con rất ghét đi dự tiệc. - Tôi nhăn nhó, không phải ba mẹ không rõ mấy vụ đó của tôi đâu.
- Ba biết nhưng con không đi ba mẹ biết ăn nói thế nào.
Biết là thế đấy nhưng tôi thì lại quá trọng cái tôi của mình nên...
- Được rồi, nếu con đồng ý cùng ba mẹ tới đó, ba sẽ mua cho con cái laptop gì đó mới nhất hiện nay, hai mươi mấy triệu gì đó. - Ba tiếp.
Mua cái laptop trị giá trên hai mươi triệu cho tôi hả? Không phải tôi nằm mơ chứ? Cái laptop hiện tại của tôi đã là đồ lỗi thời dù nó vẫn hoạt động rất tốt, hôm trước tôi tình cờ thấy được một chiếc laptop mới nhất hiện nay trên một trang mạng, tôi nằng nặc đòi ba mua cho nhưng ông cứ ngập ngừng chưa chịu trả lời nên tôi cũng thôi đòi hỏi.
- Nhưng con...
- Không nhưng nhị gì cả. Một, theo ba mẹ đến bữa tiệc con sẽ có cái laptop đó ngay lập tức. Hai, con ở nhà nhưng tiền tháng này mẹ rút hết. Con chọn đi! - Mẹ đang ép tôi đấy, không có lựa chọn thứ ba à?
Thật khó nghĩ, tôi không thích phải nói là căm ghét đặt chân tới một bữa dạ tiệc nào đó nhưng nếu tôi đồng ý đi thì tôi sẽ có chiếc laptop mong ước bấy lâu ngay lập tức mà không cần phải tốn nước bọt năn nỉ nữa. Khó chọn quá, rõ ràng ba mẹ muốn ép tôi tới đường cùng mà.
Tôi cần phải có một chút thời gian suy nghĩ. Nếu tôi không đi thì không những mất tong cơ hội có chiếc laptop đó còn bị cắt tài khoản tháng này oan mạng, lỗ cũng vẫn là tôi thôi nhưng nếu đi tôi sẽ có trong tay chiếc laptop trị giá lên đến mấy chục triệu đó. Vậy thì, đành cắn răng chịu đựng thôi, Nguyễn Hoàng Thiên Linh vì lợi ích trên hết của mày!
- Được, con... đồng ý...
Ba mẹ tôi rất vui, mỉm cười, híc... con đây thì phải vật lộn tư tưởng lắm đây.
- Cũng 4h20 phút rồi, mẹ mua cho con một bộ đi dự tiệc rồi đó, lên phòng thay đi con.
Tôi đành lủi thủi lên phòng xem bộ dạng cái bộ đồ mà mẹ đã mua. Rõ khổ, vì cái laptop đáng giá đó nên tôi phải vứt bỏ cái tôi của mình để đi tới bữa tiệc tối nay, số tôi là số con gì mà đen thế không biết?
Mở cửa phòng mình, một túi xách nhỏ đặt trên giường tôi, tôi tới đó lấy ra xem. Là một bộ váy, mẹ tôi mua đây mà, nhìn cũng vô cùng xinh, váy ngắn tới đầu gối màu hồng nhạt, với những đường ren trên tay áo và cổ áo, một cái nơ xinh xắn ngay sau lưng, thiết kế rất bắt mắt và tinh tế. Bên trong cái túi còn có cái gì đó, tôi lấy ra xem nốt. Là một đôi giày cao gót, để xem, đôi bảy phân, ôi dào, tôi không quen đi giày cao gót lắm, còn bảy phân nữa chứ. Một chiếc hộp nhỏ văng ra, một sợi dây chuyền bạch kim óng ánh có hình cá heo rất xinh, mẹ cũng hiểu ý tôi ghê, lắc tay cũng xinh không kém.
Tôi mải mê ngắm những thứ mẹ mua mà quên mất thời gian, khi nhìn lại, đã 5h15 phút, thời gian sao trôi nhanh thế? Nhanh chóng cầm bộ váy vào tolet, mẹ mà lên giục thì coi như toi mạng...
Một lúc sau tôi bước ra, chiếc váy này có size bao nhiêu mà chật thế? Nó ôm sát người tôi rất khó chịu, đến bên bàn trang điểm, tôi cần phải trang điểm cho mình thật đẹp. Tôi không có tài trang điểm nên chỉ là sơ sơ cho có nền. Đôi gò má được phủ một lớp má hồng nhẹ, chân mài tôi cũng vẽ dài ra một chút, đôi môi đo đỏ tự nhiên. Tôi đeo sợi dây chuyền vào và ngắm mình trước gương. Tôi không biết phải nói sao bây giờ, tự khen mình thì không có ý nghĩa gì nhưng phải công nhận hôm nay trong tôi khác hẳn, bình thường tôi vẫn theo chủ trương "tự nhiên là đẹp nhất" nhưng hôm nay khi thấy mình sau khi đã "hóa trang" xong, tôi không còn theo chủ trương đó nữa. Tôi không xinh đẹp như mấy diễn viên, người mẫu nhưng tôi có nét đẹp rất tự nhiên và tiềm ẩn. Tôi thấy ở mình như vậy.
Bỏ "dế yêu" vào chiếc cặp xách nhỏ nhắn mà tôi cho là đẹp và hợp với mình hôm nay nhất. Tôi mở cửa và chuẩn bị xuống lầu, không biết ba mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào khi thấy tôi như vậy đây.
- Con gái của mẹ. Woa! Hôm nay con rất đẹp, phải không ông? - Mẹ tôi hớn hở nhìn tôi một lượt. Hôm nay mẹ mặc một bộ váy dạ hội màu tím cũng rất đẹp.
Ba cũng nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi mỉm cười.
- Ừ, con gái ba rất rất đẹp. - Ba tôi hôm nay trong men ghê, bộ vest đen, hình như là mới mua tôn lên vẻ đàn ông chửng chạc của ba, trong ba tôi hôm nay trẻ hơn hai tuổi nhỉ.
Chúng tôi ra xe và tiến thẳng tới bữa dạ tiệc. Đường cũng đã lên đèn, mọi người cũng đã chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc và hoạt động mệt mỏi để về tổ ấm của mình. Thành phố về đêm thật đẹp và lung linh vậy mà bây giờ tôi mới thấy được.
6h5 phút chúng tôi có mặt tại biệt thự của tập đoàn D.K Dương Vũ, nhưng sao nghe quen quen nhỉ? Tôi cùng ba mẹ bước vào trong.
Căn biệt thự này rất rất là rộng, khuôn viên dài với một khu vườn rất nhiều loài hoa, ánh sáng từ những chiếc đèn nối dài từ cổng vào trong. Căn biệt thự rất đẹp y như cung điện, nó gấp mười lần nhà tôi, gồm bốn tầng với lối kiến trục cực kỳ độc đáo và sang trọng. Tôi đã nghe vẻ đẹp của biệt thự tập đoàn D.K từ lâu, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy.
- Ô, ông bà Hoài Nam (tên ba tôi) rất hân hạnh khi hai vị đến dự bữa tiệc. - Một người đàn ông trạc tuổi ba tôi cùng một người phụ nữ trong rất hiền lành phúc hậu quàng tay nhau tiến về phía chúng tôi.
- Chủ tịch Khánh, không có gì. - Ba tôi niềm nở bắt tay cùng người đàn ông. Đây là chủ tịch Hoàng Khánh và vợ ông ấy thì phải?
- Đây chắc là Thiên Linh, con gái ông đúng không? - Ông Khánh nhìn tôi hỏi.
- Dạ, chào bác, cháu là Thiên Linh. - Cũng cũng lễ phép chào lại.
- Cháu càng lớn càng xinh đấy nhỉ? - Vợ ông Khánh nhìn tôi khen ngợi.
Tôi chỉ mỉm cười với bà ấy.
Ba mẹ tôi và hai bác cũng nói chuyện với nhau, tôi thành người thừa, chốc chốc bà Khánh nhìn tôi cười cười, bà ấy trong có vẻ rất quý tôi.
Xung quanh có rất nhiều người, toàn những người có địa vị cao trong giới làm ăn, cũng toàn những người đã lớn tuổi và già dặn kinh nghiệm, ở đây có ai bằng tuổi tôi không nhỉ? Hình như cũng có nhưng chiếm số ít thôi.
Cuộc nói chuyện giữa của cái vị "trưởng bối" cũng kết thúc. Khúc nhạc êm tai từ chiếc đàn piano phát ra lôi cuốn tôi, tôi rất thích chơi và cũng rất thích âm thanh từ chiếc đàn piano. Ba mẹ cũng dẫn tôi sang chào hỏi một số người trong giới kinh doanh, tôi chỉ biết chào hỏi rồi mỉm cười, thật chán chết.
Tiếng đàn piano tắt ngúm, tôi đang thưởng thức cơ mà. Trên sân khấu ông Hoàng Khánh đã đứng trên đó từ lúc nào, mọi âm thanh cũng dần nhỏ lại để nghe những lời nói từ vị chủ tịch đã từ một bàn tay trắng mà lập nên một tập đoàn hùng mạnh nhất Việt Nam như bây giờ.
- Lời đầu tiên xin cảm ơn các vị khách mời có mặt tại đây đã dành một chút thời gian quý báu của mình tới tham dự buổi dạ tiệc mừng sinh nhật con trai tôi tròn mười bảy tuổi.
Dứt lời mọi người vỗ tay ào ào làm tôi cũng phải vỗ theo.
- Tập đoàn D.K đã thành lập được mười tám năm, nỗ lực của tôi đã có thành quả mà tôi mong muốn. Tôi cũng đã già, tôi mong đứa con trai duy nhất của mình mai sau sẽ thay thế vị trí của tôi và làm tập đoàn D.K lớn mạnh hơn.
Tôi rất háo hức, không biết cậu chủ tập đoàn D.K là ai và như thế nào? Không phải tôi hám trai nhưng đây là tính tò mò của con người.
- Sau đây xin mời con trai tôi lên phát biểu vài lời. - Ông Khánh mỉm cười rồi bước xuống sân khấu.
Mọi người cũng có vẻ rất mong chờ nhân vật chính của bữa dạ tiệc hôm nay. Từ trong sân khấu một người con trai với bộ vest đen bước ra, dáng vẻ có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo đúng kiểu một đại thiếu gia, mái tóc màu cafe sữa quen thuộc, làn da trắng như con gái, đôi mắt đen và sâu cũng rất quen thuộc hiện ra trước mắt tôi. Gương mặt nổi bật dưới ánh đèn sáng choang, tôi suýt té xỉu khi nhìn thấy người con trai đó. Hắn chính là Dương Vũ Hoàng Thiên, đúng rồi sao tôi không nhớ ra nhỉ, khi nhắc tới tập đoàn D.K Dương Vũ thì tôi phải nhớ ra là tập đoàn nhà tên khỉ đột chứ. Ôi chao, thần xui chỉ điểm tôi rồi.
Tôi chăm chăm nhìn hắn đầy vẻ ngạc nhiên, hắn đột nhiên hướng mắt về phía tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười, sao hắn lại nhìn tôi như thế, sao? Hắn nhìn thấy tôi hả? Ôi không!
- Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi dạ tiệc mừng sinh tôi hôm nay...
Hắn phun một tràn dài chóng mặt, xui quá, đi đâu cũng đụng phải hắn vậy kìa, vụ hôm chủ nhật lỡ hắn thù dai trả thù tôi ngay trong bữa tiệc thì sao? Không được, tôi phải chuẩn chuồn lẹ thôi nhưng chuồn kiểu gì bây giờ
- Để mở màn cho bữa tiệc, tôi xin tặng mọi người một ca khúc mà tôi yêu thích. - Hắn có ngược đời quá không vậy? Hay Trái đất đảo ngược rồi, là sinh nhật hắn đáng lẽ khách mời phải tặng quà hắn mới đúng chứ, kỳ lạ?
Ánh mắt hắn chợt dừng lại ở tôi, nở một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý. Nguy hiểm quá, hắn đang toan tính cái quỷ gì trong đầu vậy? Tôi sợ toát mồ hôi.
- Nhưng... tôi không thích hát một mình, tôi có thể mời một người bạn cùng song ca không?
Sao hắn nói mà mắt cứ nhìn tôi không rời thế kia, hay... không được. Tôi rón rén nấp sau lưng mẹ làm mẹ tôi ngạc nhiên không hiểu gì, mẹ không hiểu cũng đúng.
- Xin mời... - Hắn ngập ngừng, mấy cô gái trong cũng bằng tuổi hoặc hơi tôi vài tuổi chắc là con của những thương nhân ở đây đưa mắt trái tim về phía Hoàng Thiên như mong đó sẽ là mình.
- Mời... cô Nguyễn Hoàng Thiên Linh. - Hắn... hắn vừa phát ngôn cái gì vậy? Nguyễn Hoàng Thiên Linh, không phải tôi sao? Thảm rồi, tôi đoán không sai mà, ánh mắt hắn vô cùng nguy hiểm. Huhu...
Ba mẹ xoay xuống tôi ngạc nhiên.
- Con quen Hoàng Thiên hả? - Mẹ tôi hỏi.
Tôi gật gật đầu, mắt vẫn chực chờ ở chỗ hắn. Đột nhiên hắn bước xuống sân khấu, tiến về phía tôi, không phải chứ? Số tôi đen đến vậy à? Biết vậy tôi đã không đi đến đây rồi, nhưng hối hận cũng không kịp mất rồi.
Tên Hoàng Thiên ung dung tiến về phía tôi làm tôi toát mồ hôi. Bây giờ hắn đã đứng đối diện tôi, không được phải lấy lại bình tĩnh.
- Nè, tên đáng ghét, anh định giở trò gì thế hả? - Tôi bực bội chống nạnh hỏi.
Hắn không nói gì nắm tay tôi kéo một mạch lên sân khấu, ôi ba mẹ ơi! Sao không cứu con? Tôi chết mất thôi. Mấy ánh mắt ghen ghét hình viên đạn chĩa về phía tôi từ mấy cô tiểu thư đài cát phía dưới, gì tôi cũng bị ám sát cho coi.
Hai dáng người rất rất quen thuộc phía dưới làm tôi ngạc nhiên, là Ái Quỳnh và Hải Dương, đúng rồi ba tập đoàn nhà hắn, Quỳnh và Dương nằm trong top ba tập đoàn lớn nhất Việt Nam mà. Họ đang nháy mắt với tôi nhưng tôi nhận ra được ánh mắt không mấy thiện cảm của Dương dành cho hắn.
- Này, sao kéo tôi lên đây? - Tôi bực mình nói nhỏ với Thiên.
- Song ca cùng tôi. - Hắn thản nhiên trả lời.
- Sao lại là tôi hả, anh thù dai quá đó.
- Không nói nhiều!
- Hứ, nhưng... được... song ca bài gì? - Tôi đành chiều theo hắn, hát nhanh rồi chạy xuống dưới cho khỏe, ở đây chắc tôi bị đột quỵ quá.
- Because I love you, Ok?
Hả? Because I love you, tôi dĩ nhiên rất rất thuộc bài đó, tôi và Quỳnh còn là fan cuồng của nó nữa mà nhưng... hát song ca với hắn thiệt hả? Nhưng song ca có vẻ không hợp...
Âm nhạc bắt đầu nổi lên, mồ hôi tôi túa ra như suối, Hoàng Thiên đưa cho tôi một cái miro, híc... xui kinh điển.
If I got down on my knees and plegded with you
If I crossed a milion ocean just to be with you
Would you ever let me down
If I climbed the hightest mountain just you hold you tight
If I said
That I would love you every single night
Would you ever let me down
Well I'm sorry if it's sounds kind to bear just then worride
So worride
That you'd let me down
Because I love you love you love you.
...
Cuối cùng bài hát cũng kết thúc, tôi vội dúi miro vào tay Thiên rồi chuẩn bị chạy xuống, suốt bài hát tim tôi đập thình thịch mồ hôi không ngừng túa ra, mấy cặp mắt đáng sợ phía dưới làm tôi rùng mình. Mọi người vỗ tay ào ào, tôi chuẩn bị đi xuống nhưng đã bị Thiên nắm tay lại, hắn muốn gì nữa đây.
- Gì?
- Cảm ơn
Tôi giật tay hắn ra chạy xuống, sao phải cảm ơn tôi chứ.
Tôi chạy đến chỗ Quỳnh và Dương đang vỗ tay mỉm cười nhìn tôi, lấy đại một ly nước cam trên bàn tôi nóc sạch. Mặc cho Quỳnh và Dương tấm tắc khen tôi hát hay, sao tôi lại xui tới cỡ này chứ, suýt rớt tim. Nếu không vì cái laptop kia thì tôi chắc chắn không đến đây, ông trời thích trêu tôi tới vậy à? Tôi ghét dự tiệc là rất rất đúng mà.