Khi cậu ấy chĩa súng vào tôi, tôi đã hạ được quyết tâm.
Trong lòng không còn mâu thuẫn, cũng chẳng còn tạp niệm.
Dưới khung cảnh xa hoa, mỹ lệ, cao quý của Hoa Sĩ Hào Đình, tôi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, và bàn tay cầm súng không hề run của cậu.
Lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống.
Trên ngón tay có một vòng nhạt.
Sau đó nhặt chiếc nhẫn kim cương cậu ném ở dưới chân tôi lên.
Tôi muốn cười với cậu, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Tôi thề là lúc đó tôi không thấy đau khổ.
Tôi chỉ rơi lệ thôi.
“Đeo vào!” Trạc Sướng kêu lên.
Giọng cậu vẫn luôn khí thế như vậy.
Đeo nhẫn kim cương lên.
Rất vừa vặn.
Nhưng mà hơi nặng.
So với ngón tay, thì viên kim cương này quá to, quá nặng.
Tôi quỳ xuống.
Haiz.
Tôi nghe thấy mình thở dài.
Chu Điệp Ngữ sống hai mươi lăm năm nay, chỉ quỳ có hai lần, lần nào cũng là quỳ cho tên nhóc Trạc Sướng này.
Lần đầu tiên là xin cậu ấy tha thứ cho tôi.
Lần thứ hai là xin cậu ấy cưới tôi.
Cho dù biết rõ mình bị ép buộc, nhưng cũng không thấy khó chịu.
Có đôi khi, tôi không thể đưa ra quyết định, sự do dự giống như con kiến cắn vào lòng tôi.
Khi đó, tôi rất hi vọng có người lấy súng chỉ vào tôi, rồi nói, Chu Điệp Ngữ, cô phải làm gì, làm gì, cô chỉ có thể làm gì, làm gì, nếu không…
Tôi sẽ rất cảm ơn người đó, cảm ơn vì anh ta đã chọn hộ tôi, còn để tôi không thấy áy náy.
Bởi vì tôi có thể đổ tất cả trách nhiệm lên người anh ta.
Bây giờ đã có một khẩu súng chỉ vào tôi.
Còn làm tôi tin rằng, nếu tôi không làm theo lời cậu, cậu ấy sẽ lập tức bắn tôi.
Tôi quỳ xuống.
Ngẩng mặt lên, nhìn cậu nhóc kỳ lạ này.
Tôi nói với chính mình, Chu Điệp Ngữ, cuộc đời mày thật kỳ quái.
Vì thế tôi mỉm cười.
Tôi và Trạc Sướng, nếu không thể thoát được việc cầu hôn, vậy thì để tôi mở miệng đi.
Tôi không thể để anh chàng chỉ có mười tuổi này làm tất cả mọi việc.
Như vậy là sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi.
Mặc dù chỉ số thông minh của tôi cũng không đáng được khen ngợi.
“Trạc Sướng, cậu có đồng ý cưới tôi không?” Tôi nói.
Cậu ấy khóc thành tiếng.
Khẩu súng đã rời khỏi đầu tôi, bị ném xuống đất.
Cậu quỳ xuống trước mặt tôi, cười ngu ngốc, lại chảy nước mắt nước mũi, rồi ôm lấy tôi.
“Tôi rất yêu chị, Chu Điệp Ngữ.” Cậu khóc.
Lời của cậu ấy vẫn không thay đổi.
Cái ôm của cậu cũng vẫn ấm áp như vậy.
Cho dù là vào lúc này.
Tôi cảm thấy mặt mình xuất hiện nụ cười.
“Tôi biết.” Tôi trả lời cậu.
Bây giờ tôi đã biết.
Nếu Trạc Sướng không thể trở thành một người vĩ đại, thì cũng sẽ trở thành một tên tội phạm vĩ đại.
Nhưng cậu ấy không thể bị hủy hoại trong tay tôi được.
***
Trạc Sướng phát hiện ra vết thương trên cổ Điệp Ngữ.
Sau khi phát hiện nó, cậu vẫn ngồi im trên ghế, yên lặng nhìn từng động tác của cô.
Điệp Ngữ thấy buồn cười.
Không thể không an ủi cậu.
Đồng thời lại thấy oan ức.
Rõ ràng cô mới là người bị hại.
Một buổi tối lung linh nhất cuộc đời, đúng mười hai giờ, cô bé lọ lem bỏ chạy, làm rơi một chiếc giày.
Điệp Ngữ lại cảm thấy mình đã đánh mất chút may mắn trong cuộc đời.
“Tôi không sao đâu.
Da tôi không dễ có sẹo, chỉ là hơi chậm thôi.” Cô nói vậy.
Biết làm sao được, tuy người cầm súng là Trạc Sướng, nhưng người cần an ủi nhất cũng là cậu.
Chắc là Trạc Sướng cũng biết mình sai, nên rất áy náy, nhìn cô một lúc lâu, rồi mới ôm lấy cô.
“Tôi muốn chịu trách nhiệm với chị.” Cậu nói.
Điệp Ngữ cười tượng trưng.
Cảm thấy mũi hơi ướt.
Chẳng lẽ cô thấy cảm động? Cô thấy lạ, giơ tay lên sờ mũi, bàn tay đầy máu.
“A – -“ Cô cúi đầu kêu lên, rồi lập tức nhắm mắt lại.
Bệnh cũ, nhìn thấy máu là lại choáng váng.
Trạc Sướng buông cô ra, kinh ngạc nói, “Điệp Ngữ, chị chảy máu mũi rồi!”
“Tôi biết chứ.”Điệp Ngữ tức giận.
“Ồ.” Trạc Sướng lại nói, “Chị nhìn thấy máu là choáng!”
“Tôi biết!” Điệp Ngữ tức giận, lại không chịu nổi, bắt đầu hôn mê, “Trạc Sướng, Trạc Sướng…”
Kết quả Trạc Sướng cũng cuống lên, lấy một cái khăn trên sofa đậy lên mặt cô, sau đó kêu lên, “Bác sĩ Trương, bác sĩ Trương!”
Khi Điệp Ngữ tỉnh lại, thấy mình đang bị truyền nước.
“Chỉ chảy máu mũi thôi mà, cần phải như vậy à?” Cô thì thào.
Trạc Sướng ngã từ trên ghế xuống.
“Điệp Ngữ, chị tỉnh rồi à.” Cậu xoa cánh tay, đứng dậy, trên khóe miệng còn có nước miếng.
Điệp Ngữ cười.
Cậu thấy vậy, cũng cười theo, sau đó mới nghiêm túc lại, “Điệp Ngữ, chị bị sốt.”
Điệp Ngữ gật đầu, rồi nói, “Ừ, không sao đâu.
Khỏi nhanh thôi.”
Trạc Sướng ngồi quỳ bên cạnh, do dự một lúc mới cầm lấy tay cô, có vẻ rất áy náy, “Mẫn Hạo Trung không cho tôi ở đây.
Anh ta bảo tôi sẽ làm phiền chị.”
Điệp Ngữ định an ủi cậu, thì Trạc Sướng đã nói tiếp, “Tôi không làm phiền chị đâu.
Tôi chỉ muốn chăm sóc chị thôi.”
Điệp Ngữ cảm thấy mệt mỏi, cũng không có gì để nói, nên gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Ý thức hơi mơ hồ.
Sao cô lại bị sốt nhỉ?
Vừa ngủ liền ngủ tới tận sáng.
Điệp Ngữ phát hiện bên trái có thứ gì đó.
Trạc Sướng nằm ở bên đó, đầu để cạnh hông cô.
Tư thế rất giống trẻ con, nhưng người thì lại là người lớn.
Điệp Ngữ chậm rãi đứng dậy, nhìn khuôn mặt của cậu.
Cô vừa định cười, thì lại thấy đôi mắt đang khép chặt của Trạc Sướng đột nhiên chảy nước mắt.
Yên lặng mà đẹp đẽ.
Điệp Ngữ giật mình, đụng phải di động bên gối, nhanh chóng giơ lên.
Trạc Sướng giật mình tỉnh lại, đôi mắt ướt lệ, nhìn về phía cô.
Điệp Ngữ bỏ điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn cậu.
Cô từng đọc được trong cuốn sách nào đó, là biểu cảm đầu tiên khi mới tỉnh dậy là bộ dáng chân thực nhất trong linh hồn người đó.
“Trạc Sướng, cậu mơ…”
Cô định nói, cậu mơ thấy gì đó, nhưng lại bị Trạc Sướng ôm lấy.
Động tác của cậu rất nhanh, rất chuẩn, rất nguyên thủy.
Nước mắt cậu rơi trên mặt cô.
Đôi mắt sáng quắc, nhìn cô chằm chằm.
Cậu cứ nhìn như vậy làm cô thấy hoảng hốt.
“Trạc…”
Trạc Sướng nuốt lấy lời cô.
Cậu hôn rất táo bạo, rất mãnh liệt, làm Điệp Ngữ thấy đau.
Cô muốn giãy dụa, nhưng lại nhẫn nhịn.
Bởi vì nụ hôn này đã dịu dàng hơn.
Điệp Ngữ không thể hiểu nổi.
Cô quyết định từ bỏ việc tìm hiểu suy nghĩ của Trạc Sướng.
Có lẽ, cô vĩnh viễn cũng không hiểu được cậu bé kỳ lạ này.
Trạc Sướng hôn lên cổ cô, vết thương trên cổ cô vẫn còn hơi đau.
“Vĩnh viễn cũng đừng bỏ tôi.” Trạc Sướng ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Cậu không muốn cô trả lời, giọng nói cũng không có vẻ yếu đuối.
Mà nó giống như một câu ra lệnh.
Sau đó lại ôm lấy cô, dịu dàng hôn cô.
Kỹ thuật hôn rất già dặn kinh nghiệm.
Điệp Ngữ nghĩ, chỉ cần Trạc Sướng muốn, thì việc gì cũng có thể làm tốt được.
Nhưng mà, lòng cô vẫn là một mảng sương mù.
Trạc Sướng mơ thấy gì, hoặc là cậu luôn hoảng hốt điều gì.
Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Trạc Sướng.
Sau đó, tay cô bị cầm lấy.
Điệp Ngữ cũng nhìn theo ánh mắt Trạc Sướng, tay cô ở trong tay cậu, trông càng nhỏ, càng trắng hơn.
Chiếc nhẫn kim cương kia cũng càng to, càng chói mắt hơn.
Trạc Sướng cuối cùng cũng vừa lòng, cười đắc ý.
Cậu hôn lên từng ngón tay của cô.
“Điệp Ngữ, thật là ngọt.” Cậu nói rất nghiêm túc.
Chu Điệp Ngữ cũng bật cười theo.
Lời ca ngợi như vậy, là lần đầu tiên cô nghe được.
Không biết có phải vì đeo chiếc nhẫn này không, mà không khí giữa cô và Trạc Sướng đột nhiên trở nên lúng túng.
Điệp Ngữ là lúng túng ở trong lòng, còn Trạc Sướng thì biểu hiện ra ở khắp mọi nơi là cậu rất hạnh phúc, cũng rất xấu hổ.
Bữa sáng ăn cháo cá.
Trạc Sướng đòi đút cho cô ăn, Điệp Ngữ đành phải nghe cậu.
Một bữa sáng quá vất vả và lâu, lại còn làm bẩn áo ngủ nữa.
Điệp Ngữ lộ ra nguyên hình, không giữ hình tượng như mọi khi nữa.
Cô quát lên, làm Trạc Sướng thấy oan ức, nhưng cũng chỉ được ba phút, rồi lại dán vào.
Ánh mặt trời tràn ngập phòng khách, cửa sổ sát đất được mở ra, rèm cửa trắng tinh phất phơ trong gió, mùi hoa đầu thu nhẹ nhàng, sạch sẽ, thơm mát.
Trên màn hình tinh thể lỏng chiếu một bộ phim.
Chàng trai nói với cô gái, “Vợ à, mai chúng ta dẫn con đi chơi nhé.”
Điệp Ngữ vừa mệt mỏi xem phim, vừa chán nản ăn bỏng ngô.
Sau đó cảm thấy mặt mình bị nhìn thành một lỗ thủng.
Vì vậy cô quay lại, vẻ mặt khó chịu, “Không phải cậu đòi xem phim à? Nhìn tôi làm gì?”
“Chị đẹp hơn phim.” Trạc Sướng cười hì hì, mặt lại đỏ ửng.
“Miệng lưỡi trơn tru.” Điệp Ngữ lườm cậu một cái.
Nhưng vẫn rất thích lời khen này.
Người đơn thuần cuối cùng trên thế giới này cũng biết nói ngọt rồi, Điệp Ngữ cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng lại hỏi lại chính mình, mày thật sự hết hi vọng với Trạc Sướng hả?
Nhưng mà ánh mắt Trạc Sướng cũng không rời khỏi cô.
Điệp Ngữ biết là cậu còn chưa nói hết, nên xoay người sang phía cậu, nghiêm túc lắng nghe.
Trạc Sướng nhìn cô, mặt lại đỏ hơn, ánh mắt sáng bừng.
“Vợ… Vợ à.” Cậu nói xong, lập tức cười xán lạn.
Điệp Ngữ bị giết ngay lập tức.
“Vợ à.” Cậu lại gọi tiếp.
Điệp Ngữ nổi cả da gà, mặt cũng đỏ bừng.
Nghe thật là lạ, không phải là đeo một chiếc nhẫn sao, cần phải vậy à…
“Vợ – – à.” Lại một câu nữa.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, gần trong gang tấc, hơi thở phun lên mặt cô.
Điệp Ngữ tỉnh táo lại, trông thấy ánh mắt sáng bừng của Trạc Sướng.
Quá gần.
Quá lạ.
Không biết nụ hôn nhẹ nhàng, dài dòng này kết thúc lúc nào, Điệp Ngữ nằm trong ngực cậu thở dốc, vẫn cảm thấy mơ màng.
… Nhưng mà sao lại phải nghĩ mấy thứ này chứ?
Trạc Sướng nằm trên sofa, ôm lấy Điệp Ngữ, cảm thấy mĩ mãn.
Điệp Ngữ cuộn tròn hai chân, dựa vào người Trạc Sướng, như con mèo nhỏ.
Bộ phim vẫn đang chiếu, nhưng không có ai rảnh rỗi để xem cả.
Trạc Sướng cứ mấy giây, lại cúi xuống hôn cô.
Điệp Ngữ phát hiện mình rất thích như vậy.
Cô không thể không chìm đắm vào đó, ngửa đầu lên nhận lấy.
Cuối cùng, Trạc Sướng cho tay vào trong áo cô.
Điệp Ngữ ưm một tiếng.
Nụ hôn của bọn họ mãnh liệt hơn.
Cả người Điệp Ngữ đều run lên, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại.
Chu Điệp Ngữ, sao mày lại bị dụ dỗ như thế hả? Cô mắng chính mình.
Trạc Sướng còn hưởng thụ hơn cô.
Trước khi mọi việc đi quá xa, Điệp Ngữ đã tìm lại giọng nói, “Không được ở đây.” Cô ra lệnh.
Trạc Sướng nhận được mệnh lệnh thì lập tức ôm lấy cô, vội vàng nhìn quanh bốn phía, rồi đi mấy bước.
Điệp Ngữ nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại.
————-Tớ tự lược bỏ một đoạn không dành cho thiếu nhi vì lười.
————
***
Sau đó hai người đều thấy lúng túng.
Điệp Ngữ càng lúng túng thì càng không muốn biểu hiện ra ngoài.
Cô tự mắng mình bảy bảy bốn mươi chín lần trong lòng.
Đồ tồi!
Trạc Sướng cũng tự trách mình.
Sao có thể thành thạo như vậy chứ… Tên ngốc thì không thể tiến bộ nhanh như vậy được.
Đến khi cô tắm xong, thay quần áo đi ra ngoài, mới phát hiện ra hiện trường vụ án là một phòng sách: Rèm cửa sổ đều bị kéo ra, ánh mặt trời nahyr nhót trong phòng.
Ba cái giá sách bằng gỗ lim to bự, trên đó toàn sách là sách.
Trong phòng có rất nhiều ảnh chụp, khung ảnh bằng gỗ lim, mang vẻ cổ xưa, có Khổng Tử, Lão Tử, Thành Cát Tư Hãn, Einstein, Newton, Alexander, còn có rất nhiều người nổi tiếng cô không biết tên.
Họ đều mở to đôi mắt trí tuệ, trầm tĩnh, khí phách nhìn cô.
Điệp Ngữ kêu lên một tiếng.
Đột nhiên có người gõ cửa phòng, “Thưa cô, cô có cần gì không ạ?”
“Hả?” Điệp Ngữ lập tức bình tĩnh lại, mỉm cười, rồi lắc đầu, “Không cần đâu, cảm ơn.”
Người đó cũng rất thân thiện cười với cô, “Thiếu gia có việc phải ra ngoài, sẽ trở về sớm thôi.
Cậu ấy bảo chúng tôi chăm sóc cô.
Cô muốn ăn món gì, tôi sẽ mang tới.”
Điệp Ngữ xấu hổ cười, “Gì ạ?”
“Thiếu gia nói là cô rất mệt, có thể là đói nữa.”
Nụ cười của Điệp Ngữ cứng đờ lại, “Ha ha.” Cô cười hai tiếng khô khốc.
Trạc Sướng chết tiệt.
Bà giúp việc gật đầu, cười, “Vậy thì mỗi loại một ít nhé.” Nói xong thì đi ra ngoài.
Điệp Ngữ ngã xuống ghế, đập bàn, vò đầu bứt tai.
Đập bàn xong, mới nhớ ra, cái bàn và cái ghế này mới là hiện trường chính thức.
Điệp Ngữ nhắm mắt lại, an ủi chính mình.
Chu Điệp Ngữ là ai chứ, mới có như vậy đã xấu hổ, thì hai mươi năm nay đúng là uổng phí!
An ủi xong, cô mới phát hiện có một tờ giấy ở trên bàn, giấy trắng mực đen.
Chữ của Trạc Sướng không xấu:
“Vợ à, nếu buồn thì đọc sách nha.
Chờ anh về em sẽ không buồn nữa.”
Điệp Ngữ vo tròn tờ giấy lại, rồi ném xuống đất, còn lấy chân giẫm hai phát.
Giẫm xong thì mắng mình là ngây thơ.
Mắng xong, thì lại hỏi mình, Chu Điệp Ngữ mày bị bệnh gì thế?
***
Một buổi chiều của cô trôi qua rất êm ả.
Cô ôm mấy quyển sách “Kinh Thánh”, “Du lịch châu Âu”, “Bách Gia” ra đọc.
Nhưng mà là nằm trên giường của Trạc Sướng, bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ, một bình cà phê, mấy chiếc bánh ngọt.
Một buổi chiều cũng trôi qua rất hỗn loạn.
Đọc đến chạng vàng, hốc mắt đã đau nhức, cô để sách xuống, mắt nhắm lại.
Khi Mẫn Hạo Trung đi theo Trạc Sướng vào phòng, thì trông thấy Điệp Ngữ đang ngủ yên.
Trên chiếc giường trắng tinh, rộng rãi, có một cô gái đang ngủ ngon.
Áo ngủ màu trắng làm nổi bật gương mặt như hoa đào, vẻ mặt điềm tĩnh, làn tóc đen hơi cong uốn thành hình vòng cung bên gối.
Chiếc chăn màu trắng trùm bên hông, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, một cái để bên má, một cái để trên bụng.
Bên gối có mấy quyển sách.
Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy, cũng sẽ thích hình ảnh này.
Không liên quan tới dục vọng, không phải là tư tưởng bẩn thỉu, mà chỉ là muốn nhìn, lẳng lặng mà nhìn, không cho ai tới quấy rầy cô.
Mẫn Hạo Trung nhìn sang chỗ khác.
Loại hình ảnh này anh ta không nên xem.
Tren mặt Trạc Sướng là nụ cười nhàn nhạt.
Rất ngốc, rất nghiêm túc.
Trên thực tế, trong buổi họp hội đồng quản trị chiều này, cậu ấy vẫn có vẻ mặt này.
Cậu lùi lại, đóng cửa vào, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Rồi cậu quay đầu nói với Mẫn Hạo Trung, “Tôi thấy mình rất hạnh phúc.
Vô cùng hạnh phúc.”
Mẫn Hạo Trung gật đầu.
Lời nói đến bên miệng, thì lại nuốt vào.
Những lời này, chỉ có thể nói với Chu Điệp Ngữ thôi.
“Bây giờ có thể thay đồ để đi chưa?”
“Biết rồi.”Trạc Sướng cười hì hì nói, “Vợ tôi rất giống tiên nữ nhỉ?”
Người nghiêm túc như Mẫn Hạo Trung cũng phải bật cười, “Đúng, rất giống.”
Trạc Sướng đắc ý, “Tối nay tôi sẽ biểu hiện thật tốt.”
Cậu vẫn ở trong trạng thái mộng du.
Đây không phải là trạng thái tốt.
***
Điệp Ngữ ngủ đến tận tám giờ tối, eo mỏi lưng đau.
Khi mở mắt ra, cả căn phòng đều đã tối.
Có tiếng xe.
Cô nhảy xuống khỏi giường, bật đèn lên.
Vì hành động quá mạnh nên hơi choáng váng.
Sau đó cô chạy xuống dưới.
Cô vừa nằm mơ, nhưng không phải giấc mơ đẹp.
Cô đã quên mất mình mơ thấy gì, chỉ biết là không thoải mái.
Khi chạy đến phòng khách, Trạc Sướng đang tức giận xé caravat.
Điệp Ngữ đứng ở cầu thang, tóc dài lay động theo làn gió đêm.
Trạc Sướng dừng lại, ném caravat đi, rồi cười với cô.
Điệp Ngữ cũng cười.
Trạc Sướng đi tới, cầm lấy tay cô, hôn nhẹ một cái, “Anh rất nhớ em.”
Điệp Ngữ ngẩng đầu nhìn cậu.
Dáng người cao lớn, trông có vẻ rất bình thường.
Cô mỉm cười.
“Ở nhà một mình chán lắm hả?” Giọng Trạc Sướng lại khôi phục vẻ trẻ con, Điệp Ngữ biết đáp án mà cậu muốn.
Cậu muốn chứng minh tầm quan trọng của mình.
Vì vậy cô gật đầu, “Rất chán.”
Trạc Sướng liền đắc ý, “Có phải rất muốn anh ở cùng không?”
Điệp Ngữ rất phối hợp, thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của cậu.
Trạc Sướng thấy rất kiêu ngạo.
Có vẻ đã quên mất sự tức giận khi mới về, “Xin anh đi, xin anh ở cùng em đi.”
Điệp Ngữ vẫn cười như trước, kiễng chân lên, vỗ đầu con cún con, rồi ngoan ngoãn ôm lấy eo cậu, dụi đầu vào lòng cậu.
Trạc Sướng rất thỏa mãn.
Kết quả là, Điệp Ngữ ngủ cả chiều, không thể ngủ được nữa, nên ngồi xem phim với bạn nhỏ Trạc Sướng đang mệt mỏi cả đêm.
Sau này, Trạc Sướng có nghiêm túc nói với Mẫn Hạo Trung, lời thề là không thể bị gió thổi bay.
Nhưng mà, cậu còn bổ sung một câu, vì vợ, lời thề nào cũng có thể nói.
Khi đó Mẫn Hạo Trung nhìn vẻ mặt cậu, đầy sự thương hại.
Trạc Sướng lo lắng cười, “Có phải… tôi quá hạnh phúc không?”
Mẫn Hạo Trung không nói gì.
Hai giờ sáng, Điệp Ngữ đã thấy ghét mấy thứ tình yêu đen trắng hay rực rỡ sắc màu này.
Cho nên cô chuyển hướng sang con mèo Trạc Sướng có vành mắt đen sì bên cạnh.
Hai chân dài gác trên bàn.
Cậu cố gắng mở to mắt, nhưng ý thức thì đã bay ra ngoài vũ trụ từ lâu.
Dáng người hoàn mỹ làm cô thấy hứng thú.
Điệp Ngữ biết, rất nhiều chuyện, chỉ có một lần thôi.
Vì thế, cô nói, “Trạc Sướng, tôi muốn chụp ảnh khỏa thân của cậu.” Giọng điệu trêu chọc.
Cô chờ phản ứng tức giận, hoặc xấu hổ của Trạc Sướng.
Kết quả cô vẫn không hiểu rõ cậu.
Bởi vì, cậu ngẩng đầu lên, cười, rồi mong đợi nói, “Được, chúng ta cùng chụp.”
Điệp Ngữ mất cơ hội đổi ý.
Dường như cô đã từng thấy tình tiết như vậy trong bộ phim nào đó.
Nhưng mà không thể nhớ rõ được.
Chắc là bộ phim đó quá cũ rồi.
Trạc Sướng cởi hết quần áo, đứng… trên một gò đất, trong vườn hoa, vẫy tay với cô.
Điệp Ngữ sắp xếp xong máy chụp ảnh, rồi nhìn cơ thể hoàn mỹ, xinh đẹp, và kinh hồn nguyên thủy, ngây thơ kia.
Trạc Sướng có tính là kỳ tích trên thế giới này không?
“Điệp Ngữ.” Cậu cười, rồi gọi cô.
Có vẻ như cảm thấy đây là một trò chơi thú vị.
Điệp Ngữ cắn môi, cuối cùng quyết định hiến thân vì nghê thuật.
Đây là điều kiện của Trạc Sướng.
Cô đi đến bên Trạc Sướng.
Đứng ở trước mặt cậu, cởi áo ngủ dưới ánh mắt hồn nhiên trong suốt của cậu.
Dưới bóng đêm.
Cả hai đều thấy khẩn trương.
Cho dù là Trạc Sướng, cũng không biết phải nói gì.
Dường như họ đang làm một nghi thức vĩ đại thần thánh nào đó.
Điệp Ngữ khẩn trương, hai tay nắm lấy nhau.
Không dám ngẩng đầu.
Khỏa thân ở nơi này, làm người ta mất đi cảm giác an toàn, yếu ớt như nước lũ tràn về.
Cô không tự nhiên được như Trạc Sướng, nên không dám nhìn cậu.
“Điệp Ngữ.” Trạc Sướng nghiêm túc nói, “Em thật đẹp.”
Điệp Ngữ ngẩng đầu, nhìn cậu, mỉm cười, “Cậu cũng rất đẹp.”
Trạc Sướng im lặng đỏ mặt.
“Chúng ta còn 5 giây.” Điệp Ngữ cười.
“Anh yêu em.” Trạc Sướng tiến lên, cầm lấy tay cô.
Một nụ hôn dừng trên mí mắt cô.
Rắc!
***
Trạc Sướng đã ngủ say.
Điệp Ngữ vén chăn lên, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
Rạng sáng, ánh sao thưa thớt, như những viên kim cương đã bị ăn cướp một nửa.
Cô đi đến bể bơi.
Ngồi xuống.
Người đàn ông bên cạnh đang hút thuốc, ánh lửa lúc sáng lúc tối.
Mắt kính phản xạ sóng nước trong bể, che lấp ánh mắt phía sau nó.
“Ngủ rồi?”
“Ừ.” Điệp Ngữ gật đầu, “Tìm được không?”
Anh ta dập thuốc.
Im lặng.
“Không tìm được à?” Điệp Ngữ hoảng hốt.
Mẫn Hạo Trung nghiêng đầu nhìn cô, nhìn từ đôi chân trần của cô, đến khuôn mặt đơn thuần trong bóng tối mờ mịt.
“Tìm được.” anh ta nói.
Điệp Ngữ cảm thấy tức giận với ánh mắt này, “Cho dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể thích nổi anh.”
Mẫn Hạo Trung cười, “Tôi có cần cô thích sao?”
Điệp Ngữ chán ngán, giơ chân lên đá anh ta, “Sao anh lại đáng ghét như vậy!”
Mẫn Hạo Trung ngồi im ở đó, cười nhạo.
Điệp Ngữ quay lại, không nhìn anh ta nữa, “Đời trước, chắc chắn là tôi có thù với luật sư.”
Mẫn Hạo Trung không nói gì, cũng chẳng tức giận.
Điệp Ngữ cười nhạo.
Mẫn Hạo Trung nhìn cô, Điệp Ngữ lại tức giận nhìn lại.
Một lát sau, dường như anh ta đã hạ quyết tâm, giọng nói vẫn lạnh nhạt như sương mù, “Súng tôi tìm được – – ở trong tay Cung Phát Thần.”
Điệp Ngữ giật mình.
“Anh ta nói, trừ phi cô quay về bên anh ta.”
Điệp Ngữ đứng dậy, đôi chân trắng bệch.
Mẫn Hạo Trung đứng dậy theo, túm lấy tay cô, “Cô muốn đi đâu?”
“Bà đây muốn đi lang thang, anh quản được à!” Điệp Ngữ gào lên, “Anh và Cung Phát Thần đều như nhau cả, đều không phải người tốt đẹp gì! Cảm ơn các người đã cất nhắc, nhưng mà, Chu Điệp Ngữ tôi là người, tôi có nhà, có đầu óc, không cần các người quyết định hộ tôi.”
“Vậy Trạc Sướng thì sao?”
Điệp Ngữ giẫm lên giày anh ta, càng tức hơn, “Tôi không phải nhân viên của Thịnh Thế, chuyện của thiếu gia nhà các người thì liên quan quái gì đến tôi!”
“Không phải hai người yêu nhau à? Chu Điệp Ngữ, cô không thể ích kỷ như vậy!” Mẫn Hạo Trung cũng gào lên.
Nước mắt Điệp Ngữ rơi xuống, mắt cô đỏ lên, “Mẫn Hạo Trung, anh muốn báo ơn, thì là việc của anh.
Tôi hưởng thụ tình yêu, nhưng không có nghĩa là muốn hy sinh bản thân mình.
Cho dù tôi đã yêu Trạc Sướng, đó cũng là do các người lừa gạt tôi.
Đừng tưởng tôi không biết, anh để cho tên bác sĩ chết tiệt kia tiêm thuốc cho tôi.”
Mẫn Hạo Trung buông cô ra, Điệp Ngữ như con bạch tuộc bị vứt bỏ, “Sao các người có thể hèn như vậy!”
Mẫn Hạo Trung để mặc cô đánh đấm.
Cuối cùng không nhịn được nữa, “Chu Điệp Ngữ, tôi xin cô tỉnh táo lại đi.
Tôi còn không tự tin đến mức cho rằng có thể chỉ huy tình yêu của cô bằng thuốc.
Cô không hề tự tin về tình yêu của mình chút nào sao? Cô không thể dũng cảm hơn sao?”
Điệp Ngữ khóc to, “Tôi không yêu ai cả, tôi chỉ yêu tôi thôi.”
Cô biết mình đang khó chịu cái gì, cũng biết tại sao mình lại khó chịu.
Cái này không cần nghĩ cũng nói được, giống như bọt biển trên bờ biển vậy.
Cô còn không lo nổi chính mình, làm sao lo được cho Trạc Sướng chứ? Nhỡ đâu, Trạc Sướng cũng giống Hải Sinh thì sao?
Điệp Ngữ không dám nghĩ nữa.
“Không phải anh nói Cung Phát Thần muốn mượn Bộ Tài Chính để xâm nhập vào Thịnh Thế sao? Tự anh đi mà đấu, lôi tôi vào làm gì? Tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ thôi, anh còn đợi tôi đi sửa lịch sửa à?” Cô lau nước mắt, “Cung Phát Thần không yêu tôi.
Tôi nói bao nhiêu lần rồi, sao anh cứ không tin thế? Tôi dây dưa với anh ta sáu năm, chẳng lẽ bây giờ anh ta lại đột nhiên thấy yêu tôi à? Anh cho rằng anh ta ngu lắm sao?”
Mẫn Hạo Trung nhìn cô, đột nhiên muốn cười.
Cô gái này thật là ngốc.
Nhưng anh ta không cười được.
Vào lúc này, chỉ có Trạc Sướng mới cười nổi thôi.
Chỉ có Trạc Sướng mới có thể chỉ có một mục tiêu, không quan tâm gì nữa.
Người bình thường đều để ý rất nhiều, nhìn trước ngó sau.
Nhưng biết sao được, việc cứ diễn ra như vậy đấy.
“Cung Phát Thần nói, Thịnh Thế và cô, anh ta đều muốn.” Mẫn Hạo Trung nói.
Điệp Ngữ ngẩn ngơ.
“Buồn cười!” Điệp Ngữ lau nước mắt, phất tay áo đi về, “Mẫn Hạo Trung, anh đừng nghĩ đến việc khống chế tôi.
Tôi đã không còn là Chu Điệp Ngữ vì yêu mà làm tất cả nữa rồi.
Tôi chỉ có thể đi khỏi đây vì Trạc Sướng thôi.”
Đi được hai bước, liền trông thấy một bóng người đứng ở phía trước.
Điệp Ngữ kêu lên, “Trạc Sướng.”
Trạc Sướng đứng đó, nhìn bọn họ, “Các người đang làm gì?”
Điệp Ngữ đi tới, khẩn trương ôm lấy cậu, “Không có gì.
Tôi ra ngoài hít thở không khí, gặp được luật sư Mẫn.”
Trạc Sướng ôm cô, “Ồ.” Trong giọng nói đầy lo lắng, “Điệp Ngữ, đừng đi như vậy, không tìm thấy em, anh rất sợ hãi.”
Điệp Ngữ đứng trong lòng cậu, gật đầu.
Cậu nhóc ngốc này, vậy mà cũng tin sao?
Cả trái tim đều nhảy loạn.