Không tới mấy ngày, ông nội Trần Viễn đã được Cố An Thành sắp xếp tiến vào viện dưỡng lão, môi trường ở viện dưỡng lão còn tốt hơn so với Trần Viễn tưởng tượng, ở hai ngày hai gò má trước đây vốn gầy xọp lại của ông nội cậu lại lần nữa được căng lên đôi chút, lúc tỉnh lại cũng đã nhận thức được rồi.
Cố An Thành mỗi ngày sau khi tan học đều đến cùng Trần Viễn chăm sóc ông nội, nhưng nhìn chung mà nói ý thức của ông Trần vẫn rất ít khi tỉnh táo, hơn phân nửa thời gian bọn họ đến sau khi tan học, ông lão đều ở trạng thái hôn mê, Trần Viễn gọi ông nội cũng không được ông đáp lại, cậu vô thức đưa tay lên sờ cổ ông, hộ lý ở một bên nhìn thấy thì bật cười, “Đứa nhỏ này thật là hiếu thảo, em nhìn máy móc bên này là biết, trên đây biểu thị nhịp tim và huyết áp, nếu xuất hiện bất kỳ gợn sóng dị thường, bên phía phòng trực ban của chúng tôi sẽ phát ra cảnh báo, tuyệt đối sẽ không để ông em có chuyện.
”
Thực ra ngày đầu tiên Trần Viễn đến đây cùng ông nội đã hiểu rõ công dụng của những thứ máy móc này, chỉ là vẫn luôn vô thức làm như vậy, cậu đỏ mặt, “Vâng, vâng, em biết rồi.
”
Advertisement
Cố An Thành bị động tác kia của cậu khiến cho đau lòng, vuốt vuốt tóc Trần Viễn, “Ông nội ở trong đây rất tốt, cậu mà cứ luôn lo lắng như vậy sao có thể an tâm học tập cho giỏi?”
Trần Viễn cảm thấy lời này từ trong miệng Cố An Thành nói ra là vô cùng hiếm lạ, không khỏi cười một tiếng, mặc dù vẫn là nụ cười thận trọng, nhưng Cố An Thành giúp cậu một việc lớn như vậy, cậu không cần biết Cố An Thành cuối cùng là vì mục đích gì cũng quyết định biết ơn anh.
Cố An Thành nào có mục đích gì, nếu nhất định phải nói, đó chính là muốn Trần Viễn tới nhà anh ở vậy.
Mẹ anh ở nước ngoài, bố thường xuyên không ở nhà, trong nhà chỉ có một bảo mẫu phụ trách nấu cơm sáng tối cho anh, ngoài ra thì không có người khác, không gian ngược lại là rất lớn, vừa hay đặt Trần Viễn ở bên cạnh thuận tiện cho anh chăm sóc.
“Tớ có bài tập chưa làm.
” Trần Viễn cho rằng Cố An Thành sợ cậu làm trễ nải bài tập của hai người.
Trong lòng Cố An Thành coi bài tập là cái rắm, nhưng lúc này lại không thể nói ra, anh cẩn thận ấn bả vai của Trần Viễn lại, “Ở đây có người đặc biệt chăm sóc, cách hai ngày tớ sẽ đi cùng cậu đến thăm ông, giờ cùng tớ về nhà có được không.
”
Nghe vào như một ông chú biến thái đang dùng kẹo trái cây dụ dỗ bạn nhỏ vậy.
Trần Viễn sững sờ không hiểu, “Về nhà?”
“Tới nhà tớ ở đi, trong nhà chỉ có một mình tớ, buổi tối tớ vẫn rất hay sợ hãi.
” Bây giờ Cố An Thành nói dối đã không cần suy nghĩ nữa.
Trần Viễn vô cùng kinh ngạc, “Cậu nói để tớ tới nhà cậu ở?”
“Coi như là bầu bạn với tớ, cậu làm bài tập tớ ở kế bên chép, chờ cậu làm xong tớ cũng chép xong, tiết kiệm thời gian mà cậu còn có thể ôn tập.
” Cố An Thành ném ra đòn sát thủ có sức hấp dẫn nhất, “Bảo mẫu nhà tớ nấu cơm cực kỳ ngon, một mình tớ cũng không ăn hết, thường xuyên để lại cực kỳ nhiều, đều rất lãng phí.
”
Trần Viễn vốn luôn không có cơm ăn, nghe anh hình dung cảnh đồ ăn nhiều đến nỗi ném đi lại vừa đau lòng vừa nuốt nước miếng, “Nhưng, có phải như vậy không tốt lắm hay không?”
“Chỗ nào không tốt đâu, một mình tớ rất cô đơn.
” Cố An Thành còn chưa lên cấp hai đã sống một mình, chẳng hề cô đơn một chút nào, nhưng trong những ngày gần đây, anh không có một ngày nào được ngủ ngon giấc.
Anh không ngừng nhớ tới cái tủ đầu giường lắm bẩn đó, nhớ đến giây phút chú cậu kéo ngăn kéo ra, bức ảnh của Trần Viễn lẳng lặng nằm ở cuối ngăn kéo, thanh niên trên ảnh gầy gò và hoảng hốt, tựa như chuyện nhìn vào ống kính này đã mang đến cho cậu vô số sự sợ hãi.
Đó là ác mộng kiếp này của anh, chỉ khi nhìn thấy Trần Viễn, cầm bàn tay ấm áp của cậu, Cố An Thành mới có cảm giác an toàn.
Mà lúc này Trần Viễn thực ra còn đang hoài nghi về mục đích của Cố An Thành, cậu không biết bản thân mình có gì đáng giá để Cố An Thành đối xử với cậu như vậy, mà Cố An Thành nỗ lực càng nhiều cậu lại càng bất an, nhưng hết lần này tới lần khác, những thứ Cố An Thành cho cậu lại là những thứ cậu rất muốn có, cậu cần một người cho cậu cảm giác an toàn, cần chăm sóc ông nội, cần nhét đầy bao tử…
Cố An Thành đều cho cậu, anh còn mua quần áo cho cậu…
Trần Viễn cảm thấy vô cùng sợ hãi, cậu không thể hỏi Cố An Thành, nhưng lại vì sự thật sẽ tới vào một ngày nào đó mà lo sợ không yên, “Vậy tớ… Ở cùng cậu vài ngày trước…”
“Được! Cứ quyết định vậy đi!” Cố An Thành có hơi hưng phấn quá độ, cũng không phải nghĩ tới mấy chuyện thú tính, chỉ là Trần Viễn cuối cùng cũng chịu đến bên cạnh anh, chuyện này thôi đã làm anh vui vẻ.
“Cậu có cần mang theo gì không, tớ giúp cậu thu dọn.
”
Trần Viễn lắc đầu, “Chỉ có hai bộ quần áo, tớ tự mình thu dọn là được.
”
Cố An Thành mặc kệ cậu nói cái gì, đi đến căn phòng cậu ở tạm thời đang trống ra kia, sắp xếp gọn những món đồ của Trần Viễn xong liền lôi kéo người đi về nhà.
Trần Viễn luôn không phản kháng lại anh, cậu nghĩ Cố An Thành đã muốn như vậy thì cứ như vậy đi, mặc kệ đến lúc đó điều chờ đợi cậu là gì cậu cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Viễn dùng một loại tâm thế chịu chết đi theo Cố An Thành về nhà, Cố An Thành mở cửa ra bật đèn lên trước tìm cho Trần Viễn một đôi dép, sau đó ngồi xổm ở chỗ đó cởi dây giày cho cậu, Trần Viễn ngốc tại chỗ, không biết đang xảy ra chuyện gì… Cố An Thành đây là đang… thay dép cho cậu.
Cố An Thành cởi giày cho cậu, đi dép lên, sau đó ôm kéo cậu dạo một vòng ở trong căn nhà ước chừng hơn hai trăm mét vuông để biết chỗ nào là chỗ nào.
“Lớn quá đi…” Trần Viễn còn đang hơi mơ màng thì ngay lúc này lại bị sự rộng lớn của căn phòng này làm cho sốc, cậu cho rằng chỗ một mình Cố An Thành ở nhiều nhất một trăm mét vuông là đủ rồi.
“Mặc dù lớn nhưng mà chỉ có một phòng có giường, cho nên hai bọn mình ngủ cùng một chỗ.
” Cố An Thành từ trước đến giờ chưa từng vui vẻ như bây giờ khi trong nhà chỉ có hai phòng là có giường, thực sự là sáng suốt.
Trần Viễn lại đột nhiên lắc đầu, “Không, vậy không tốt, tớ ngủ trên mặt đất là được rồi, tớ rất hay ngủ trên mặt đất…”
“Cậu ngủ ở đâu?” Cố An Thành có hơi nổi giận, “Cậu ở nhà cũng ngủ trên mặt đất?”
“À không phải, do tớ chưa nói rõ, trong nhà chỉ có một cái giường cho ông nội ngủ, tớ và chú đều ngủ trên mặt đất, trải một cái đệm cực kỳ dày, không lạnh một chút nào.
” Trần Viễn giải thích vì nét mặt của Cố An Thành quá mức đáng sợ, cậu thậm chí còn cho rằng Cố An Thành là đang tức giận trong nhà không có giường đệm trải cho cậu, “Trong nhà của tớ là nhà trệt, trải đệm cũng sẽ không lạnh, nơi này là tầng ba, ngủ thẳng luôn là được rồi.
”
Cố An Thành sợ rằng nét mặt của mình quá kinh khủng sẽ hù dọa Trần Viễn,anh kéo người ngồi xuống trên ghế sa lon rồi tự mình điều chỉnh lại cảm xúc một chút rồi mới nói, “Không thể thương lượng, tớ để cậu ngủ cùng tớ thì chính là ngủ cùng tớ, không phải cậu nói phải theo tớ sao?”
“Nhưng… Tớ…”
“Tiểu Viễn…” Cố An Thành ôm người vào trong ngực, thật ra chẳng qua là vì anh đau lòng Trần Viễn, nhưng mà lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Trần Viễn sợ tới mức phản ứng quá kích, một cái tát “chát” lanh lảnh để bàn tay Cố An Thành mở ra, sau đó hai người đều ngây ngẩn cả người.
Trần Viễn ở trước mặt người ngoài còn chưa bao giờ ngăn cản động tác thân mật của anh, nhưng vì sao trong lúc riêng tư lại có phản ứng lớn như vậy?
Cố An Thành nhếch lông mày lên, nét mặt không mấy thân thiện, “Có ai đã làm gì cậu đúng không?”
“Rất, rất xin lỗi…” Trần Viễn không biết làm sao, hốt hoảng nhìn Cố An Thành, dường như cậu đang sợ anh nổi giận nhưng lại cũng đang sợ một thứ gì khác…
Cố An Thành đặt hai tay lên trên đầu gối, “Cậu nói thật ra cho tớ biết, có ai đã từng chạm vào cậu như vậy?”
Trần Viễn lắc đầu, “Không có, không có…”
“Tớ sắp tức giận đấy.
” Cố An Thành nổi giận lên quả thực rất khủng bố, tính tình của anh không tốt, Trần Viễn cũng đã từng chứng kiến.
Hốc mắt Trần Viễn có hơi đỏ lên, không dám nhìn Cố An Thành, nhỏ giọng nói, “Thật… Thật mà, không có gì…”
“Cậu tự quyết định đi, là cậu nói cho tớ biết hay là tớ đi tìm chú của cậu hỏi thăm?” Trực giác của Cố An Thành đoán rằng chính là chú của Trần Viễn đã làm, anh ta nhìn thực sự không giống người tốt lành gì, nhất là thái độ đối đãi với Trần Viễn, còn không tốt bằng một con chó.
Trần Viễn lắc đầu, “Không, cậu đừng tìm chú…”
“Vậy cậu nói.
” Cố An Thành vừa đoán đã trúng phóc, quả nhiên là lão già kia, có lẽ đời trước Trần Viễn xảy ra chuyện anh ta cũng không thoát khỏi có liên quan.
Trần Viễn lúng túng nói, “Là… bạn… Của chú…”
“Đã làm gì cậu?” Tay Cố An Thành đè trên đầu gối đã hơi hơi run lên, giọng điệu anh lại càng thêm bình thản, “Người đó, hoặc có lẽ là bọn họ, đã làm gì cậu?”
Trần Viễn lắc đầu, “Không có… Chỉ ôm tớ, để bọn họ… sờ một chút…”
Mắt Cố An Thành lập tức đỏ lên, con người anh rất dễ giận, một khi phát giận thì trên trán sẽ nổi gân xanh, tia máu trong mắt xuất hiện cơ hồ như muốn nhuộm đỏ cả tròng mắt, Trần Viễn hoảng hốt nhìn anh một cái, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên từ trên ghế salon, “Cố, Cố An Thành…”
“Trong lòng cậu, tớ mang cậu về cũng là vì loại chuyện này phải không?” Cố An Thành cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Trần Viễn luôn luôn muốn nói lại thôi không muốn tới, thì ra trong lòng Trần Viễn vẫn phòng bị anh giống như đang phòng bị những người đã từng làm hại cậu vậy, vẫn không có cách nào lập tức tin tưởng được.
Cố An Thành cảm thấy về tình thì có thể hiểu, nếu hai người đổi vị trí cho nhau, anh thậm chí cũng sẽ không tin tưởng người tính tình thay đổi cực lại đột nhiên đối xử tốt với mình là muốn tốt cho mình một chút nào, một người một khi đã từng làm hại anh, anh sẽ ghi hận cả đời.
Chỉ là Trần Viễn chưa bao giờ là người như vậy, cậu dịu dàng tựa như vĩnh viễn không học được cách tự bảo vệ mình, Cố An Thành đã từng làm rất nhiều chuyện quá phận với cậu như vậy, nhưng mà cuối cùng Trần Viễn vẫn lựa chọn tin tưởng anh, tình nguyện đi theo anh, thậm chí nguyện ý chờ anh, chỉ là ông trời không cho cậu cơ hội này, cậu biết đâu đã chết trong một cái ngõ nhỏ âm u nào đó, có lẽ chết dưới dòng xe qua lại trên đường cái, hoặc chỉ là chết bởi vì một trò đùa, chết bởi một lần “Bất ngờ”.
Trần Viễn vĩnh viễn sẽ không thật sự hận anh.
Cố An Thành không chỉ nghĩ như vậy, còn tự mình cảm nhận được lý do Trần Viễn chưa hề tin tưởng mình.
Như vậy, hiện tại anh cứ tự cho là đúng mà dựa theo kế hoạch của bản thân, kéo lấy Trần Viễn phối hợp, trong lòng Trần Viễn lại đang nghĩ như thế nào?
Có phải cậu cũng đang bất an, có phải đang rất sợ hãi, có phải đang sợ hãi đến nỗi khóc cũng không dám khóc chăng?.