Tay nghề của thợ cắt tóc cũng khá ổn áp, Cố An Thành chỉ vào đầu Trần Viễn hình dung cho hắn muốn cắt như thế nào, khi cắt xong lại giống y hệt như Cố An Thành đã nghĩ.
Trần Viễn hơi gầy lại thiên trắng, cậu có khuôn mặt nhỏ nhắn không thích hợp với kiểu tóc quá ngắn, Cố An Thành bảo thợ cắt tóc cắt sao cho cậu không bị cản tầm mắt là được, hai bên thái dương và gáy thì cạo ngắn đi một chút khiến đỉnh đầu càng có vẻ được xoã tung hơn, sau khi cắt xong Trần Viễn vội vàng nhìn về phía Cố An Thành, Cố An Thành xoa xoa đầu cậu: “Nhìn đẹp lắm.”
Câu đánh giá rất đúng trọng tâm, Trần Viễn hiểu rõ không nên có suy nghĩ gì khác nhưng lại nhịn không được mà vui vẻ trong lòng, cậu ngượng ngùng đứng lên, nhỏ giọng nói lời cám ơn với thợ cắt tóc.
Thợ cắt tóc cất đi cây kéo và dao cạo vui vẻ nói: “Không cần khách sáo, anh của cậu không để cho tôi tùy tiện cắt, nếu cắt ngắn thêm chút nữa để lộ ra cả gương mặt xinh đẹp bảo đảm sẽ khiến các cô gái mê mệt đến muốn hét lên.”
Trần Viễn cực kỳ lúng túng: “Không, không cần đâu ạ…”
Cố An Thành thấy nhìn bản thân Trần Viễn xin giúp đỡ thì đưa tay kéo người đến bên cạnh: “Đẹp mắt thì giữ lại để mình nhìn là đủ rồi.”
Thợ cắt tóc cảm thấy tuổi của hai người không lớn lắm, cứ tưởng rằng đang nói đùa, cũng cười đùa theo: “Đúng, đồ tốt thì không thể chia sẻ.”
Trả tiền xong rồi rời khỏi tiệm cắt tóc, mặt Trần Viễn vẫn đỏ lên, cậu theo thói quen mà cúi đầu, Cố An Thành sờ sờ sau gáy cậu, vì dưới gáy được cạo ngắn, sờ lên mềm tựa như nhung vô cùng đáng yêu, Cố An Thành cảm thán: “Sờ rất đã nha.”
Trần Viễn vì tránh tay anh đành phải ngẩng đầu lên, vừa tránh vừa cười, Cố An Thành kéo cậu đứng vững lại đỡ cho cậu không cẩn thận bị xe đụng phải, còn kiên nhẫn trêu chọc cậu: “Không chỉ sờ đã, nhìn cũng giống như quả kiwi.”
Trần Viễn đành phải dùng hết sức để ngẩng đầu để tránh cho mọi người đặc biệt chú ý vào sau gáy: “Như vậy… Như vậy còn rất rõ ràng không?”
Cố An Thành giả bộ ra hình ra vẻ xem xét lại một chút rồi ừ một tiếng: “Như vậy quả thực không dễ bị ai chú ý thấy.”
Hai người chậm rãi men dọc theo con đường nhỏ đi về phía viện dưỡng lão, đột nhiên từ trong con ngõ nhỏ bên cạnh truyền ra tiếng cầu xin tha thứ, giọng nói rất lớn, hai người vừa đi thoáng qua một chút đã có thể nghe thấy, Trần Viễn cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc thì bàn tay bị Cố An Thành kéo trong vô thức đã nắm thật chặt.
“Xin mấy người!!! Đừng đánh tôi!!! Ôi! Đừng đánh nữa!”
Trần Viễn có phần không chắc chắn lắm nhưng bước chân lại không tự chủ được mà ngừng lại, Cố An Thành kéo cậu: “Đi thôi.”
“Hình như… Nghe có vẻ giống như…” Trần Viễn quan sát nét mặt Cố An Thành, thấy anh không có vẻ thiếu kiên nhẫn mới nhỏ giọng nói: “Hình như là người quen…”
“Vậy thì thế nào?” Cố An Thành nhíu mày: “Bảo chồng cậu đi ra anh hùng cứu mỹ nhân?”
Trần Viễn thoáng chốc trừng lớn đôi mắt: “Có thể không?”
Cố An Thành mỉm cười: “Tớ cứu người khác làm gì!”
Trần Viễn rõ ràng cũng không dám bảo anh đi cứu người, thực ra, nếu không phải Cố An Thành đột nhiên như thay đổi thành một người khác, biết đâu bây giờ người đang bị chặn trong ngõ lại chính là cậu.
Trần Viễn ngoan ngoãn để anh kéo đi, đúng vào lúc này một người từ trong ngõ nhỏ chạy thẳng về phía của hai người, ba người đối mặt với nhau, chỉ thấy khóe miệng người này tím xanh, đôi mắt khóc đến mức vừa đỏ vừa sưng, cúc áo cũng bị giật ra, trên quần cũng toàn là bụi đất, Trần Viễn nhìn kỹ lại, thật sự là Diêu Chính Kỳ.
“Chính, Chính Kỳ…”
Diêu Chính Kỳ vốn đang nghiêng ngã lảo đảo nghe thấy có người gọi tên cậu ta, sau khi sửng sốt thì nhìn thấy Trần Viễn, còn có người vẫn luôn lôi kéo Trần Viễn – Cố An Thành, Diêu Chính Kỳ khó hiểu không biết vì lẽ gì mà lùi lại một bước rồi mới lên tiếng: “Các cậu…”
Trần Viễn không biết cậu ta có ý gì, giương mắt nhìn Cố An Thành bên cạnh, Cố An Thành không có phản ứng gì, cậu mới nói với Diêu Chính Kỳ: “Đây là Cố An Thành.”
“Tớ, tớ biết rồi…” Diêu Chính Kỳ tất nhiên biết rõ đây là ai, chỉ là cậu ta không hiểu vì sao hai người này lại có quan hệ tốt tới nỗi đi chung với nhau như thế.
Diêu Chính Kỳ học ở lớp bốn của năm hai, cách lớp của nhóm Trần Viễn một cái lớp ba, theo lý thuyết hai người đều thuộc về kiểu người sẽ không chủ động đi kết bạn, cũng không cùng lớp, có khả năng hết cả cấp hai cũng không có một nửa cơ hội gặp nhau, nhưng trùng hợp ở chỗ có thể là do nhìn rất dễ bắt nạt, hai người thường xuyên bị người khác vây chung một chỗ, dần dà liền thành cá mè một lứa, Diêu Chính Kỳ lớn hơn Trần Viễn một tuổi, còn thường xuyên nói cho cậu biết chờ khi mình học võ giỏi sẽ bảo vệ cậu.
Trần Viễn liếc qua phần mỡ bụng đã bị lộ ra khỏi áo sơ mi của Diêu Chính Kỳ, hơi lúng túng mà nói với cậu ta: “Nếu không thì cậu mau về nhà đi.”
“Ừm.” Diêu Chính Kỳ vẫn dùng khóe mắt liếc nghiêng qua nhìn nhìn Cố An Thành, cậu ta có chút không được tự nhiên mà nói: “Cậu không sao chứ?”
Lúc này Trần Viễn mới phản ứng lại rằng cậu ta là đang hỏi có phải chính mình đang bị Cố An Thành bắt nạt không, Trần Viễn rất cảm động, vừa nãy bản thân mình nghe thấy cậu ta cầu cứu lại không dám tới xem thử, hiển nhiên Diêu Chính Kỳ cũng rất sợ Cố An Thành, lại kiên trì đứng trước mặt mà hỏi cậu có đang được an toàn không, Trần Viễn cảm thấy chính mình đặc biệt có lỗi với cậu ta: “Tớ…”
Cố An Thành thật sự không chịu nổi nữa, trong mắt anh cuộc nói chuyện của hai người này quả thực là nhàm chán đến điên khùng: “Cút nhanh lên.”
Cố An Thành cảm thấy cái thứ quỷ tên Chính Kỳ gì này nhìn cực kỳ không vừa mắt, Cố An Thành anh là một trong những tên bắt nạt nổi tiếng nhất trường, anh vừa trừng mắt lên Diêu Chính Kỳ đã vô thức che đầu lại, chờ một lát lại không bị đánh cậu ta liền buông tay xuống, trước mặt đã không còn bóng dáng của hai người kia, Diêu Chính Kỳ đuổi theo vài bước lại trông thấy Cố An Thành kéo Trần Viễn đi về phía trước, Trần Viễn còn quay đầu nhìn rồi phất tay với cậu ta.
Diêu Chính Kỳ sờ lên khóe miệng bầm tím, trong mắt tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi.
“Quan… Quan hệ thật sự tốt vậy sao?” Diêu Chính Kỳ chậm rãi nhét áo sơmi vào trong quần, phủi hết đất cát trên ống quần, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại ghen tỵ và sự oán hờn độc ác.
Trực giác của Cố An Thành rất chuẩn, mọi thứ đều là Diêu Chính Kỳ tự biên tự diễn, mục đích là để cố ý đụng vào hai người ở trước mặt thăm dò một phen, Trần Viễn cũng không hề phát giác một chút gì mà còn vẫn đang áy náy vì chuyện vừa rồi: “Tớ, có phải tớ rất là vô dụng hay không?”
“Cậu muốn hữu dụng như vậy để làm gì?” Cố An Thành đối với người khác luôn thiếu kiên nhẫn, đối với Trần Viễn lại có thể biến đổi nhiều cách để dỗ dành: “Cậu hữu dụng rồi vậy còn muốn tớ để làm gì? Về sau tớ phụ trách hữu dụng, cậu phụ trách dùng.”
Trên mặt Trần Viễn nóng lên, ấp a ấp úng mà nói: “Đừng trêu chọc tớ…”
“Sao lại là trêu chọc cậu chứ, cậu là vợ tớ, tớ nghe theo cậu hết.” Cố An Thành ôm bả vai cậu, kéo người vào trong ngực: “Nhưng mà cậu phải đồng ý với tớ, không cho phép lén lút gặp riêng cái người ban nãy.”
“Diêu Chính Kỳ? Vì sao?” Trần Viễn cảm thấy quan hệ của cậu với Diêu Chính Kỳ là không tệ, mặc dù không phải là kiểu bạn bè thân thiết gì nhưng cũng có quan hệ gần gũi hơn những người khác một chút, dù sao vẫn là cùng bị đánh một nơi.
“Cậu ta khiến cho người khác cảm thấy không tốt mấy.” Cố An Thành của trước kia sẽ không giải thích gì, nhưng anh của bây giờ vẫn đang luyện tập nuôi bé thỏ trắng, không tránh được việc phải dịu dàng kiên nhẫn hơn một chút.
Trần Viễn không cảm thấy loại cảm giác như anh đã nói nhưng cậu vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy được, tớ không gặp cậu ta nữa.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn này của cậu khiến Cố An Thành thích vô cùng tận, anh nhân cơ hội mà hôn lên trên mặt cậu một cái: “Ngoan.”
Trần Viễn biết rõ anh không đứng đắn gì, chẳng qua chỉ là nói đùa, nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt: “Cậu đừng… Đừng nghịch mà… Đang trên đường cái…”
“Trên đường cái thì làm sao?” Cố An Thành cười ha ha một tiếng: “Lo trời lo đất còn lo ông đây đùa giỡn lưu manh ư?”