Trái tim Trần Viễn bắt đầu đập loạn nhịp, cậu vội vàng thu lại ánh mắt đang nhìn Cố An Thành, anh ôm cậu, lúc thì hỏi cậu có muốn ăn kẹo bông gòn không, lúc lại đi mua kem ốc quế cho cậu ở McDonald, sau đó họ vẫn đi tới viện điều trị, Cố An Thành đã cầm không ít đồ ăn, anh bảo Trần Viễn mua chút hoa quả chia vào túi đưa cho các dì, tuy Trần Viến thấy ngại nhưng vẫn cố gắng đưa cho các dì, còn được mọi người khen nức nở.
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu vốn đã có được hảo cảm của các dì, Cố An Thành đứng một bên nhìn, cảm thấy vốn dĩ Trần Viễn cũng chẳng có tính cách u ám gì cả, ngược lại còn hơi ấm áp khiến cậu rất dễ thỏa mãn và vui vẻ, nghĩ như vậy, đời trước Tiểu Viễn chưa từng cười thế này…
Cố An Thành đau lòng tới nỗi cau mày lại, nhân lúc Tiểu Viễn đi thăm ông nội, anh đứng bên hành lang hút thuốc, cô anh vẫy tay với anh: “An Thành, cháu qua đây một lát.”
“Cô ạ.” Cố An Thành chào một tiếng, quay đầu nhìn căn phòng qua khung cửa sổ, thấy Trần Viễn đang ngồi cạnh giường, trong phòng còn có dì Hứa hộ lý nữa, anh yên tâm đi lên tầng cùng cô mình.
“An Thành, ba con biết con đưa người nhà của bạn vào chỗ này, mà thêm nữa anh ấy cũng biết vì để người bạn đó biết tính chất công ích của nơi đây, con còn nhét thêm bốn người già neo đơn vào.” Cô của Cố An Thành là một người phụ nữ tháo vát, hai người tới phòng làm việc, bà ấy bèn nói thẳng: “Thực ra dù cô không nói, thì sớm muộn gì anh ấy cũng biết.”
“Cháu cũng không định giấu ông ấy.” Cố An Thành rất bình tĩnh, cũng lộ ra một chút sự trầm lặng yên tĩnh không giống bình thường, Cố Thiến nhìn đứa cháu trai của mình, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã trở nên hiểu chuyện và thành thục hơn nhiều, có suy nghĩ an ủi, dù sao cũng là người nhà họ Cố, dù có hay chơi bời cũng không có gì phải lo lắng.
“Thế cháu định lúc nào mới có thời gian đi gặp ba mình hả, anh ấy nói không thấy mặt cháu hai ba tháng rồi.” Lúc đầu Cố Thiến không đồng ý chuyện Cố An Thành ở riêng, mà cậu bé Cố An Thành thì rất đồng ý chuyện này, sau đó đứa trẻ ấy giống như biến thành một đứa trẻ mồ côi, ba không thương mẹ không yêu, nhưng anh vẫn gần gũi với người cô này như trước, Cố Thiến rót cho Cố An Thành một ly cà phê: “Cô thấy cháu cũng lớn rồi, chắc chắn có tính toán rõ ràng hơn cô, ba cháu không có thời gian quản cháu cũng không phải do không yêu cháu đâu.”
“Cháu biết mà, mấy hôm nữa cháu qua chỗ ông ấy.” Cố An Thành biết tính của ba mình, trừ công việc ra thì Cố An Thành chính là người ông quan tâm nhất, nhưng anh không thân với ba lắm, có lẽ là do tính cách quá giống nhau, Cố An Thành trước giờ vẫn luôn nóng tính, ba anh còn nóng hơn, hai người mà gặp nhau thì tranh cãi là chuyện không tránh khỏi.
Nhưng bây giờ thiết nghĩ cũng không cần lắm: “Cô ơi, cô giúp cháu có nguồn kinh tế riêng đi.”
“Gì đây?” Cố Thiến có chút kinh ngạc: “Vừa có CCCD cái là không ngồi yên được à?”
“Cô tìm giúp cháu một người, biết rõ gốc rễ là được.” Cố An Thành không giải thích quá nhiều, bây giờ anh là người cần phải nuôi vợ rồi, không tính toán từ sớm, lẽ nào đợi đến lúc chìa tay ra xin tiền trong nhà sao.
Cố Thiến cảm thấy mới mấy ngày không gặp mà Cố An Thành đã hiểu chuyện hơn nhiều, hồi trước có khuyên thế nào cũng không lọt tai, bảo hiểm với tiền mặt mà mẹ nó để lại đưa hết cho cậu giữ, thế mà hôm nay đứa nhỏ này lại nghĩ thông rồi, Cố Thiến kinh ngạc không thôi: “Muốn tìm một người thật sao?”
“Chẳng lẽ cháu lại đùa cô sao?” Mẹ của Cố An Thành thường ở nước ngoài, cũng không tiếp xúc với anh nhiều, còn cô Cố Thiến thì thân thiết hơn, công việc cũng không bận rộn, bình thường cũng hay mua đồ cho anh, thỉnh thoảng thấy anh hơi kẹt tiền còn lén cho anh chút ít, Cố An Thành rất thân với bà ấy nên nói chuyện cũng không câu nệ gì mấy: “Cô, cháu rất nghiêm túc, còn định mua hai loại cổ phiếu.”
Phản ứng đầu tiên của Cố Thiến không phải là đứa nhóc này đang nói linh tinh cái gì vậy, mà nhướng mày hỏi anh: “Hồng Chính* và dầu mỏ?”
*Hồng Chính: một công ty xây dựng bên TQ.
Cố An Thành cười rộ lên: “Mua hai cổ phiếu này cô sẽ mất tất cả tiền đầu tư.”
“Dầu hóa Trung Quốc cô đừng động vào, Hồng Chính thì càng khỏi nói, hai năm này đang cải tạo môi trường, chắc sắp rơi xuống đáy rồi.”
“Công thương nghiệp cũng kém vậy sao? Thế cháu muốn mua gì?” Cố Thiến rất có lòng tin với đứa cháu trai nhạy cảm với thị trường kinh tế này, cậu nó là một ví dụ cực kỳ thành công, cũng đừng nói tới việc cậu cháu giống nhau.
“Mua Hồng Đồ* và Đại Đường.” Cố An Thành đã tính toán trước, không phải anh hiểu rõ cái ngành này, mà bởi đời trước hai cổ phiếu này vọt lên nhanh chóng lên cả đầu bản tin thời sự: “Chỉ là đợi tới khi không tăng nữa thì bán đi, tới tháng chín tháng mười thì mua Trung Sơn.”
*Hồng Đồ: một công ty công nghiệp của TQ.
*Đại Đường: công ty điện lực của TQ.
*Trung Sơn: công ty kinh doanh đồ điện tử, thiết bị đo đạc… của TQ.
Cố An Thành nhắc nhở một câu, nhưng anh tin rằng tính quản lý tài chính của Cố Thiến cũng không tệ lắm, anh đưa ra chút nhắc nhở vậy là được.
Cố Thiến còn tưởng cháu trai lấy được thông tin nội bộ từ cậu mình vui vẻ ghi nhớ, sau đó hẹn Cố An Thành; “Buổi trưa ăn cơm với cô đi, gọi cả bạn trai nhỏ của cháu đến nữa.”
Cố An Thành nhướng chân mày nhìn cô mình: “Rõ tới vậy ạ?”
“Có lúc nào cháu để ý đến ai khác như thế đâu, mà không thể không nhắc cháu, đừng để ba cháu biết, anh ấy tuyệt đối không cho phép đâu.” Cố Thiến cũng không ủng hộ Cố An Thành, bà ấy chỉ hiểu rằng bọn trẻ ở độ tuổi này, có tâm thái phản nghịch, dù nói không được cũng chỉ khiến quan hệ trở nên đối chọi gay gắt hơn, thậm chí còn khiến chúng hành động ngược lại, Cố Thiến thấy Cố An Thành là đứa trẻ trưởng thành sớm, hiểu chuyện hơn mấy đứa cùng tuổi nhiều, có lẽ hiện tại trầm ổn hơn nhiều rồi, cũng tự có tính toán cho riêng mình, bà ấy coi anh như một người trưởng thành.
Cố An Thành suy nghĩ, anh không lo lắng về ba mình, tới lúc đó ra nước ngoài, ba không bắt được người, đợi thêm vài năm nữa chắc chắn ba sẽ chấp nhận, lúc đó anh đưa Tiểu Viễn đi gặp ba là được, nhưng mà, anh rất để tâm việc Cố Thiến nhìn ra được tình cảm của anh, anh thấy đâu có rõ như thế đâu, bình thường người ta chỉ cảm thấy càng không che đậy gì càng giống đang giải khuây mà thôi. Cố Thiến chọc ngón tay vào ngực anh: “Cô nhìn cháu lớn lên, cháu ấy, ai lọt vào mắt cháu được, thế mà hôm đó đứa nhóc đó qua đây, cháu cứ dán chặt lấy con nhà người ta, còn kéo tay… An Thành, cháu chưa từng kéo tay người khác, hồi đi nhà trẻ có cô bé muốn kéo tay cháu, cháu bèn đẩy cô bé đó ngã lộn nhào, cháu quên rồi sao.”
“Được rồi, cháu biết rồi.” Cố An Thành ngại ngùng đỏ ửng tai lên, chuyện đi nhà trẻ đừng có nói ra chứ cô.
“Nhưng mà cô tin cháu tự có tính toán của riêng mình, cô khuyên cháu giờ vẫn là lúc cháu nên học, nhưng bây giờ thì cháu đã có năng lực phán đoán đúng sai, cũng cần phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình.” Cố Thiến ngừng một chút: “Đúng rồi, cháu có biết những hành vi nào không được làm trước khi thành niên không?”
“Cô, cháu xuống trước đây.” Cố An Thành cảm thấy suy nghĩ của cô mình không giống người thường, tuy anh rất thích phụ huynh có thể chấp nhận Trần Viễn, nhưng không có kiên nhẫn nghe hết.”
Cố Thiến cũng xua tay: “Lát nữa ra ngoài ăn cơm, đừng quên đấy.”
“Vâng.”
Cố An Thành đi xuống, Cố Thiến chấp nhận Trần Viễn nằm ngoài dự liệu của anh, chỉ là Cố An Thành tưởng rằng tạm thời không ai nhận ra được, mắt của cô anh đúng có độc mà, nhưng điều này cũng đã nhắc nhở Cố An Thành, không phải ai cũng sẽ bỏ qua một cách qua loa vậy đâu, anh cần phải cẩn thận hơn mới được.