Xe đạp được sửa xong rồi thì hai người đạp xe trở về viện dưỡng lão. Vừa lúc qua giữa trưa, bụng hai người đều kêu rột rột, Cố An Thành khóa xe ở bãi đỗ xe của viện dưỡng lão nói với Trần Viễn: “Tớ sẽ nói cho cậu biết một chuyện tớ đã lừa cậu.”
Trần Viễn giật mình không dám đáp lại, chỉ căng thẳng nhìn Cố An Thành, Cố An Thành vừa thấy biểu cảm bất an của cậu thì đau lòng, nhanh chóng ôm lấy rồi vỗ vỗ sau gáy cậu: “Đừng sợ, cũng không phải chuyện lớn lao gì đâu nhưng thật ra viện dưỡng lão này là do cô tớ mở.”
“Sao?” Trần Viễn còn chưa tỉnh táo lại từ trạng thái sợ hãi quá mức, cậu chỉ sợ nghe thấy Cố An Thành nói với cậu, thực ra tất cả chỉ là anh đang đùa cậu, những lời trước đó anh nói cũng không phải thật, anh không muốn chăm sóc cậu cũng không muốn cùng cậu chăm sóc ông nội…
Vành mắt Trần Viễn đỏ hết cả lên, vậy mà Cố An Thành lại nói chuyện này…
Cô anh là viện trưởng viện dưỡng lão, ủa, vậy không phải càng tiện hơn à…
Cố An Thành buông cậu ra, thấy Tiểu Viễn còn chuẩn bị xong cả nước mắt mà có chút dở khóc dở cười: “Lúc đó tớ sợ cậu không đồng ý nên đã không nói thẳng, ấn tượng của cô tớ về cậu rất tốt, lát nữa cô muốn mời hai chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
“Hả?” Trần Viễn vẫn không phản ứng lại kịp, nước mắt đảo quanh nơi vành mắt tựa như không cẩn thận sẽ rơi xuống ngay vậy, nước mắt chỉ lăn một đường trên khuôn mặt rồi rơi xuống vạt áo nhưng lại khiến Cố An Thành đau lòng muốn chết rồi.
“Tớ sẽ không gạt cậu nữa, đừng khó chịu, về sau xảy chuyện gì chúng ta cũng sẽ nói thật với nhau có được không?” Cố An Thành nhẹ nhàng lau vệt nước mắt cho cậu: “Sao lại khó chịu đến như vậy hả, cậu mà khóc thì tớ đau lòng muốn chết.”
“Tớ… Tớ tưởng rằng…” Chính Trần Viễn cũng cảm thấy bản thân quá ngốc, chỉ như vậy đã không nén được sợ hãi, trong khoảng thời gian này Cố An Thành đã đối xử với cậu quá tốt khiến Trần Viễn vẫn luôn cảm thấy bản thân chỉ đang nằm mơ một giấc mơ thật dài mà cậu thì không muốn tỉnh dậy một chút nào, nhưng đến cùng là vì sao nhỉ?
Vì sao Cố An Thành lại đột nhiên thay đổi, đột nhiên đối xử tốt với cậu như vậy…
Mặc dù Trần Viễn biết bản thân không thông minh lắm nhưng cũng không ngốc đến mức không biết Cố An Thành thật sự đối xử tốt với cậu, nhưng càng là như vậy cậu lại càng bất an, kỳ lạ đến không thể tưởng tượng nổi, cho nên cậu muốn biết nguyên nhân cũng chỉ biết nghe theo Cố An Thành, cứ như vậy, có lẽ thời gian mà Cố An Thành tốt với cậu sẽ dài hơn một chút…
“Tưởng gì?” Cố An Thành vuốt phần tóc ngắn mềm như nhung sau gáy cậu: “Tưởng rằng tất cả những lời trước đó tớ nói đều là đang lừa cậu?”
Cả người Trần Viễn sửng sốt, không ngờ Cố An Thành lại đoán một lần trúng ngay phóc khiến cậu càng cảm thấy xấu hổ muốn chết, Trần Viễn không nhịn được mà khóc lên, càng khóc lại càng sợ hãi, cậu sợ Cố An Thành chán ghét một đứa con trai luôn luôn khóc như cậu, càng sợ thì càng muốn khóc, càng về sau muốn ngăn cũng không ngăn nổi nước mắt, Cố An Thành hối hận gần chết ôm cục cưng Trần Viễn dỗ dành.
“Sao vậy?” Đúng lúc Cố Thiến đã thấy hai đứa nhỏ quay về từ trong phòng làm việc nên bà lập tức xuống lầu định dẫn bọn họ đi ăn cơm, không ngờ rằng vừa xuống đã trông thấy Cố An Thành đang sứt đầu mẻ trán dỗ dành Trần Viễn, Trần Viễn thì đang khóc, cả người đã khóc đến độ co ro lại. Cố An Thành vừa ngẩng đầu trông thấy là Cố Thiến cũng có chút ngượng ngùng, dù sao bà cũng biết rõ anh thích Trần Viễn vậy mà còn chọc người ta khóc, Cố An Thành khó được một lần không dám nhìn Cố Thiến, cứng ngắc đáp lời: “Không có gì đâu ạ, cậu ấy bị bụi bay vào mắt ấy mà.”
Cố Thiến hiểu rõ trong lòng mà cười: “Chắc không phải do cháu đã làm chuyện xấu gì đấy chứ, cô thấy cháu thường rất thích ăn đòn.”
Trần Viễn khi có người lạ thì cả người sẽ trở nên vô cùng thận trọng, cậu không rơi nước mắt nữa mà cúi thấp đầu không dám nhìn cô Cố An Thành, nhưng Trần Viễn vẫn co người lại vì quá mất mặt, cậu lại không nhịn được mà khó chịu hơn.
Cố An Thành dỗ cậu: “Được rồi, cô của tớ cũng là cô của cậu, không có gì mất mặt.”
Nhắc tới thì Trần Viễn mới phát hiện ra một chuyện, dường như Cố An Thành có thể đoán được tất cả suy nghĩ của cậu, vì sao cậu lại khổ sở hoặc cậu đang cảm thấy mất mặt, Trần Viễn nghĩ gì cũng không giấu nổi hai mắt Cố An Thành, Trần Viễn cảm thấy vô cùng thần kỳ, cậu vô thức nhìn Cố An Thành, đôi mắt Cố An Thành nhìn cậu chăm chú, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng, kiên nhẫn và bao dung, bất giác Trần Viễn lại muốn khóc nữa.
Cố Thiến cũng hiếm khi thấy đứa cháu nhà mình luống cuống tay chân, bà dịu dàng cười chào hỏi Trần Viễn: “Chắc cháu là Trần Viễn, An Thành luôn luôn nhắc tới cháu, nói thành tích của cháu rất tốt khiến cho nó có thêm học tập động lực, gần đây còn tiến bộ hơn nữa.”
Cố An Thành liếc mắt ở trong lòng, cô của anh còn biết bịa chuyện hơn cả anh…
“Xin, xin chào ạ.”
“Gọi là cô đi, cháu và An Thành là bạn học, tính cách của An Thành rất kém, nhờ cháu bao dung nó nhiều hơn.” Cố Thiến âm thầm ngáng chân cháu mình: “Nếu nó bắt nạt cháu, cháu có thể đến méc cô, cô sẽ làm chỗ dựa cho cháu!”
Trần Viễn không nhịn được mà hơi cười, nhỏ giọng gọi bà: “Cô.”
“Đứa bé đáng yêu này, cô thích cháu quá rồi, lát nữa ăn cơm xong thì đi dạo phố với cô đi.” Con người Cố Thiến đối với cuộc sống vẫn tương đối tùy tiện, sắp đến bốn mươi vẫn chưa lập gia đình, hoàn toàn không có phiền lụy gì, nhìn thấy ai thuận mắt là muốn bắt lấy cùng đi dạo phố, Cố An Thành sợ nhất là bị bà ấy bắt đi theo nên vội vàng ôm lấy Trần Viễn muốn bỏ đi.
“Đi đâu đó!”
“Không muốn đi dạo phố với cô, nếu cô vẫn muốn đi vậy thì hai bọn con cũng không ăn cơm với cô nữa.” Cố An Thành cũng không muốn để Tiểu Viễn đi theo xách túi cho bà ấy, đây không phải việc con người có thể làm.
Ngược lại Trần Viễn rất ngại, cẩn thận kéo kéo góc áo của anh lắc lắc một cái, Cố An Thành vốn không phát hiện, nhưng mà Cố Thiến lại nhìn thấy, trong lòng hết sức vui mừng cảm thấy đứa trẻ này thật sự quá đáng yêu, rất dễ để trêu chọc cậu.
Cố Thiến làm bộ lạnh mặt: “Có ý gì? Dám ngỗ nghịch với cô?”
“Tự cô chọn đi, ăn cơm hay là dạo phố?” Cố An Thành sớm đã nhìn thấu tính tình ngang bướng của cô mình.
“Nếu cô chọn dạo phố thì sao?” Cố Thiến cười, cảm giác bản thân sắp thắng được một ván.
Cố An Thành không để ý tới bà ấy, trực tiếp mở khóa xe đạp kéo Trần Viễn đi: “Vậy cô tự ăn cơm tự đi dạo phố đi, thứ cho cháu không thể nghe theo.”
“Ranh con, ăn cơm, ăn cơm được chưa, mời cháu ăn cơm còn phải quỳ xuống là sao chứ?!” Cố Thiến phát hiện thằng nhóc này càng hư hỏng hơn rồi, bà có hơi không trị nổi rồi.
Cố An Thành bảo Trần Viễn ngồi vững, đạp bàn đạp một cái, xe đạp đi thẳng ra khỏi viện dưỡng lão, căn bản không để ý đến Cố Thiến nữa.
Trần Viễn rất bất an, nhẹ nhàng kéo quần áo Cố An Thành một chút: “Liệu cô có tức giận không?”
“Sẽ không.” Cố An Thành túm lấy cái tay nhỏ đang kéo quần áo mình lên trên eo bản thân: “Ôm chặt vào, dùng hai tay ôm lấy nếu không sẽ không an toàn.”
Trần Viễn đành phải ôm lấy eo Cố An Thành, với cái tư thế này thì không thể tránh khỏi việc dán mặt vào trên lưng Cố An Thành, cách một lớp quần áo không dày Trần Viễn có thể cảm nhận được sức lực ở phần eo Cố An Thành, theo mỗi một động tác đạp xe cơ thể sẽ căng cứng rồi thả lỏng, đọng lại thành một nhịp điệu mê người, Trần Viễn ôm thật chặt, đến cuối cùng cậu không thể nghĩ nổi đến chuyện gì khác.