“Cậu nghe nói gì không, lớp chúng ta sắp có một nam sinh sắp chuyển tới, nghe nói đẹp trai lắm.”
“Phải không, phải không?”
“Ừ, hôm nay khi tớ đến văn phòng thầy hướng dẫn thì nhìn thấy, chắc là lớp chúng ta rồi.”
“Vậy tốt quá rồi, trai đẹp đó ~~”
Phần lớn các nữ sinh đang mê mẩn không nhìn thấy Tiêu Vũ ở đằng sau đang trong trạng thái trầm tư.
“Sao thế, Tiêu Vũ chúng ta cũng biết suy nghĩ ư?” Tiểu Tiểu mang theo ý châm chọc nói.
“…”
“Này, Tiểu Vũ, đầu cậu ngập nước kìa.”
“…”
“Vũ thối, xem ra tớ không ra tuyệt chiêu là không được.” Tiểu Tiểu cười như kẻ trộm kề sát vào ai đó gương mặt đang đờ đẫn, cô dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được cất tiếng, “Tiểu tử Tiêu đến rồi.”
“Á! Cái gì? Cậu ta đến đây, người ở đâu?” Tiêu Vũ giật mình, nếu đây không phải là phòng học, e rằng cô đã nhảy dựng lên rồi.
“Chậc, hiệu nghiệm thật.”
“Tiểu Tiểu thối, cậu gạt tớ.”
“Tớ không hề gạt cậu.” Lời nói của Tiểu Tiểu bị nuốt trở về bởi sự xuất hiện đột ngột của giáo viên hướng dẫn.
Khoảnh khắc thầy hướng dẫn bước vào, phòng học lặng ngắt như tờ, thầy hướng dẫn cười rất “hiền từ”.
“Này, Tiểu Tiểu, sao tớ cảm thấy có bầu không khí chẳng lành nhỉ.”
“Suỵt, đừng nói chuyện, thầy hướng dẫn đang nhìn cậu đấy.” Cô nhóc này khi nào mới nhạy bén lên đây.
“Các em hãy nghe tôi nói, hôm nay lớp chúng ta có một sinh viên mới chuyển tới…”
Lời nói sau đó của thầy hướng dẫn bị chìm ngập trong một trận hét to.
“Khụ khụ, các em kiềm chế tâm trạng của mình chút đi, được rồi, chuyện còn lại giao cho em.” Thầy hướng dẫn nói với người đứng ở cửa.
Tiêu Vũ nhất thời cảm thấy một hơi thở vô cùng quen thuộc phả vào mặt. Cô mở to đôi mắt, nhìn thấy một người tao nhã đi lên bục giảng, trong nháy mắt cô cảm thấy tận thế đã đến trước thời hạn.
Tiểu tử, rốt cuộc không nhịn được nữa rồi. Tiểu Tiểu nhìn anh chàng nam sinh tuấn tú phóng khoáng trên bục giảng, oán thầm một câu.
“Chào mọi người, tôi tên là Tiêu Vũ.” Người trên bục giảng lịch thiệp cất tiếng, giọng nói ấm áp khiến cho một đám nữ sinh lại thét lên một trận.
“Tiêu Vũ, cậu ta cùng tên với bạn đấy, hai người quen biết nhau hả?” Bạn học Giáp đột nhiên tò mò hỏi han.
“Tớ và cậu ta ——” không quen biết.
“Tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã.”
“Cái gì!”
Nhìn thấy đáy mắt Tiêu Vũ đã tràn đầy lửa giận, anh nở nụ cười ác ý.
…
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, tôi nghe nói rồi, là thật sao?” Lâm Phong vừa tan lớp liền chạy tới, vội vàng chứng thực.
“Đương nhiên ——”
“Là thật.” Đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến Tiêu Vũ hoảng sợ, nhất là chủ nhân của âm thanh kia vẫn là kẻ khiến người ta chán ghét.
Tiêu Vũ không để tâm đến sự cự tuyệt của Tiêu Vũ, anh không mời mà đến tự nhiên ngồi bên cạnh Tiêu Vũ, tư thế thân mật, thuận tiện liếc mắt nhìn sinh vật cùng giới kia, ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Tiêu Vũ bĩu môi trông thấy khuôn mặt hả hê của cô bạn thân, cô trút giận lên người bên cạnh, nhéo anh một cái.
“Ow, Tiêu Vũ, cậu mưu sát chồng.” Tiêu Vũ làm ra vẻ uất ức.
“Ai là chồng hả, cậu là đồ vô lại, không thèm để ý tới cậu, Tiểu Tiểu chúng ta đi thôi.”
Tiểu Vũ, em còn có thể trốn bao lâu nữa? Tiêu Vũ mang theo chút yêu chiều nhìn cô gái bị chọc tức bỏ đi, nụ cười bao trùm cả khuôn mặt tuấn tú.
“Cậu nghiêm túc chứ?” Lâm Phong trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
“Cậu nói đi, tôi đã chờ cô ấy 18 năm.”
“Tốt nhất là vậy.”
“Thế nào, cậu định bỏ cuộc à, nhưng mà cậu không bỏ cuộc cũng không được, cô ấy là của tôi.” Ngữ khí tràn đầy tự tin, nghe thế nào cũng cảm thấy vênh váo.
“Ha ha, ngay từ đầu mục tiêu của tôi cũng không phải cô ấy.”
“Chẳng lẽ?”
“Cho nên nói, chúng ta là đồng đội.”
Hai chàng trai nhìn nhau cười, lúc này đạt được nhận thức chung.
…
“Tớ nghe nói Tiêu Vũ có người thích rồi.”
“Thật hả, vậy nghĩa là tớ hết hy vọng rồi.”
“Vừa nghe được tin này tớ cũng kinh ngạc, haiz, nam sinh trường chúng ta nếu không phải là cây đã có chủ thì chính là một đám tầm thường, nữ sinh chúng ta có số khổ mà.”
Âm thanh của hai nữ sinh dần dần đi xa, một cánh cửa khác trong toilet chầm chậm mở ra, đi ra chính là sắc mặt khó tin của Tiêu Vũ.
Tên kia có người thích rồi? Sao mình không biết nhỉ? Không đúng, không đúng, vì sao mình phải biết? Cậu ta có người thích hay không mình lo làm gì? Cậu ta có bạn gái rồi thì sẽ không quấn lấy mình nữa, đúng, mình nên vui lên, nhưng mà…
“A, xin lỗi.” Tiêu Vũ cảm thấy mình đụng phải người khác, sau khi xin lỗi cô liền thất thần rời đi, hoàn toàn không biết mình đụng trúng ai, trong miệng vẫn lẩm bẩm, “…Cậu ta thích ai, chẳng liên quan đến mình…”
Trông thấy người đụng mình lẩm bẩm rời đi, khóe miệng của người bị đụng hơi cong lên, anh nhỏ giọng nói với bóng lưng đang đi, “Xem ra có người giúp mình rồi, nha đầu kia rốt cuộc thông suốt.”
“Tiểu Vũ, cậu sao vậy?” Nhìn thấy Tiêu Vũ bất thường, Tiểu Tiểu vô cùng lo lắng hỏi.
“A, không có gì, Tiểu Tiểu, có phải bọn mình nên đến câu lạc bộ không.”
“Ờ.” Tiểu Tiểu nhìn thấy khuôn mặt ngẩn ngơ của cô bạn, cô nhức đầu suy nghĩ chẳng lẽ tiểu tử kia bắt đầu hành động rồi.
Gần cuối học kỳ, nhà trường chuẩn bị tổ chức buổi liên hoan cho các đoàn thể xã hội, mỗi câu lạc bộ phải đưa ra một tiết mục đặc sắc của mình, câu lạc bộ kịch nói đương nhiên chuẩn bị một buổi diễn kịch, cho nên trong khoảng thời gian này nhóm người Tiêu Vũ đang khẩn trương tập luyện, cũng chỉ có lúc tập luyện cô mới có thể tạm thời đặt chuyện phiền não kia ra sau đầu.
Năm nay câu lạc bộ kịch nói biểu diễn phiên bản chế từ vở kịch “Romeo và Juliet”, kịch bản đại khái xây dựng thế này: câu chuyện diễn ra tại thành phố Verona, dưới sự thống trị của gia tộc Capulet, dùng sức mạnh thần bí mà phát triển thành phố này lớn mạnh, nhưng 14 năm trước bởi vì gia tộc Montague nổi loạn mà mất đi hòa bình. Dưới sự áp chế của bạo quân, chênh lệch giữa bần phú trong quốc gia ngày càng nghiêm trọng. Juliet mang trong mình huyết thống vua chúa may mắn còn sống sót, từ bé đã được nuôi nấng như bị một đứa con trai, dùng tên giả Lorita lãnh đạo cuộc chiến phục quốc. Trong một buổi tiệc, Romeo tuấn tú phóng khoáng cùng Juliet nữ cải nam trang gặp gỡ rồi trở thành bạn bè, trong lúc kết giao tình cảm của hai người từ tình bạn thăng hoa thành tình yêu, nhưng Juliet rơi vào phiền não sâu thẳm, tình yêu và báo thù đã tra tấn trái tim thiếu nữ đầy thương tích. Tình yêu không có kết cục đã định trước, hạ màn bằng cái chết của hai người.
Nói là bản chế bởi vì đã sửa đổi tình tiết, còn cho Juliet đóng giả nam. Vai diễn Juliet do ngôi sao mới Tiêu Vũ đảm nhiệm, Romeo do một đàn anh thâm niên diễn, vai của Tiểu Tiểu là chị họ Juliet, là người kiên quyết ủng hộ tình yêu của hai người.
Sau cuộc tập luyện căng thẳng, Tiêu Vũ rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một lúc.
“Tiểu Vũ, cậu có mệt không?”
Một chai nước đưa tới trước mắt cô.
“Ờ, không sao.” Tiêu Vũ uống một ngụm nước, cô nhìn thấy học trưởng diễn vai Romeo đi tới trước phông cảnh cho màn sau bắt đầu tập diễn, đột nhiên ——
“Á ——”