Tình Yêu Đan Xen

"Ghê tởm, bộ dạng tai to mặt lớn như vậy mà cũng dám xuất hiện." Nhìn nam ngôi sao trên tivi được người khen là có dáng người khỏe khoắn cường tráng, cô phê bình gay gắt.

"Chị già à, chị có phải con gái không? Dáng người kiểu này mà nói là tai to mặt lớn à? Hiện tại đàn ông phải có cơ ngực cường tráng mới chuẩn man, chị có hiểu không?" Trâu Dung tức giận, cảm thấy bất bình thay cho thần tượng.

Trâu Tranh liếc nhìn cậu ta một cái, hừ lạnh nói: "Ngực còn lớn hơn con gái mà gọi là đàn ông sao? Ghê tởm."

"Em thấy chỉ lớn hơn so với chị thôi!" Trâu Dung không chút nể mặt trực tiếp khinh bỉ cô. Trâu Tranh lấy gối ôm ném cậu ta, trúng ngay mục tiêu.

"Bị em nói trúng, thẹn quá thành giận sao."

"Hừ! Bây giờ cho dù đàn ông luyện ra sáu múi thì sao? Một chút mỹ cảm cũng không có. Là đàn ông nên ngọc thụ lâm phong, tao nhã, khí chất này không phải mấy cái múi đó có thể so được?" Cách thưởng thức đàn ông của Trâu Tranh là phong độ văn nhã điển hình của người trí thức, hoàn toàn khác với hình mẫu mà mấy cô gái thời nay sùng bái.

"Ngọc thụ lâm phong? Tao nhã? Chị già à, chị cũng không tự nhìn mình một chút, người thô lỗ như vậy, kiểu đàn ông có tính cách đó sẽ để ý đến chị sao?"

"Ai nói chị thô lỗ! Chị đây là thẳng thắn." Trâu Tranh nhăn mày trợn mắt nhìn em trai có chút đáng đánh đòn.

"Là đồ thô lỗ…. Khó chịu thì trực tiếp vung tay đánh người." Trâu Dung ý thức được nguy hiểm, chỉ dám yếu ớt nói nhỏ.

"Nếu chị thật sự nhìn thấy người đàn ông chất lượng tốt như vậy, có lẽ chị sẽ nhất kiến chung tình, trực tiếp kết hôn."

"Nhất kiến chung tình thì có thể, nhưng kết hôn thì? Quan trọng là người ta phải muốn cưới chị mới được đó bà chị thô lỗ." Trâu Dung nhịn không được nhắc cô ngủ được thì cứ ngủ ngon, đừng mơ lung tung.

"Tiểu tử thúi, em là đang ám chỉ chị đây không hấp dẫn được đàn ông chất lượng tốt hả?" Trâu Tranh bẻ khớp ngón tay kêu rốp rốp.

"Không phải không hấp dẫn đàn ông chất lượng tốt, mà căn bản là không, ai, muốn!" Vừa mới dứt lời, đón tiếp đó là một trận kêu la thảm thiết.

"Trâu Dung chết tiệt, chị đây không giáo huấn em mới là lạ---"

Cô hét lớn một tiếng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện cô đang ở trong căn phòng xa lạ, còn mơ thấy nói chuyện với em trai.

"Trâu Dung chết tiệt....Ba! Mẹ...." Một giấc mơ đã gợi lên niềm thương nhớ gia đình mà cô đã dằn xuống đáy lòng, nhịn không được kéo chăn che mặt khóc lên, cô không thích khóc đây là lần đầu tiên tại...thời không xa lạ này nàng lớn tiếng khóc lên.

Tạ Duẫn Du đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn nữ nhân một khắc trước còn mới nói mớ, ngay sau đó lại khóc lên.

Sau khi nàng gặp hắn thì đột nhiên ngất đi, nếu động tác của hắn không mau lẹ, chỉ sợ không chỉ trái tim nàng có vấn đề, mà ngay cả cái ót cũng đụng ra một cục u.

Đợi cho tiếng khóc lớn dần dần thành khóc nhỏ thút thít, hắn mới nhẹ nhàng mà mở miệng hỏi: "Cô nương, cô có khỏe không?"

Bỗng nhiên Trâu Tranh nâng gương mặt tràn ngập nước mắt, kiềm nén nhìn nam nhân ôn hòa đứng bên cạnh.

"A! Ngươi...." Sao hắn lại ở đây? Mà mình lại hồn nhiên không biết khóc thành ra vẻ mặt đầy nước mũi.

Tạ Duẫn Du lấy khăn trắng đưa cho nàng, nhẹ nhàng mà nói: "Cô nương chỉ ngất đi thôi."

Trâu Tranh vội tiếp nhận khăn trắng, lau đi vẻ mặt chật vật.

"Ta nhớ, là huynh đã cứu ta?" Mũi Trâu Tranh hồng hồng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào hắn.

"Ta chỉ bế cô nương lên mà thôi, lúc trước đại phu có xem qua cho cô nương, nói tâm mạch cô nương yếu ớt, nhưng uống thuốc xong thì không có gì đáng ngại." Tạ Duẫn Du thản nhiên nói.

"Vâng, ta không sao." Trâu Tranh không nghĩ tới ở loại thời điểm này sẽ gặp được người đàn ông lý tưởng của mình, cái gọi là ngọc thụ lâm phong, văn nhã, chính là nói hắn, nhưng mà, không ngờ tự mình rung động đến ngất xỉu, thật xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

"Nhà cô nương ở đâu, ta có thể phái người đi thông báo người nhà cô."

"Không cần." Trâu Tranh nói một hơi: "Nhà của ta rất xa, huynh tìm không thấy đâu."

"Một khi đã như vậy, hôm nay cô nương cứ nghỉ ngơi ở đây, chờ thân thể tốt lên rồi đi." Tạ Duẫn Du thấy cô nói gia đình rất xa thì ánh mắt ảm đạm, cố tự nhiên chuyển đề tài.

"Ta đã tốt lắm rồi." Nàng xuống giường, nàng không biết gian phòng này tốn bao nhiêu tiền thuê, nhưng có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.


"Cô nương...."

"Tôi họ Trâu, tên một chữ Tranh, không biết anh đây....Công tử tôn tính đại danh là gì?" Tuy biết hắn không thuộc thế giới của mình, nhưng Trâu Tranh vẫn không nhịn được muốn biết hắn là ai.

"Tạ Duẫn Du." Hắn hữu lễ trả lời, thái độ ôn hòa nhưng xa cách.

"Đa tạ công tử giúp đỡ, ưm....Ta xin cáo từ." Nàng biết mình rung động với nam nhân này, nhưng lý trí lại quyết định kéo nàng ra xa, tự kiềm nén rung động ban đầu xuống.

Tạ Duẫn Du không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng rời đi.

Tiểu Ngũ gặp thoáng qua Trâu Tranh, phút chốc ngẩn ngơ, đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng Trâu Tranh rời đi.

"Tiểu Ngũ?" Tạ Duẫn Du thản nhiên gọi Tiểu Ngũ đang ngẩn người đứng cạnh cửa.

"Thiếu gia." Tiểu Ngũ hoàn hồn, vội vào phòng.

"Ngươi phát ngốc cái gì?" Tạ Duẫn Du thuận miệng hỏi.

"Thuộc hạ cảm thấy vị cô nương vừa rồi hơi quen mặt, cho nên nhìn nhiều thêm vài lần." Tiểu Ngũ nói thật.

"Nhìn quen mặt? Ngươi biết nàng là ai?"

"Thuộc hạ nghĩ đến một người, nhưng không có khả năng là nàng." Tiểu Ngũ gãi đầu nói.

"Ngươi nghĩ đến ai?" Tạ Duẫn Du nhíu mày hỏi.

"Là tiểu thư Văn gia! Lần trước thuộc hạ nhìn lén trên nóc nhà, người ở trong phòng Văn tiểu thư chính là nàng." Tiểu Ngũ cảm thấy đầu mình như bị gõ một cái. Nếu cô nương kia thật sự là Văn tiểu thư, không phải chứng tỏ Văn tiểu thư có thể xuống giường ra cửa rồi sao?

"Nàng nói nàng tên Trâu Tranh, không phải Văn Tinh An." Tạ Duẫn Du cười, bước ra ngoài.

"Hả, như vậy, người ngày đó thuộc hạ thấy không phải là Văn tiểu thư. Nàng đứng trong phòng Văn tiều thư, có thể là nha hoàn của Văn tiểu thư? Nhưng mà, tại sao nàng lại ở đây?" Tiểu Ngũ sờ sờ mũi, khó hiểu hỏi.

"Nàng bị hôn mê bất tỉnh ở tửu lâu, ta phân phó chưởng quầy cho nàng nghỉ ngơi trong này."

"Ngất xỉu? Làm sao mà bất kể thân thể tiểu thư hay nha đầu Văn phủ đều không tốt vậy?" Tiểu Ngũ lắc đầu càu nhàu.

Tạ Duẫn Du nghe được hắn lầm bầm lầu bầu, bất giác mắt híp lại. "Ngươi xác định ngày đó người ngươi thấy đích thực là nàng?" Tạ Duẫn Du đứng trên lầu hai nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy ở đại sảnh tửu lâu, chưởng quầy đang nói chuyện với Trâu Tranh.

"Thiếu gia, người nên tin ánh mắt của thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt đối không nhận lầm người."

"Có phải nàng hay không, chúng ta đi hỏi một câu thì biết." Tạ Duẫn Du đang muốn đi xuống dưới, đột nhiên nghe tiếng màn trúc được nhấc lên, vài tên đại hán áo đen bước vào, vừa thấy Trâu Tranh thì tiến lên bao vây.

Thấy Tiểu Ngũ đang muốn ra tay, Tạ Duẫn Du ngăn hắn lại. Chỉ thấy Trâu Tranh trừng hai mắt, đẩy đại hán áo đen bắt tay cô ra, tâm không cam tình không nguyện tiến về trước rời đi.

"Thiếu gia, những người đó là thị vệ Văn gia." Tiểu Ngũ đứng bên cạnh báo cáo.

"Quả nhiên nàng và Văn gia có quan hệ." Tạ Duẫn Du thản nhiên cười nói.

"Thật kỳ quái, tại sao nhiều thị vệ Văn gia như vậy mà chỉ đến để tìm một nha hoàn? Chẳng lẽ một mình nàng trốn khỏi Văn phủ?" Tiểu Ngũ khó hiểu lắc đầu.

Ánh mắt Tạ Duẫn Du lóe lên, cười nhẹ đổi đề tài khác.

"Ngươi điều tra sao rồi?"

"Thuộc hạ tra được Hoàng đại sư kia, thời gian trước có đến Ký Châu, nghe nói đi tìm hậu duệ của Trương Thiên Sư, hôm nay vừa trở về, sau đó thì đến Văn phủ." Tiểu Ngũ nghĩ đến bộ dạng có vẻ kích động của Hoàng đại sư kia, đã cảm thấy kỳ quái.

Mắt Tạ Duẫn Du híp lại, bỗng chốc đi ra ngoài.

Tiểu Ngũ vội vàng đuổi kịp phía trước, "Thiếu gia, người muốn đi đâu?"


"Văn phủ."

"Hoàng đại sư, cuối cùng ông cũng đến rồi, mọi chuyện có manh mối gì không?" Văn Tín Chương vừa thấy Hoàng đại sư, vô cùng sốt ruột hỏi.

"Ta đi Ký Châu một chuyến, tìm hậu duệ của tổ sư gia, để lấy lá bùa cửu thiên triệu hồn." Hoàng đại sư vừa ngồi xuống lập tức lấy ra một lá bùa giấy màu vàng.

"Lá bùa cửu thiên triệu hồn này có công dụng gì? Có thể gọi hồn phách tiểu nữ của ta quay về sao?" Văn Tín Chương nhìn chằm chằm lá bùa vội vàng hỏi.

"Đương nhiên, lá bùa này không những có thể đuổi linh hồn xâm chiếm cơ thể người, mà còn có thể triệu hồi nguyên thần bị đuổi đi, dĩ nhiên có thể gọi hồn phách tiểu thư quay về."

"Thật tốt quá! Hoàng đại sư, ông tới thật đúng lúc, bây giờ cũng sắp đến giờ làm phép rồi!" Văn Tín Chương nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, phút chốc tính toán thấp thỏm mấy ngày này cuối cùng cũng đâu vào đấy.

"Nhưng mà....Văn lão gia, ta nhắc nhở ông trước, hiệu lực của lá bùa này rất mạnh, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt tới thân thể của tiểu thư. Thân mình tiểu thư vốn suy yếu, ta lo tiểu thư sẽ không chịu được đau đớn khi trao đổi linh hồn...." Mặt Hoàng đại sư lộ vẻ khó khăn nói.

"Cái gì? Sẽ ảnh ưởng đến thân thể tiểu nữ của ta sao? Vậy phải làm sao mới tốt?"

"Cách tốt nhất, chính là chờ tình trạng thân thể tiểu thư chuyển biến tốt lên, vào mùa xuân vạn vật sinh trưởng, thời khắc vạn vật trong đất trời thịnh vượng nhất, sẽ tiến hành làm phép triệu hồn thì tốt hơn."

"Mùa xuân? Không phải còn hơn mấy tháng nữa sao? Không được, Tạ gia sẽ tới đón dâu, ta không thể để cho một con yêu quái không biết từ đâu đến này thay mặt tiểu nữ ta gả đi được." Văn Tín Chương vừa nghe, mày nhíu lại một chỗ, gấp đến độ đi qua đi lại.

"Văn lão gia yên tâm, ta đã hỏi thiên binh thiên tướng, bọn họ nói thứ bám vào người tiểu thư không phải là tử linh (linh hồn người chết), mà là sinh linh (hồn người còn sống), chắc là do nhân duyên hội ngộ làm cho linh hồn hai người trao đổi, chỉ cần chúng ta thuyết phục nàng ta lấy thân phận tiểu thư sống mấy tháng, đến lúc đó lại làm cho nàng ta đổi lại, tin là nàng ta cũng sẽ không phản đối." Tuy rằng Hoàng đại sư không có pháp lực cao thâm, nhưng cũng hiểu sơ sơ chút ít, hơn nữa những điều này là do ông ta hỏi vị thiên sư kia nên lấy được đáp án, chính vị thiên sư kia cũng nói cái gì mà "Vận mệnh đã như vậy", "Vô ích", hắn chưa nói lại mà thôi.

"Thật sự không phải tử linh?" Văn Tín Chương lo lắng hỏi.

"Tuyệt đối không phải."

"Nhưng mà....Nếu nàng ta không đáp ứng thì làm sao bây giờ?"

"Chỗ của ta còn một tấm tử phù (bùa chết), nếu nàng ta không đáp ứng, ta lập tức dùng tấm tử phù này, cho dù nàng ta là sinh linh cũng sẽ hồn bay phách lạc...." Hoàng đại sư nhẹ nhàng nói.

Văn Tín Chương ngẩn ra, khẩn trương nói: "Giết nàng, chẳng phải thân thể nữ nhi của ta cũng sẽ bị hủy sao?"

"Đương nhiên chúng ta sẽ không dùng tử phù, những lời này chỉ làm cho nàng ta ngoan ngoãn đồng ý, cùng hợp tác với chúng ta thôi...." Hoàng đại sư cười nói.

Thế này Văn Tín Chương mới nhẹ nhàng thở ra, dặn dò nhiều lần nói: "Hoàng đại sư, tấm tử phù này không thể dùng, ngàn lần không thể làm ác."

"Ta biết." Hoàng đại sư lấy tấm phù cất vào trong áo.

"Được, dẫn tiểu thư,....Dẫn người tới." Văn Tín Chương nói.

Một lúc sau, sau khi bị bắt từ tửu lâu về, dưới sự thúc giục của thị vệ Trâu Tranh đi vào đại sảnh.

"Tại sao ngươi lại kéo thân thể nữ nhi của ta ra ngoài trong khi trời lạnh thế này? Ngươi muốn hại chết nàng sao?" Lần đầu tiên Văn Tín Chương đối diện với Trâu Tranh, việc nàng không để ý bệnh tình nữ nhi của hắn mà chuồn đi, làm hắn tức giận đến râu cũng xoắn lại.

Trâu Tranh thở dài, đều do một hồi mê man kia, làm trì hoãn thời gian nàng trốn thoát, bị người ta bắt trở về.

"Ta thấy là do các người lo lắng quá thôi, đúng là nàng ta bị bệnh, nhưng cũng không phải vừa động một chút sẽ đi đời nhà ma----" Trâu Tranh cảm thấy bọn họ bảo vệ quá mức, ngược lại lấy đi sức sống của nàng ta.

"Chính ngươi làm sai, còn nói chúng ta bảo vệ nữ nhi là sai sao?" Văn Tín Chương nghe lời nói của Trâu Tranh càng thêm tức giận.

"Cha mẹ yêu nữ nhi là đúng, nhưng nàng bị bệnh, ngoại mời đại phu cho nàng, ăn uống thích hợp, vận động, nghỉ ngơi, thể xác và tinh thần thoải mái cũng rất quan trọng---" Trâu Tranh tốt bụng nói cho họ biết cách chữa bệnh của tây y là chú trọng cân bằng thể xác và tinh thần, nhưng lại bị Văn Tín Chương không khách khí ngăn lại.

"Ta không biết ngươi đang nói cái quỷ gì, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại ngươi là thân thể nữ nhi của ta, ngươi có trách nhiệm chăm sóc tốt cho nàng, mà chúng ta là phụ mẫu của nàng, ngươi phải nghe lời chúng ta."

Văn Tín Chương bị những lời của nàng làm cho lửa giận bùng lên, chỉ biết là nàng lại tiếp tục tranh biện mạnh mẽ, hắn không được động thủ, nếu đánh cũng là đánh lên người nữ nhi mình, cũng chỉ có thể hạ lửa giận trách cứ nàng.


Trâu Tranh cũng chỉ có thể sờ sờ mũi, nuốt những lời phản bác lại vào miệng.

"Bây giờ, ta có việc muốn thương lượng với ngươi."

Thương lượng? Hừm, nàng ngửi được mùi phiền toái. "Không cần thương lượng, ta về phòng nghỉ ngơi trước."

"Không phải chuyện này, ta muốn nói đến chuyện khác rất quan trọng."

Xem ra chẳng thể tránh né, Trâu Tranh đành phải xua tay hỏi: "Chuyện gì?"

"Hoàng đại sư đã tìm được cách cho ngươi rời đi, nhưng phải vào mùa xuân lúc tình trạng thân thể nữ nhi ta chuyển biến tốt đẹp thì mới có thể làm phép, cho nên ngươi phải đợi vài tháng nữa."

Trâu Tranh liếc về phía đạo sĩ đã dán bùa lên trán nàng, không thể tin tưởng năng lực của hắn.

"Có được không đó?"

"Hoàng đại sư là đạo sĩ có pháp lực cao thâm, lời hắn nói dĩ nhiên không sai. Nhưng mà, vào cuối tháng Tạ gia sẽ đến đón dâu, ta hi vọng Tình Nhi sẽ gả đi."

Lại là loại giọng điệu thay mặt tân nương gả đi, Trâu Tranh đảo cặp mắt trắng dã.

"Ta cự tuyệt, có hôn ước với Tạ thiếu gia gì đó là nữ nhi của ông, không phải ta, sao ta có thể gả thay được."

"Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ cho ngươi hồn bay phách tán, mãi mãi không thể đầu thai." Hoàng đại sư đối với việc cô hoài nghi năng lực của mình vẻ mặt đã sớm không thoải mái, vì để cho nàng biết tay, tay đã lấy ra tấm tử phù cười xảo trá.

"Hồn bay phách tán? Ta cũng không phải tử hồn...."

Lời Trâu Tranh còn chưa nói xong, Hoàng đại sư đã nhanh chóng đưa tay dán tử phù lên mu bàn tay phải của nàng.

Đột nhiên, mu bàn tay nổi lên đau đớn như lửa đốt, Trâu Tranh quát to một tiếng, liều mạng nắm tay vẫy, nhưng lại vẫy không ra tấm tử phù dán phía trên, Trâu Tranh vội dùng tay trái kéo lá bùa xuống, nhưng một trận đau nhức như lửa đốt khác truyền lên tay trái, đau đến nỗi nàng nhịn không được cuối gập người.

"Ngươi có đáp ứng không? Không đáp ứng ta sẽ cho ngươi chịu nỗi đau lửa đốt!" Hoàng đại sư đắc ý nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng.

"Không được! Thân thể Tình Nhi không tốt, còn tiếp tục như vậy, bệnh của nàng sẽ phát tác....." Văn Tín Chương nhìn sắc mặt trắng bệch của Trâu Tranh, khẩn trương kêu lên.

"Đợi chút!" Hoàng đại sư ngăn Văn Tín Chương tiến lên, trừng mắt ép hỏi Trâu Tranh: "Có đáp ứng không!"

Trâu Tranh sớm đau nói không nên lời, vết phỏng trên tay đã muốn bắt đầu lan sang phần da thịt khác, thậm chí ngũ tạng đều cháy lên.

"Có đáp ứng không?"

Chịu không nổi đau đớn do lửa đốt, Trâu Tranh chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Nàng gật đầu một cái, Hoàng đại sư lập tức kéo lá bùa xuống. Kéo tử phù xuống, ngọn lửa mất đi trong nháy mắt, ngoại trừ xúc cảm trước đó, không còn cảm nhận gì sâu sắc. Trâu Tranh như cái bóng da hết hơi ngồi phịch xuống đất thở, trong lòng còn không ngừng mắng, sớm muộn gì cũng cho tên đạo sĩ giang hồ này chịu đau đớn.

"Dán trên tay ngươi là cho ngươi biết sự lợi hại của tấm tử phù này, một khi nó dán lên vị trí linh môn của ngươi, cho dù đại la thần tiên đều không cứu được ngươi." Hoàng đại sư cười ha hả.

"Ngươi đã nếm trải đau khổ, hẳn là không dám đổi ý chứ! Nếu không, đến lúc đó Hoàng đại sư không phải dùng bùa cửu thiên triệu hồn tiễn bước ngươi, mà là dùng tấm tử phù này đối phó ngươi." Văn Tín Chương biết Trâu Tranh kiêng kị với tấm tử phù này, giống như uống an tâm hoàn, không sợ nàng không hợp tác.

Trâu Tranh lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt nhìn một vòng vẻ mặt đắc chí của hai tên tiểu nhân, lập tức thề, nhất định phải tìm cách đáp trả, trả thù bọn họ. nàng có thể làm hình cảnh, tất nhiên là ghét ác như cừu, nhất là quân địch nhắm về phía nàng, nàng tuyệt không dễ dàng bỏ qua, thế nào cũng phải trả lại gấp đôi.

"Lão gia! Lão gia! Tạ thiếu gia đến đây!" Một gia đinh kinh hoảng vọt vào đại sảnh.

"Cái gì? Làm sao mà hắn đột nhiên đến đây?" Vẻ mặt Văn Tín Chương trắng nhợt, nhìn Trâu Tranh vẫn ngồi dưới đất, vội kêu lên: "Mau! Mau đưa nàng về phòng! Mau..."

Tạ Duẫn Du ở ngoài cửa nghe được tiếng Văn Tín Chương sốt ruột la hét trong đại sảnh, không đợi Văn Tín Chương la xong, thân hình hắn chợt lóe, vượt lên trước nô bộc dẫn đường tiến vào đại sảnh.

Khi hắn thấy hai nô bộc nâng Trâu Tranh lên thì đôi mắt nổi lên hứng thú nhàn nhạt.

"Thế bá, tiểu chất mạo muội tới chơi, xin thế bá không cảm thấy phiền."

Văn Tín Chương vội tiến lên ngăn tầm mắt của hắn, cười nói: "Hiền chất nói gì vậy, bất cứ lúc nào con đến thế bá đều hoan nghênh. Ta đang cùng Hoàng đại sư thương lượng ngày nào là ngày hoàng đạo, không ngờ con đã tới rồi."

"Tiểu chất tưởng rằng chuyện ngày đó đề cập thế bá không trả lời, là không đáp ứng đề nghị của tiểu chất! Không ngờ thế bá đang muốn chuẩn bị." Trên gương mặt văn nhã tuấn duật của Tạ Duẫn Du lộ vẻ tươi cười thản nhiên.

"Con và Tình Nhi là vị hôn phu hôn thê, làm sao ta có thể phản đối các con thành thân đây?" Văn Tín Chương cười ha ha.

Tạ Duẫn Du cảm thấy biểu tình thẳng thắn hôm nay của hắn cùng mấy ngày trước như hai người, không khỏi dời ánh mắt dời về phía nữ tử đang ngẩn ngơ ở một bên.


"Chắc vị này là Văn tiểu thư?" Mỗi lần hắn gặp Văn Tinh An, luôn cách một tầng màn mỏng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nàng nằm trên giường. Không ngờ người nhìn thấy ở tửu lâu quả nhiên là Văn Tinh An.

"A! Là tiểu nữ Tinh An. Tình Nhi, mau chào Tạ thiếu gia." Văn Tín Chương không nói một lời đến gần Trâu Tranh, đưa tay bắt được cánh tay nàng, lay nàng tỉnh lại.

Trong đầu Trâu Tranh trống rỗng, thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Tạ Duẫn Du là vị hôn phu của Văn Tinh An, muốn nàng thay mặt gả cho người đàn ông lý tưởng của nàng, sau đó rời khỏi hắn, giao hắn cho người phụ nữ khác...

"Ta?"

"Tình Nhi." Văn Tín Chương tăng thêm lực tay, nhìn nàng chằm chằm.

Trâu Tranh cắn cắn môi dưới, nàng rũ mắt xuống bắt đầu vào vai một thân phận khác, "Tinh An diện kiến Tạ thiếu gia."

Tinh An? Đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Duẫn Du nhìn chằm chằm nữ tử cuối đầu không dám nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới khi ở tửu lâu đôi mắt đen bóng nhìn thẳng vào mắt hắn chằm chằm.

"Thân thể tiểu thư tốt rồi, có thể xuống giường rồi."

"Phải....Tốt hơn nhiều rồi."

"Ta không biết "Trâu" cô nương gặp trong tửu lâu lại là tiểu thư, nếu không đã tự mình đưa tiểu thư hồi phủ rồi." Tạ Duẫn Du nhìn chằm chằm nàng thần sắc bất an, khóe miệng mỉm cười nói.

"Trâu cô nương ở tửu lâu? Hai con đã gặp nhau?" Văn Tín Chương kinh ngạc nhìn hai người, rất sợ lời nói bị vạch trần.

"Ta."

"Có duyên gặp mặt một lần, là lúc tiểu thư tự xưng là Trâu Tranh...." Tạ Duẫn Du vô ý cười.

"Thật có lỗi, bởi vì ta một mình ra phủ, không cho ai biết, nên dùng tên giả lừa thiếu gia. Thật sự xin lỗi." Trâu Tranh nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn lại gục đầu xuống giải thích.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Tình Nhi khó lắm mới có thể xuống giường, đã muốn ra ngoài xem, trốn chúng ta chạy khỏi nhà, vẫn là thị vệ tìm được nàng mang nàng về." Văn TÍn Chương vội phụ họa theo cách nói của cô.

"Thì ra là thế. Tiểu chất còn tưởng rằng Văn tiểu thư không muốn thành hôn, cho nên trốn khỏi nhà."

Ánh mắt Trâu Tranh chột dạ nhìn khắp nơi, xác thực, đúng là nàng đào hôn, vì bên ngoài nàng là Văn Tinh An, nhưng trong lại là "Trâu Tranh", không đào hôn mới lạ.

"Hiền chất nghĩ nhiều rồi, làm sao Tình Nhi có thể đào hôn được? Có phải đứa ngốc đâu." Văn Tín Chương lại tăng thêm lực tay.

Trâu Tranh đau đến mức há miệng, lại gật đầu nhẹ nhàng. "Đúng vậy, phụ thân."

"Thế bá, con có thể trò truyện một mình với Văn tiểu thư không?" Tạ Duẫn Du hỏi Văn Tín Chương.

Trâu Tranh nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn mình chằm chằm, hai gò má bất giác nóng lên, lại lo sợ người khác nghe tiếng tim mình đập lớn.

"Này....Ta có chút không thoải mái, sau....Lần sau rồi bàn lại!" Từ sự sợ hãi làm Trâu Tranh vội cự tuyệt, tránh khỏi tay Văn Tín Chương, gần như là chạy trối chết.

"Tình Nhi...." Văn Tín Chương há hốc mồn nhìn nàng chạy trốn trước mặt Tạ Duẫn Du, vô cùng xấu hổ miễn cưỡng cười nói: "Tiểu cô nương gia thẹn thùng, hiền chất đừng phiền lòng."

Tạ Duẫn Du cười không nói, đôi mắt nhìn thoáng qua vị đạo sĩ đứng bên cạnh nam tử, nhướng mày hỏi: "Không biết vị này là?"

"Ông ấy là tiên đạo ngoài thành Hoàng đại sư, là vị đại sư đạo hạnh cao thâm, ta đặc biệt mời ông ấy đến giúp đỡ." Văn Tín Chương vì hắn giới thiệu nhiệt tình.

"Bần đạo Hoàng Huyền Thiên, tiếp kiến Tạ thiếu gia."  Vẻ mặt Hoàng đại sư khiêm tốn vội cuối đầu thỉnh an.

"Tiểu chất nghe nói, gần đây Văn phủ có chút bất an, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nếu không làm sao cần Hoàng đại sư...." Tạ Duẫn Du nhàn nhạt hỏi.

"Không....Không có! Chuyện gì cũng không có! Ngươi cũng biết là tin đồn quanh đây không đáng tin mà, ta mời Hoàng đại sư đến, chỉ muốn cầu phúc cho một nhà bình an, hơn nữa chọn ngày thành hôn tốt nhất cho các con." Vẻ mặt Văn Tín Chương khẩn trương, vội cười nói.

"Đúng vậy, ta đã xem ngày, ngày hai mươi là ngày cưới gả."

"Duẫn Du, ý con thế nào?"

"Con không có ý kiến, thuận theo quyết định của thế bá."

Tạ Duẫn Du thầm nghĩ, chỉ cần thành hôn đúng hẹn. Hắn không cần thành thân vào ngày tốt, dù sao cũng chỉ là hôn nhân không có tình yêu thôi.

Buồn cười là, hắn vì chống lại an bài của phụ thân, ngược lại làm cho mình đi lên vết xe đỗ của phụ thân, thành hôn với người mình không yêu.

Nhưng mà, cho dù không yêu Văn Tinh An, hắn cũng sẽ không yêu nữ nhân khác, vì hắn sẽ không trở thành phụ thân thứ hai, tuyệt đối không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận