Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm Du Khuynh, áo khoác màu hồng xám khói, dưới ánh mặt trời có mấy phần rực rỡ tươi đẹp, làm nổi bật khóe mắt xinh đẹp của cô.
Vài câu nói lên án của cô, làm cho tim của anh vụn vỡ.
Câu nói: “Em không còn anh nữa” từ tối hôm qua của cô, làm cho tim anh đau xót.
“Du Khuynh”
“Hửm, anh nói đi”
Du Khuynh không thể uống hết trà chanh một lần, để lại nửa nửa bình.
Phó Ký Trầm không nói cái gì, đem cô ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, Du Khuynh quay mặt đi, đem bình nước đưa cho anh.
Phó Kỳ Trầm: “…”
Cô hiện tại không muốn hôn anh, anh cũng không cưỡng cầu.
Nếu như cô muốn hôn, cô sẽ không làm bộ làm tịch.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Phó Ký Trầm đưa ra quyết định: “Chúng ta vẫn dựa vào hình thức ở chung như trước kia, anh không trói buộc em.
Cũng không nói chuyện tình cảm hôn nhân.”
Du Khuynh đậy nắp bình, đưa ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Cũng không phải là Phó Ký Trầm không có điều kiện: “Có điều em phải coi anh là bạn trai của em.
Dẫn anh đến nhà em ra mắt, cho người trong nhà biết anh, cũng là để Tần Mặc Lĩnh không có bất kì cơ hội gì nữa.”
Không đợi cô phản bác, anh lại đưa ra thêm lý do cho hợp tình hợp lý: “Coi như là bồi thường cho anh đi”
“Bồi thường anh?” Du Khuynh: “…”
“Ừ.
Tối qua em lấy lại móc khóa mà em tặng anh, anh không thể nhìn mặt nhớ người được nữa.
Anh không thể tha thứ.”
Dụ Khuynh: “…”
Phó Ký Trầm thôi nói đùa: “Anh không biết chúng ta có thể bên nhau bao lâu, nhưng anh sẽ cố gắng sắp xếp con đường phía trước, để em nguyện ý chấp nhận đầu vào sản phẩm mang tính mạo hiểm là tình yêu và hôn nhân này.”
Du Khuynh thưởng thức bình nước trong tay, mở ra đóng vào.
Cô nhìn anh: “Tóm lại là anh quyết tâm giữ chặt em không cho người khác cướp mất, giữ bên mình như phơi cá để bản thân mình sử dụng.”
Phó Ký Trầm thấy thái độ cô thả lỏng, anh lại lần nữa cúi đầu hôn cô lần nữa.
Du Khuynh: “Hai giây, đừng có được đằng chân lấn đằng đầu”
Phó Ký Trầm ngậm môi trên của cô hôn một cái, sau đó mút môi dưới một cái.
Cửa phòng vang lên “cộc cộc” hai tiếng, là người phục vụ đưa cơm tới.
Phó Ký Trầm buông Du Khuynh ra, hai người ngồi trở lại trước bàn ăn.
Du Khuynh tay chống cằm, nhìn chằm chằm bình hoa hồng trên bàn.
Cuối cùng mâu thuẫn giữa Phó Ký Trầm và cô tạm thời được giải quyết.
Nhưng cô đã đáp ứng ông của Phó Ký Trầm là cắt đứt cùng anh.
Hiện tại cô cùng Phó Ký Trầm tái hợp, nếu gạt ông cụ, sẽ không phúc hậu.
Cô nhìn chằm chằm hoa hồng.
Phó Ký Trầm nhìn cô.
Du Khuynh xoay mặt, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Anh nhìn em chằm chằm làm gì, cũng không phải chưa nhìn lần nào”
Phó Ký Trầm: “Lần đầu tiên yêu đương, cuối cùng cũng có bạn gái, khẩn trương kích động, không được à?”
Du Khuynh cạn lời.
Ngẫm lại lời anh nói, cô không nhịn được bật cười.
Đồ mặt dày.
Cô cầm một chiếc đũa của mình, đổi với một chiếc đũa của anh.
“Tạo thành một đôi, cùng nhau sinh sống.
Không biết là bên nhau được mấy tháng.
Mặc kệ là bao lâu, hy vọng cùng nhau tiến về phía trước.”
Truyện được đăng trên trang taovichuoi.wordpress mọi người ghé nhà chính chủ của bọn mình đọc để ủng hộ bọn mình có nhiều động lực hoàn bộ truyện hơn nhé!
Việc tư đến đây, Du Khuynh lấy từ trong bao ra hợp đồng.
“Đây, cho anh liếc mắt một cái, chờ ăn cơm xong anh đến văn phòng làm thủ tục giao dịch cho em.”
Phó Ký Trầm xem xong, đem hợp đồng để một bên.
Cô tiến vào công việc là vô tình, cho dù là anh, cũng không thể trực tiếp lấy hợp đồng từ tay cô.
Ăn cơm xong hợp đồng cũng đã giao nhận xong, Du Khuynh vội vã trở về.
Phòng yên tĩnh trở lại.
Khóe môi còn lưu lại độ ấm của cô.
Trước khi đi, cô cho anh một cái hôn lấy lệ.
Phó Ký Trầm đem hợp đồng scan, sau đó gọi Phan Chính, bản giấy đưa cho Phan Chính bảo quản.
Phan Chính kinh ngạc trước tốc độ của Du Khuynh, cũng không khỏi lo lắng: “Kiều Hàn bên kia chắc không chịu giãn hòa đâu.
Quyền khống chế kế tiếp mới làm luật sư Du đau đầu.”
“Nếu có thể dễ dàng giải quyết, tôi đã không cho cô ấy nhiều tiền như vậy.” Phó Ký Trầm lấy từng cái chìa khóa móc vào móc chìa khóa.
Phan Chính nhìn cái móc chìa khóa.
Xem ra là đã giãn hòa, móc chìa khóa kia lấy về rồi.
“Phó tổng, buổi tối 7 giờ có bữa tiệc của giám đốc Trâu.
Người đến không ít, nghe ngữ khí của Trâu Hành, nhất định phải giới thiệu bạn của mình, con gái của Phùng chủ tịch cho anh.”
Nói trắng ra là, thiên kim của chủ tịch ngân hàng coi trọng Phó Ký Trầm.
Để Trâu Hành là người giới thiệu.
Tính ra Phó tổng cùng với thiên kim của ngân hàng cũng rất có duyên.
Hiện tại lại đến một người nữa.
“Phó tổng, anh có đi không?”
“Tại sao lại không đi?” Phó Ký Trầm không chút để ý nói.
Anh đem móc khóa cất đi: “Tôi tiện thể đi thúc giục khoản vay kia luôn”
Phan Chính: “Có khả năng bọn họ dùng khoản vay hơn một trăm triệu này, thử thái độ của anh.
Xem anh có suy nghĩ đến việc liên hôn cùng thiên kim của chủ tịch Phùng không.”
Nếu như đơn thuần tính từ mặt lợi ích, hai nhà kết hợp là song thắng.
Đây cũng chính là lý do mà chủ tịch Phùng là người luôn có ánh mắt cao, lại tung ra cành ô liu này.
“Giám đốc Trâu nói, đây là bữa tiệc tư nhân”.
Ý chính là không được mang theo cấp dưới, chỉ một mình Phó tổng là được.
Phan Chính dò hỏi: “Phó tổng có cần tôi tìm lý do để đi cùng với anh hay không?”
“Không cần.”
Buổi chiều, làm xong các công tác, Phó Ký Trầm đi lên văn phòng chủ tịch.
Chủ tịch Phó vừa trở lại công ty không lâu, một ly trà còn chưa kịp uống.
Phó Ký Trầm đi thẳng vào vấn đề: “Ba nhờ giám đốc Trâu giới thiệu cho đối tượng xem mắt cho con?”
Mặt chủ tịch Phó mờ mịt “Không.
Làm sao vậy? Lão Trâu làm mai mối?”
“Ừm” Phó Ký Trầm nói: “Con gái của chủ tịch Phùng”
Chủ tịch Phó trấn an anh: “Cho nên, con cũng không cần suy sụp, cho dù Du Khuynh vứt bỏ con, thì vẫn có người nguyện ý gả cho con”
“Con với Du Khuynh đã làm lành”
Chủ tịch Phó chậm rãi gật đầu: “Chúc mừng”
Hai ba con bọn họ nói chuyện luôn đơn giản như vậy.
Phó Ký Trầm ở chỗ ba của anh một lát, hai người cũng không nói cái gì, anh yên tĩnh uống cà phê.
Theo dõi truyện được team đăng tải tại:
Facebook: Táo Vị Chuối
WordPress: taovichuoi.wordpress
Chủ tịch Phó nhớ đến tiệc rượu: “Buổi sáng Quý Thanh Viễn tự mình đến đưa thiệp mời.
Con thay ba đi đi.
Tiệc rượu của Quý gia khẳng định Du Khuynh sẽ đến”
Phó Ký Trầm nghĩ nghĩ: “Ba cũng đi đi, dẫn mẹ theo nữa, đến lúc đó con muốn giới thiệu Du Khuynh với mẹ,.
Hai người đều thích nước hoa, chắc hẳn là có nhiều chuyện để nói”
Chủ tịch Phó cau mày: “Du Khuynh cũng thích nước hoa? Con còn muốn giới thiệu con bé với mẹ con? Con xác định muốn làm thế?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Chủ tịch Phó nhắc đến nước hoa liền đau đầu.
“ Lỡ như nước hoa mà Du Khuynh thích, mẹ con không có, hoặc ngược lại.
Con có nghĩ đến hậu quả không?”
Phó Ký Trầm nhìn ba mình, không lên tiếng.
Chủ tịch Phó thở dài: “Vậy có thể sau này, hai ba con mình đi khắp thế gian tìm nước hoa cho hai người họ.
Nếu như tìm không thấy, đến nhà chúng ta cũng không thể trở về được.”
Phó Ký Trầm: “…”
Ông nghĩ đến mấy năm trước, ông cùng vợ đến nhà bạn chơi, kết quả là trong lúc trò chuyện có nhắc đến một loại nước hoa, vợ ông phát hiện là bà ấy không có.
Sau khi về nhà, nói với ông, rằng bà ấy rất muốn có được nó.
Lúc đó ông cũng không có để trong lòng, liền nói bà ấy vài câu.
Sau đó bà ấy rơi nước mắt.
Ông vô cùng kinh ngạc hỏi bà ấy xem không khỏe ở đâu.
Bà ấy bảo rằng không có sau cả, chỉ là đang vắc nước ở trong đầu ra lúc ấy sao lại kết hôn thôi.
Ý trên mặt chữ chính là hối hận cùng ông kết hôn.
Ông nhờ cậy người khác, phí không ít công sức, cuối cùng cũng tìm được một lọ giống như vậy cho bà ấy.
“Ký Trầm, nghĩ cho kĩ.
Nếu con muốn bước vào vết xe đổ của ba, ba cũng không cản con.
Nhưng đừng có kéo ba xuống nước.”
Phó Ký Trầm không chút do dự: “Nếu tới lúc đó vậy thì ba bỏ tiền con bỏ sức vậy”
Thời gian cũng không còn sớm, hắn còn phải đến tham dư bữa tiệc.
Buông ly cà phê: “Ba, ba nhớ tiệc tối nay mang theo mẹ đó dừng quên”
“Ký Trầm, con đợi đã!” Chủ tịch Phó gọi anh lại.
Phó Ký Trầm đi đến cửa lại dừng chân xoay người lại: “Ba còn việc gì nữa ạ?”
Chủ tịch Phó: “Ông nội con vẫn cho rằng con và Du Khuynh đã cắt đứt liên lạc, hiện tại các con nói hàn gắn liền hàn gắn, ông nội con bên đó cũng cần con nói rõ, nếu như ông ấy vẫn không biết, lại tìm người giới thiệu đối tượng cho con thì lại không ổn lắm, việc này đối với ai cũng cảm thấy không được tôn trọng.”
“Chuyện này ba không cần lo lắng, Du Khuynh sẽ xử lý.”
5 giờ, chiều hoàng hôn dần buông xuống.
Du Khuynh dọn dẹp trên bàn, chuẩn bị tan làm.
Hẹn ông nội của Phó Ký Trầm gặp mặt uống cà phê.
Vốn dĩ là cô định đi đến quán cà phê gần nhà ông nội Phó, ngại để ông đến đây, kết quả là ông nội Phó thông cảm cho cô giờ tan tầm kẹt xe, nên vẫn gặp mặt ở quán cà phê hôm trước.
Cô sợ làm cho Phó Ký Trầm bối rối, cô quyết định là nói rõ mọi chuyện với ông nội Phó.
Đóng máy tính, Du Khuynh gõ mấy cái vào đầu của mèo chiêu tài, chúng nó vẫn còn quay mặt vào tường kiểm điểm, cô đổi vị trí của chúng nó.
Sau đó cầm túi lên khóa cửa rời đi.
Ông nội Phó hôm nay cũng đến sớm, buổi chiểu không có việc gì, ông đi một mạch đến đây.
Ông không biết hôm nay Du Khuynh tìm ông là có chuyện gì.
Có thể cô thông báo với ông rằng cô cùng Ký Trầm đã cắt đứt hoàn toàn.
Tối hôm qua cháu trai của ông nói với ông những lời kia.
Làm cho ông hơi ái náy.
Lúc ấy ông muốn nói vài câu khuyên răn, nhưng mà nói không nên lời.
“Ông nội Phó, ngại quá phải để ông đợi lâu.” Du Khuynh mang áo khoác cùng túi sách để qua bên cạnh, ngồi xuống.
“Không có việc gì” Ông cũng không định kéo dài thời gian của cô luật sư vội vàng: “Có việc gì cháu cứ nói thẳng.”
Du Khuynh hai tay đan vào nhau, ngồi ngay thẳng như thời còn đi học.
“Ông nội con cùng Phó Ký Trầm đã quay lại.”
“Ông là trưởng bối của chúng con, quan tâm chuyện hợp tan của chúng con, ông hy vọng tụi con ở bên nhau, hiện tai chúng con tôn trọng mong muốn của ông, sẽ nắm tay nhau cùng tiến về phía trước.”
“Hy vọng ông sẽ chia sẻ niềm vui này với chúng con”
Ông nội Phó: “…”
Không biết là nên vui mừng hay là tan nát cõi lòng đây.
Lời mà cô nói giống như là hai người họ ở bên nhau là vì ông vậy.
Du Khuynh nói tiếp: “Ông nội, hôm qua sau khi con gặp ông, trở về con cũng nghiêm túc suy nghĩ lại bản thân mình.
Kết quả phát hiện ra con đã làm tổn thương Phó Ký Trầm.”
“Chuyện của con và Ký Trầm là chuyện của hai người, không thể vì người khác mà chia tay với anh ấy, như vậy là không tôn trọng anh ấy.
Nếu như phải chia tay thì cũng là việc mà cả hai đã thống nhất với nhau.”
“Lấy một ví dụ cụ thể như việc ký hợp đồng, nếu như đôi bên muốn kết thúc hợp đồng thì hai bên cần bàn bạc để kết thúc, nếu như đơn phương muốn kết thúc thì chính là vi phạm hợp đồng.”
Ông nội Phó nói không lại cô, ông hiện tại chỉ muốn biết: “Vậy con với Ký Trầm, hai đứa định khi nào kết hôn?”
Du Khuynh thành thật nói: “Tụi con vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Chúng con vẫn muốn duy trì hình thức ở chung như hiện tại”.
Ông nội Phó: “Tâm ý của hai đứa chỉ chơi đùa không thay đổi.”
Du Khuynh sớm đã chuẩn bị tâm lý tốt: “Ông nội, nếu tranh luận như vậy thì con không nói nữa, con chỉ muốn nói những ý muốn trong lòng con.”
Ông nội Phó mặc dù trong lòng không vui, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì điềm tĩnh: “Được, con nói, ta muốn nghe thử.”
Du Khuynh nói: “Nói hoa mỹ, con cũng hy vọng, con sẽ tốt số, chuyện của con còn Ký Trầm có thể giống như ông nội cùng bà nội.
Rất nhiều năm sau, vẫn là người một nhà.
Còn có thể đấu võ mồm, còn có thể ầm ĩ.”
“Nhưng hiện tại, con không cảm thấy có ai có thể làm con mạo hiểm một lần, cho dù là mất tất cả con cũng nguyện ý.
Con cùng với Phó Ký Trầm cùng lắm chỉ ở bên nhau hơn ba tháng.”
“Phó Ký Trầm nói với con, nếu tụi con kết hôn sẽ thêm một phần thỏa thuận, nếu như anh ấy đề nghị ly hôn, tài sản sẽ thuộc về con, con cũng không lỗ.
Nhưng với con mà nói, tiền chính là thứ con không thiếu nhất.
“Ông nội, ngoại trừ những kiến thức chuyên nghành này ra, con thật sự là nghèo, chỉ còn có tiền thôi.
Cho nên con đặc biệt thích công việc của mình, bởi vì đây là tài năng hiếm hoi mà con có được.”
Ông nội Phó trầm mặt một lúc, ông hiểu rồi.
Có nói nhiều cũng vô nghĩa.
“Vậy ông hy vọng, rất nhiều năm sau, con cùng Phó Ký Trầm ngồi ở đây, nói về việc hai đứa khi còn trẻ làm cho người khác hận đến ngứa răng như thế nào.”
Du Khuynh cười “Mượn lời của ông.
Cũng cảm ơn sự chúc phúc của ông nội.”
Ngồi thêm một lát, tài xế của ông nội Phó đến đón.
Du Khuynh từ trong quán cà phê bước ra, nhận được tin nhắn của Phó Ký Trầm.
[Buổi tối có tiệc xã giao, có người giới thiệu con gái của chủ tịch Phó cho anh, cô ấy tên là Phùng Mạch.
Bởi vì có liên quan đến hợp tác cùng khoản vay, anh phải đến đó một chuyến.
Chủ yếu là thông báo cho người khác biết, anh hiện tại đang yêu đương với mối tình đầu tên là Du Khuynh.]
(Blue Baby: Ôi chao mối tình đầu đồ ghê ghê ghê quá anh Phó owiiii =)))))))).