Phó Ký Trầm yên tĩnh nghiền ngẫm bốn cái tên cúng cơm đó cảm thấy hình như cũng không tệ.
Tuy cái cuối cùng đậm chất quê mùa.
Hiện tại Du Khuynh chẳng muốn nói chuyện, cô chỉ muốn tự kỷ.
Cô dựa lên cửa sổ, suy nghĩ lung tung.
Ngoài kia, trên đường lớn tấp nập dòng người vội vã đi làm.
Tiết trời tháng hai hãy còn lành lạnh nhưng cô chẳng thấy lạnh chút nào, thậm chí cảm thấy nóng bức muốn đổi sang mặc áo thun.
Trong lúc không để ý, xe tới dưới tòa lầu Lạc Mông.
Đúng lúc cao điểm của giờ đi làm, trước cửa người xe ra vào không ngớt.
Phó Ký Trầm không xuống, trước lúc Du Khuynh bước xuống anh cho cô một cái ôm thật mạnh, “Tối em về nhà ngủ, hay tới chỗ anh?”
Du Khuynh đáp ngay tắp lự: “Em về nhà ngủ.”
Giờ cô rất thèm ngủ, cộng thêm tối qua ngủ không ngon, trong nhà không có ai làm phiền cô có thể ngủ yên hơn.
Tới chỗ anh chưa biết chừng anh nửa đêm không ngủ được dựng cô dậy nói chuyện, hỏi cô đủ chuyện liên quan tới đứa bé.
Giờ Phó Ký Trầm rất dễ nói chuyện, “Mai anh tới thăm em.”
“Em tạm thời không muốn nhìn thấy anh.” Hai tay cô bưng quai hàm anh, “Anh đắc ý rồi, hồi nãy anh cười suốt cả dọc đường luôn đúng không? Đừng tưởng là em quay mặt đi là không cảm nhận được nhé.”
Phó Ký Trầm cố gắng nghiêm mặt, “Hồi nãy anh đâu có cười.”
Nói xong anh quay mặt đi, bật cười lần nữa.
Du Khuynh đánh anh bình bịch một trận rồi mở cửa ra nghênh ngang bỏ đi.
Phó Ký Trầm đưa mắt nhìn cô đi vào tòa lầu, lúc này mới cho tài xế lái xe rời khỏi.
Trước giờ Du Khuynh chưa từng tới công ty muộn như vậy bao giờ, cô nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã tám giờ rưỡi.
Cửa thang máy mở ra, cô nhanh chân bước ra.
Vừa đi được mấy bước chợt ý thức được điều gì.
Lúc đặt chân bước lần nữa, bước chân chậm rãi nho nhã hơn.
Tần Mặc Lãnh đang từ văn phòng đi ra, anh đánh giá Du Khuynh, cô đeo túi xách trông giống như vừa từ bên ngoài về.
Anh ta cho là cô tới công ty luật trước.
Chuyện của thương mại Trác Hoa với ông chủ Tiền nhà kinh doanh của Tân Đóa anh ta đã nghe nói rồi.
Du Khuynh đi chậm rãi, “Tìm tôi à?”
Tần Mặc Lãnh lạnh mặt, “Thiếu hai chữ rồi, tính sổ.”
Tìm cô tính sổ.
Du Khuynh bật cười, giờ niềm vui duy nhất của cô chính là bộ dáng nghi thần nghi quỷ canh cánh vụ hai viên thuốc vitamin của Tần Mặc Lãnh.
Du Khuynh mở cửa, Tần Mặc Lãnh nối gót theo sau rồi đóng cửa lại.
Cô để túi xuống đi mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào mới dễ chịu.
Tối qua Tần Mặc Lãnh chẳng ngủ ngon, nghĩ tới hai viên thuốc tránh thai đó là anh ta hoảng sợ trong lòng.
Tuy cô đã an ủi anh ta nói đó là vitamin C rồi.
Nhưng anh ta đâu có ngốc.
Chỉ có dùng vitamin làm giả thành thuốc tránh thai, chứ đâu có ai não tàn đi lấy vitamin đựng trong bình thuốc tránh thai chứ.
Còn công khai mang tới công ty uống nữa.
Hôm qua anh ta nhớ kỹ lại một phen, lần đầu tiên Du Khuynh uống vitamin C anh ta rất xác định đó là bình của vitamin.
Nể tình anh ta chịu uất ức, Du Khuynh đích thân đi pha cà phê cho anh ta.
Tần Mặc Lãnh bắt chéo hai chân im lặng dựa vào ghế, tầm mắt luôn đuổi theo bóng bận rộn của cô, “Thanh danh cả đời này của tôi bị hủy trong tay em hết rồi.”
Đây tuyệt đối là lịch sử đen đen nhất trong ba mươi năm cuộc đời của anh ta.
Đường đường là đàn ông lại đi uống thuốc tránh thai.
Du Khuynh đặt cà phê trước mặt anh ta, “Rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới tin?”
Cô tìm ra bình thuốc hôm qua, mở nắp đổ một viên cho anh ta, “Không tin anh ăn thử một viên nữa xem.”
Tần Mặc Lãnh không nhận, “Hôm qua sao em không cho tôi thử một viên nữa? Giờ nói vuốt đuôi có ý gì? Nhất định là sau này đổi thành vitamin C rồi.”
Du Khuynh: “Mang thai một lần ngốc ba năm, hôm qua tôi không tập trung nên quên cho.”
Tần Mặc Lãnh ngây người, “Em nói cái gì?”
“Mang thai một lần ngốc ba năm.”
“…… Em…… mang thai rồi à?” Tần Mặc Lãnh không dám tin, “Của Phó Ký Trầm à?”
Du Khuynh liếc anh ta, “Chứ không của ai?”
Tần Mặc Lãnh giơ hai ngón tay bóp huyệt thái dương, hòa hoãn lại, “Em nhìn đi, tác dụng phụ của thuốc tránh thai đã phát huy ra rồi, giờ đến kiểu câu hỏi thiểu năng như vậy tôi cũng hỏi ra được.”
Du Khuynh không nhịn được phì cười lần nữa.
“Em còn cười, đồng tình với tôi một chút được không hả? Vốn dĩ em là vợ chưa cưới của tôi, theo lý mà nói đứa bé này cũng là của tôi đấy.”
“……”
“Giờ em không có quan hệ với tôi, đứa bé cũng không có quan hệ gì với tôi nốt.
Thế cũng thôi đi, kết quả thuốc tránh thai thành tránh cho tôi.”
Du Khuynh ra hiệu cho anh ta dừng lại, “Đừng nói bản thân thành vẻ đáng thương như vậy.
Có Phó Ký Trầm hay không chúng ta đều không có khả năng, anh vốn dĩ đã chẳng thích mẫu hình như tôi rồi.”
Tần Mặc Lãnh: “Đừng có vô lương tâm thế chứ, chẳng phải tôi đã định cưới em rồi hay sao? Còn mua túi của em để lấy lòng em nữa.”
Du Khuynh vạch trần anh chẳng chút lưu tình, “Đó là bởi vì tôi không chịu gả cho anh, chẳng màng tới việc ầm ĩ với gia đình, anh cảm thấy mất mặt mới muốn cưới.
Lần thất hẹn đánh tennis đó, trong lòng anh đã có đáp án rồi.
Bởi vì anh không phải chưa từng gặp qua tôi, trước đó trong buổi tiệc gia đình chúng từng từng gặp mặt một lần rồi, anh biết dáng vẻ tôi ra sao.”
Cô lấy khăn giấy trải lên bàn rồi đổ thuốc trong bình ra, bắt đầu đếm xem có bao nhiêu viên.
Tần Mặc Lãnh ngó cô, “Em rảnh rỗi không có gì làm à?”
Du Khuynh im lặng tập trung đếm.
Tần Mặc Lãnh đứng dậy lấy ba viên đường trong tủ trà qua, bỏ hết vào ly cà phê.
Tâm tình khổ từ hôm qua tới giờ.
Nghe cô nói có thai rồi, trong lòng anh ta mới từ từ yên tâm một chút.
Tác dụng phụ của thuốc tránh thai đối với anh ta mà nói cũng chẳng có gì đáng lo lắng đến vậy, buồn bực nhất là nếu Phó Ký Trầm biết anh ta uống nhầm thuốc tránh thai, có lẽ sẽ cười nhạo anh ta cả đời?
Tần Mặc Lãnh khuấy cà phê, nhìn chằm chằm Du Khuynh, chẳng phải cô không muốn kết hôn sao? Vậy mà chịu sinh con?
Anh ta không khỏi lo lắng.
“Này.”
Du Khuynh đếm xong, cầm bút ghi con số lại, “Có gì cứ nói.”
Tần Mặc Lãnh: “Em đừng bỏ đứa bé nhá.”
Du Khuynh: “…… Chuyện này nên là Phó Ký Trầm lo lắng mới đúng chứ, có liên quan gì với anh sao?”
Tần Mặc Lãnh: “Có.
Nếu em bỏ đứa bé này thì chứng tỏ thuốc đó là thuốc tránh thai.
Lịch sử đen của tôi phải trông vào đứa bé này để rửa sạch đấy.”
Anh ta hớp một ngụm cà phê, “Em nói xem tôi tạo nghiệp gì chứ, con của Phó Ký Trầm mà tôi còn phải trông chừng kỹ càng giùm anh ta, đảm bảo đứa bé được thuận lợi sinh ra.”
Du Khuynh nằm rạp lên bàn, cười tới không thẳng lưng nổi.
Tần Mặc Lãnh thôi nói đùa, bắt đầu nói vào vấn đề chính, “Em đây là chuẩn bị kết hôn hay là thế nào?”
Tâm tình Du Khuynh theo đó thả lỏng hơn không ít, mây mù tan đi khá nhiều.
Cô ngồi ngay ngắn, “Chẳng nghĩ nhiều như vậy.
Sau này cho dù đứa bé sinh ra rồi, nghỉ xong kỳ thai sản tôi vẫn trở về Lạc Mông.
Tôi với Phó Ký Trầm, chúng tôi cùng yêu đứa bé, yêu đối phương.
Nhưng anh ấy là anh ấy, tôi vẫn là tôi.”
Tần Mặc Lãnh gật gật đầu, “Vậy thì tốt.
Nếu không tôi phải suy nghĩ xem có cần hợp tác với em nữa hay không.”
Du Khuynh túm khăn giấy đổ thuốc trở vào trong bình.
Mặt Tần Mặc Lãnh đầy vẻ khó hiểu, “Em nhàn rỗi tới mức không có chuyện gì làm đúng không?”
Du Khuynh vặn nắp bình đưa cho anh, “Bán cho anh đấy.
Sau này tôi chuyển sang uống vitamin B11, không uống cái này nữa.
Còn lại 78 viên, anh trả tôi ba tệ là được, tiền lẻ tôi không lấy đâu.”
Tần Mặc Lãnh: “……”
Còn chưa kịp mắng cô thì có điện thoại tới, là Lãnh Văn Nghi.
Anh ta đưa mắt ra hiệu với Du Khuynh rồi bắt máy.
Lãnh Văn Nghi đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay anh không chuyển lời cũng không được.
Nếu Du Khuynh tiếp tục cố chấp chấm dứt hợp đồng, công khai gọi thầu, tôi sẽ tặng cô ta ba món quà lớn.”
Khóe mắt Tần Mặc Lãnh quét sang Du Khuynh, sau đó nói với Lãnh Văn Nghi: “Tặng đại lễ? Tôi vẫn nên khuyên cô suy nghĩ kỹ càng.
Có gì cô tìm cô ấy nói rõ ràng.”
“Tôi tìm cô ta nói chuyện?”
Lãnh Văn Nghi cười lạnh hai tiếng, “Mặc kệ Du Khuynh hay là Du Cảnh Hâm, cả đời này tôi không bao giờ chủ động tìm bọn họ, càng không cầu xin bọn họ.
Du Khuynh nghĩ bản thân giỏi thật à.”
Cô ta nói tiếp vào chuyện chính, “Thay tôi chuyển món quà thứ nhất tới cô ta, ồ, quên chúc mừng mẹ cô ta với ba kế của ta tái hôn trở lại.
Bàng Lâm Bân ba kế cô ta có không ít nhân mạch bên Bắc Kinh, đều là cậu tôi giới thiệu cho.”
Tần Mặc Lãnh biết Bàng Lâm Bân có mối quan hệ qua lại thân thiết nhiều năm với cậu của Lãnh Văn Nghi, có cả mối liên đới lợi ích trong đó.
Bàng Lâm Bân khởi nghiệp ở Phố Wall, tổng bộ tập đoàn cũng ở bên đó.
Ông định cư ở nước ngoài, rất ít khi hỏi tới chi nhánh công ty bên Bắc Kinh mà đều do quản lý chuyên nghiệp vận hành.
Cho dù là lão đại trong giới tài chính giống Bàng Lâm Bân cũng có nói không móc nối được mạng lưới quan hệ.
Trong giới này của bọn họ, bất kể là ai đều không thể tùy tiện làm theo ý của mình, mà đều bị kìm kẹp trong vô số mạng lưới quan hệ.
Lỡ động tới sẽ liên lụy cả dòng họ.
Giọng Lãnh Văn Nghi từ trong điện thoại đều đều truyền tới.
“Gần đây Bàng Lâm Bân có hứng thú với một hạng mục, cũng là cậu tôi giới thiệu.”
Tần Mặc Lãnh hiểu Lãnh Văn Nghi có ý gì rồi, cô ta muốn dùng mẹ của Du Khuynh khiến Du Khuynh chịu phục.
“Tới lúc đó tôi tìm cậu tôi để Bàng Lâm Bân ra mặt tìm Du Khuynh, anh nói lúc này Du Khuynh có nể mặt Bàng Lâm Bân hay là không đây?”
Lãnh Văn Nghi lại nói: “Tôi tốt bụng nhắc nhở, hạng mục này là cậu tôi phụ trách, cho dù bên nhà ngoại của Phó Ký Trầm cũng chẳng giúp được gì.”
Cô ta nói hậu quả cho Tần Mặc Lãnh nghe, “Tới lúc đó nếu Du Khuynh không nể mặt Bàng Lâm Bân, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của mẹ cô ta với Bàng Lâm Bân, quan hệ của cô ta với mẹ cô ta có lẽ giống như lửa đổ thêm dầu.”
Tần Mặc Lãnh hớp một ngụm cà phê ngọt ngấy, “Cô đây là công khai uy hiếp đấy à?”
Lãnh Văn Nghi: “Là Du Khuynh bất nhân trước, đừng trách tôi bất nghĩa.”
Cô ta chuyển đề tài, “Có điều, tôi chẳng phải là người đuổi cùng giết tận, dẫu sao đều là vì kiếm đồng tiền bát gạo, tôi cũng muốn hòa khí sinh tài.”
“Tôi cho cô ta thời gian, trước sáu giờ chiều nếu cô ta liên hệ với tôi chủ động biểu đạt thiện ý tiếp tục hợp tác với kế hoạch Văn Nghi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nếu cô ta không có thành ý vẫn cố chấp chấm dứt hợp tác, vậy thì cô ta cứ đợi qua mấy ngày nữa Bàng Lâm Bân hẹn cô ta ăn cơm.”
“Còn nữa.
Cho dù cô ta đồng ý hợp tác lại cũng buộc cô ta đích thân gọi điện cho tôi.”
“Đây chỉ mới là đại lễ đầu tiên.
Đợi tới lúc cần thiết tôi sẽ nói cho anh biết đại lễ thứ hai.
Tôi không thích giở trò sau lưng.
Tôi sẽ khiến cô ta biết bản thân sai chỗ nào, phải xin lỗi tôi thế nào.”
Lãnh Văn Nghi cúp điện thoại.
Tần Mặc Lãnh ném điện thoại lên bàn, nghĩ nên nói chuyện này với Du Khuynh thế nào.
Quan hệ của cô với mẹ cô vốn đã lung lay muốn đổ rồi.
Mà dì Lệ với Bàng Lâm Bân mới tái hôn ngày hôm qua, nếu Du Khuynh không nể mặt Bàng Lâm Bân cố chấp chấm dứt hợp tác với Lãnh Văn Nghi khiến Bàng Văn Lâm mất hạng mục.
Lúc đó có lẽ dì Lệ sẽ càng ghét Du Khuynh hơn.
Rõ ràng đường trong cà phê ngọt gắt cổ họng rồi nhưng anh ta uống vẫn thấy đắng.
Du Khuynh thấy anh trầm mặc, “Lãnh Văn Nghi uy hiếp tôi à?”
Tần Mặc Lãnh thuật lại lời của Lãnh Văn Nghi, “Kế hoạch Văn Nghi, cậu của Lãnh Văn Nghi cũng là cổ đông ẩn danh, nếu Lãnh Văn Nghi tìm tới cậu của cô ta thì ông ấy nhất định sẽ tìm Bàng Lâm Bân, đây chẳng phải là chuyện nữ nhi tình trường, em cắt đứt con đường tiền tài của nhà họ rồi.”
Cô trăm tính ngàn tính cũng chẳng tính được mẹ cô lại tái hợp với Bàng Lâm Bân.
Điều quan trọng là hạng mục Bàng Lâm Bân muốn đầu tư lại nằm trên tay cậu Lãnh Văn Nghi, tìm ai nói hộ giúp cũng vô dụng.
Du Khuynh hỏi: “Lãnh Văn Nghi bảo tôi trước sáu giờ gọi điện cho cô ta, xin lỗi trước rồi tiếp tục ký hợp đồng?”
Tần Mặc Lãnh gật đầu.
Du Khuynh ‘ha’ một tiếng, “Không trách cô ta.
Giờ là ban ngày thích hợp để nằm mơ.
Chẳng cần đợi tới sáu giờ đâu, giờ anh gọi cho cô ta nói cho dù là ba mươi đại lễ tôi cũng không ngại tiếp.”
Tần Mặc Lãnh: “.......”
Anh ta đặt ly cà phê xuống, cầm điện thoại tới chuyển năm tệ cho cô.
Du Khuynh ngước mắt, “Trí nhớ anh không tốt à? Ba tệ là đủ rồi.”
“Hai tệ dư ra đó là phần thường của lòng sùng bái tôi dành cho em.” Tần Mặc Lãnh rất thưởng thức vẻ kiêu ngạo lúc đối đầu trực diện của cô, anh ta cầm bình vitamin C đó về văn phòng mình.
Anh ta chẳng gọi lại cho Lãnh Văn Nghi ngay, định để Du Khuynh bình tĩnh suy nghĩ lại.
Đối với anh ta mà nói hợp tác với ai cũng như nhau.
Nhưng Du Khuynh thì khác, quan hệ của cô với mẹ cô vốn đã lung lay muốn đổ rồi.
Năm giờ rưỡi, tới giờ tan tầm.
Tần Mặc Lãnh đi tìm Du Khuynh, không biết trải qua một ngày cô suy nghĩ kỹ chưa, là muốn tiếp tục hợp tác với Lãnh Văn Nghi hay là đấu với Lãnh Văn Nghi tới cùng.
Vừa tới cửa phòng làm việc của Du Khuynh thì cô đẩy cửa từ bên trong đi ra, cô mặc áo khoác lên, tay cầm túi xách.
Tần Mặc Lãnh không vòng vo, “Em suy nghĩ thế nào rồi?”
“Nghĩ gì?” Du Khuynh đang nghĩ anh ta hỏi tới hạng mục công việc nào.
Anh ta nhắc nhở: “Trả lời trước sáu giờ.”
Du Khuynh nhíu mày, “Hình như tôi nhớ khi đó tôi đã bảo anh trả lời cô ta rồi mà, cô ta có chiêu cứ việc tung chiêu, tới bao nhiêu tôi tiếp bấy nhiêu, nhưng bảo tôi chịu phục thì nằm mơ đi!”
“Em nghĩ kỹ rồi thì được.”
“Chẳng có gì phải suy nghĩ kỹ hết, nếu tôi tiếp tục nhân nhượng thì sau này nói không chừng Lãnh Văn Nghi còn tiếp tục dắt mũi tôi tiếp, tôi đâu rảnh một năm bỏ ra cả đống tiền mời tổ tông về dỗ chứ.”
Tần Mặc Lãnh thôi khuyên nữa, “Hôm nay em về sớm thế?”
“Tới công ty luật một chuyến, tìm Tần Dữ với Vu Phi ăn cơm, bàn bạc chuyện làm sao để thu thập Đóa Tân.
Đóa Tân xảy ra chuyện lớn như vậy, bản thân họ chẳng bị chút tổn thất nào ngược lại ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ của chúng ta.” Du Khuynh hỏi anh ta: “Tối anh có lịch trình nào khác không? Đi cùng chứ?”
Chuyện liên quan tới lợi ích công ty, Tần Mặc Lãnh quyết định đi cùng cô.
Du Khuynh không có lái xe, bèn quá giang xe của Tần Mặc Lãnh.
Dọc đường, Tần Mặc Lãnh giải sầu cho cô, “Công ty là của tôi và em, có chuyện gì cũng là tôi cản ở phía trước, bên Bàng Lâm Bân, để tôi đi......”
Du Khuynh ngắt lời anh, “Không cần đâu.
Phiền phức tôi gây ra tự tôi xử lý được.
Nếu tôi không đích thân thu thập Lãnh Văn Nghi, trong lòng tôi rất không thoải mái.”
Cô bảo lái xe dừng trước tiệm thuốc một lúc.
Tần Mặc Lãnh: “Em muốn mua gì?”
“Mua chút thức ăn cho cá nuôi cá con nhà tôi.”
“.......”
Du Khuynh tới tiệm thuốc mua mấy mình vitamin B11, thanh toán xong bóc ra uống một viên trước.
Cả ngày chẳng liên lạc với Phó Ký Trầm, anh cũng không dám làm phiền cô.
Cô chụp một tấm hình vitamin B11 gửi cho anh, [Đừng trả lời, em không muốn nhìn thấy tin nhắn của anh.]
Phó Ký Trầm đang trên đường về nhà ông nội, anh phóng to bức ảnh nhìn đi nhìn lại hồi lâu.
Anh vẫn kìm lòng không đậu, nhắn lại cho cô: [Cám ơn.
Thật ra em yêu anh nhiều hơn anh yêu em.
Sau này anh sẽ đuổi kịp em, sau đó vượt qua em nữa.]
Phó Ký Trầm tới nhà ông nội, ba mẹ anh qua từ sớm rồi.
Hôm nay anh không kiềm chế được niềm hân hoan và hạnh phúc bèn chia sẻ với mọi người trong nhà rồi.
Đồ ăn hôm nay không phải đầu bếp làm, là ông bà nội cùng với Diệp Cẩn Hoa và Phó đổng, mỗi người xuống bếp nấu vài món.
Đồ ăn chất đầy bàn, đủ màu sắc mùi vị khác nhau.
Ông nội nói: “Chín bỏ làm mười đi, lúc vui vẻ ăn cái gì cũng ngon hết.”
Diệp Cẩn Hoa đích thân rót nửa ly rượu vang cho Phó Ký Trầm, “Cảm ơn con và Du Khuynh, để mẹ được làm bà nội ở độ tuổi trẻ trung xinh đẹp như vậy.”
Phó Ký Trầm đã nhiều năm không được hưởng thụ đãi ngộ này rồi, anh đứng lên cụng ly với từng người, “Cám ơn mọi người để con trở thành một người vừa hài hước vừa có trách nhiệm, nếu không Du Khuynh chưa hẳn đã nhìn trúng con, con cũng không thể là ba của con em ấy.”
“Cám ơn.”
Anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.
Bà nội vui mừng thay cháu trai, niềm hạnh phúc bộc lộ trong lời nói, ngay cả nếp nhăn cũng lộ ra, “Ký Trầm à, bọn con định làm hôn lễ ở đâu? Hay là làm hai buổi tiệc, Trung – Tây mỗi kiểu một buổi tiệc.”
Phó đổng tiếp lời, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nhiều vậy nữa, Ký Trầm nó giờ chẳng có thời gian nghĩ tới chuyện hôn lễ đâu, giờ nó chỉ đợi con nó ra đời thay nó lừa phỉnh một tờ giấy kết hôn thôi.”
Phó Ký Trầm: “.......”
Bà nội cạn lời liếc con trai, tuy nói rất đúng nhưng cũng đừng nói trắng ra như vậy chứ, “Con nói chuyện không thể nghệ thuật một chút sao?”
Phó đổng cũng cảm thấy lời ông nói đúng là có phần sắc bén, ông ho khan một tiếng, “Ký Trầm nó định đợi con nó ra đời để chia sẻ niềm vui lãnh chứng với kết hôn cùng với đứa bé.”
Phó Ký Trầm: “.......”.