Sáu giờ sáng, xe của Phó Ký Trầm chậm rãi lái vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của tập đoàn Phó Thị.
Có hai chiếc xe khác tới sớm hơn, Kiều Dương đẩy cửa xe đi xuống.
Triệu Thụ Quần cũng tới rồi, xe của anh ta đỗ cách đó không xa, hiện đang khóa xe.
Cô ấy chào hỏi với Triệu Thụ Quần, cả hai im lặng đi về phía thang máy.
Hai ngày nay bởi vì đống rối rắm Tiêu Dĩ Lâm gây ra, bất kể là cô ấy hay Triệu Thụ Quần đều bị liên lụy.
Cô ấy không ngủ mấy đêm liền, đoán chừng Triệu Thụ Quần còn chịu áp lực lớn hơn cô ấy.
Nhân sự Đóa Tân có sự biến động, giám đốc các khu vực được điều chỉnh.
Phó Ký Trầm nhân cơ hội này điều chỉnh từ trên xuống dưới tập đoàn một phen.
Sự việc ‘lừa gạt hợp đồng’ này, công ty sa thải ba người gồm Tiêu Dĩ Lâm, Châu Duẫn Lị và Viên Văn Văn.
Cô ấy bởi vì tồn tại thất trách trong lúc ký hợp đồng cũng bị xử phạt, tiền thưởng năm ngoái bay rồi.
Còn Triệu Thụ Quần, không chỉ mất tiền thưởng năm ngoái, mà năm nay và năm sau cũng không có.
Chẳng những vậy, anh ta còn bị giáng chức, nhưng trước mắt công việc của bộ phận tiêu thụ vẫn do anh ta phụ trách.
Chưa đi tới cửa thang máy thì xe của Phó Ký Trầm rẽ vào.
Kiều Dương và Triệu Thụ Quần nhìn thấy biển số xe không hẹn mà cùng dừng bước.
Ông chủ tới rồi, bọn họ đâu thể đi thẳng lên lầu coi như không thấy, bèn đứng lại đợi Phó Ký Trầm.
Lúc xuống xe Phó Ký Trầm đang gọi điện thoại, dặn dò đầu bếp nhà ăn làm bữa sáng sẵn cho anh.
Bữa khuya hôm qua của anh bị ngâm nước, cuối cùng nhịn đói mà ngủ.
Sáng nay tập thể dục xong chẳng còn miếng sức.
Anh khẽ gật đầu với Kiều Dương và Triệu Thụ Quần rồi nói thêm một câu với đầu bếp: “Bảy giờ tôi qua ăn.”
Hai người họ đi thang máy chuyên dụng theo Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm biết Kiều Dương và Triệu Thụ Quần tới sớm như vậy là để tăng ca xử lý mớ rối rắm nên chẳng nói nhiều.
Trong thang máy lạnh ngắt như tờ, bầu không khí im lặng.
Kiều Dương đứng trong cùng ngẩng đầu nhìn Phó Ký Trầm, hai tay anh đút túi giống như đang suy nghĩ gì đó.
Ông chủ không mở miệng, bọn họ chỉ có thể giữ im lặng.
Lúc thang máy nhảy tới số ‘9’, Phó Ký Trầm bỗng quay mặt nói với Triệu Thụ Quần, “Là Du Khuynh và Vu Phi cực lực ngăn cản Lục Thâm, các phương án thanh minh không được ảnh hưởng tới người nhà anh.
Cụ thể là vì sao tôi không rõ, không hỏi.”
Triệu Thụ Quần hoảng hốt không thôi, sau đó hiểu ra họ vì sao lại làm như vậy.
Họ chẳng phải nể mặt anh ta mà là để tâm Trần Ngôn và hai đứa nhỏ.
“Phó tổng, nhờ anh chuyển lời cảm kích của tôi tới luật sư Du, cám ơn.”
Anh ta biết Phó Ký Trầm nói những lời này với anh ta là để anh ta tự kiểm điểm bản thân, đời sống riêng tư của mình đã làm ảnh hưởng tới lợi ích công ty.
Mang lại tổn thất cho công ty.
Thang máy tới bộ phận tiêu thụ của Đóa Tân, Triệu Thụ Quần đi ra.
Kiều Dương đánh giá cách ăn mặc hôm nay của Phó Ký Trầm, áo sơ mi trắng.
Nhất thời suy đoán không ra tâm tình hôm nay của anh là tốt hay xấu.
Tầm mắt cô ấy dừng lên bên mặt anh, vẻ mặt lạnh nhạt chẳng khác gì ngày thường.
Có mấy lần, cô ấy muốn nói lại thôi.
Tới tầng của bộ phận tài vụ, Kiều Dương chỉ có thể đi ra, “Phó tổng, tạm biệt.”
Phó Ký Trầm ‘ừm’ một tiếng.
Cửa thang máy dần dần khép lại.
Kiều Dương nhìn thêm lần nữa rồi mới thu tầm mắt đi về phía phòng làm việc, dọc đường lo nghĩ bất an.
Sau khi bắt đầu bận rộn, thi thoảng cô ấy có thất thần.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới sáu giờ năm mươi, cô ấy đi tới nhà ăn.
Nhà ăn buổi sáng chỉ cung cấp bữa sáng cho quản lý cấp cao của tập đoàn, sáng nào Phó Ký Trầm cũng tới sát giờ ăn, hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà tới ăn cơm trước bảy giờ.
Cô ấy đành phải đi qua trước.
Thời gian còn quá sớm, nhà ăn chỉ có mỗi mình cô ấy.
Phó Ký Trầm đoán được cô ấy đặc biệt đợi anh, “Nếu chưa ăn sáng thì cùng ăn đi.”
“Cám ơn Phó tổng.” Kiều Dương nối gót theo sau đi vào phòng bao.
Nhân viên nhà ăn nhanh chóng đưa tôm cuộn, thịt nướng, cháo yến mạch, sữa tươi và một ít hoa quả lên.
Đợi cửa đóng lại, Phó Ký Trầm nhìn về phía Kiều Dương, “Hình phạt của tập đoàn dành cho cô, cô có ý kiến gì phải không?”
Thì ra anh hiểu lầm rồi, Kiều Dương vội vàng giải thích, “Không phải không phải, chuyện đó vốn là do tôi thất trách, phạt tôi là phải.” Cô ấy tìm anh là nhờ anh giúp đỡ, không biết nên mở miệng thế nào.
Trước kia lúc quan hệ của anh với chú hai chưa xa lạ, cô ấy còn có thể thông qua chú hai tìm anh, vì chuyện quyền cổ phần của Tân Kiến nên chú hai ngại không dám làm phiền anh nữa.
Đã không liên quan tới chuyện xử phạt, anh đoán không ra cũng chẳng có kiên nhẫn đi đoán, “Có chuyện gì cứ nói.”
Kiều Dương: “Mấy ngày trước tôi với anh họ tôi tới quán bar uống rượu đụng phải Lãnh Văn Nghi với khuê mật cô ta, anh họ tôi nội hàm bọn họ mấy câu.
Có thể họ ghi hận trong lòng rồi.”
Vốn là bọn họ gây chuyện trước, nhưng sau khi bị nói còn muốn tính sổ lên đầu cô.
“Hôm qua mẹ tôi về nhà nói, hai hạng mục mà văn phòng bà tham gia đều bị dừng lại hết, văn phòng hỏi đối phương nguyên nhân thì đối phương nói bảo mẹ tôi về dạy dỗ lại con cái, đừng không biết gia giáo là gì.
Sau này nghe ngóng được là khuê mật Lãnh Văn Nghi thông qua quan hệ của Lãnh Văn Nghi gây khó dễ cho tôi.”
Văn phòng kế toán đó chỉ là một văn phòng nhỏ rất bình thường chẳng có bối cảnh gì.
Mẹ cô cũng chỉ là một kế toán viên bình thường tới không thể bình thường hơn, chưa từng trải qua sóng to gió lớn giờ, cả đời cần cù cẩn trọng.
Không ngờ trước khi nghỉ hưu còn gặp phải chuyện như vậy.
Hiện tại trong văn phòng, các đồng nghiệp đều nhìn bà bằng ánh mắt oán trách.
Đối với kiểu văn phòng đó của họ mà nói, nhận được một hạng mục nhỏ cũng phải tìm quan hệ, đột nhiên hạng mục nói mất là mất, trích phần trăm đương nhiên cũng mất rồi.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô ấy không bao giờ tới tìm Phó Ký Trầm.
Cảm giác nhờ vả anh giúp đỡ rất khó chịu.
Nhưng trừ anh ra, cô ấy lại chẳng quen biết ai có bối cảnh đàn áp được Lãnh Văn Nghi cả.
“Tôi không biết nên làm sao, nghĩ nhờ anh giúp đỡ.”
Phó Ký Trầm lấy điện thoại ra, “Đưa số Lãnh Văn Nghi cho tôi.”
Kiều Dương tìm ra rồi nói với anh.
Sau khi nối máy, “Là tôi, Phó Ký Trầm.”
“Phó tổng, có gì chỉ dạy?”
“Dạy cô làm người thế nào.”
Đầu bên kia đột nhiên im lặng, rõ ràng không ngờ tới Phó Ký Trầm lại chẳng khách sáo như vậy.
Đũa trong tay Kiều Dương khựng lại, cô ấy không khỏi nhìn Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm nhân lúc rỗi rãi ăn một miếng tôm cuộn, nhịn đói tới giờ, nếu không ăn chút gì đó sợ là chẳng có sức nói chuyện.
“Phó tổng, anh gọi nhầm số rồi, anh nên dạy lại Du Khuynh đúng hơn.”
“Chuyện này chẳng phiền cô nhọc lòng.” Phó Ký Trầm đi vào vấn đề chính, “Nếu không phải bất đắc dĩ tôi chẳng bao giờ đi tính toán với phụ nữ, một khi tôi tính toán rồi nhờ ai tới nói giúp cũng vô dụng.”
Lãnh Văn Nghi chẳng để vào tai, cười ha ha hai tiếng.
Phó Ký Trầm lười nói đạo lý dông dài với cô ta, trực tiếp cảnh cáo, “Sau này bất kể là Du Khuynh hay là người của công ty tôi, cô thôi cái trò uy hϊếp người đó đi.
Hôm nay tôi mở lớp đầu tiên trong cuộc đời cô bạn thân của cô trước, để cô ta biết thế nào gọi là gia giáo.”
“Phó Ký Trầm, anh thật sự cho rằng……”
Chẳng đợi cô ta nói xong, Phó Ký Trầm ngắt lời cô ta, “Điều kiện tốt nghiệp đó là khuê mật của cô xin lỗi Kiều Dương, cô đi xin lỗi Du Khuynh, họ hài lòng rồi tôi mới ngừng lên lớp.”
Nói xong, điện thoại được ngắt bỏ.
Kiều Dương cảm ơn, song lại lo lắng, “Có gây phiền phức cho anh không?”
Cô ấy không muốn làm lớn chuyện cũng không cần lời xin lỗi của khuê mật Lãnh Văn Nghi, chỉ cần để mẹ mình lấy lại được hạng mục của văn phòng là được.
Phó Ký Trầm cúi đầu chậm rãi ăn cơm, “Không liên quan tới cô.
Không dạy dỗ bọn họ, chuyện này chẳng xong đâu.
Tránh để họ sau này đi uy hϊếp Du Khuynh nữa.”
- -
Cho tới thứ Sáu, Lãnh Văn Nghi mới biết cái gọi là lên lớp trong miệng Phó Ký Trầm là gì.
Ba mẹ và em trai khuê mật cũng bị liên lụy, ba mẹ và em trai làm buôn bán nhỏ, quyền đại lý bị thu về rồi.
Đáp án nhận được là khuê mật ở bên ngoài không biết trời cao đất dày, cậy thế hϊếp người.
Lãnh Văn Nghi vừa kết thúc cuộc họp về tới văn phòng thì khuê mật vội vàng chạy tới, vừa rồi cô ta chỉ tường thuật đơn giản cho Lãnh Văn Nghi biết.
“Phó Ký Trầm sao lại bênh Kiều Dương như vậy chứ, anh ta có ý gì?” Khuê mật giận dữ, “Chúng ta chẳng qua chỉ dạy dỗ Kiều Dương một chút thôi, anh ta vậy mà kéo luôn cả nhà mình vào, anh ta có phải là đàn ông không chứ!”
Lãnh Văn Nghi bị ồn nhức đầu, im lặng không nói.
Khuê mật tức thì tức nhưng vẫn muốn giải quyết sự việc, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, “Văn Nghi, cậu nghĩ cách giúp mình đi.”
Lãnh Văn Nghi: “Nhờ bạn bè nghe ngóng rồi, vô dụng, Phó Ký Trầm không ăn thua.”
Khuê mật thở hắt ra, cùng lắm thì cô ta đi xin lỗi Kiều Dương, nhưng bảo Lãnh Văn Nghi xin lỗi Du Khuynh chẳng có cửa đâu, cô ta quá hiểu Lãnh Văn Nghi rồi.
Năm đó Lãnh Văn Nghi còn không chịu cúi đầu trước Quý Thanh Viễn, càng đừng nói là xin lỗi phụ nữ.
Vừa rồi trong nhóm gia đình suýt chút nữa là nổ tung rồi, ba mẹ oán cô ta, em trai cũng trách cô ta.
Cứ tiếp tục như vậy, cô ta có nhà chẳng thể về mất.
Khuê mật hoàn toàn hết cách, lòng nóng như lửa đốt, khóe mắt liên tục nhìn về phía Lãnh Văn Nghi nhưng Lãnh Văn Nghi chẳng đáp lại cô ta.
- -
Mấy ngày nay Du Khuynh bận kế hoạch tuyên truyền cho mấy sản phẩm đồ uống đó của Lạc Mông, nếu muốn làm thành kiểu dáng tình nhân với sản phẩm bán chạy nhất trong năm mới này của Đóa Tân thì lượng tiêu thị chắc chắn không tệ.
Cô vùi đầu bận rộn tới tối thì bị cuộc điện thoại của Phó Ký Trầm cắt đứt.
“Khuê mật Lãnh Văn Nghi đã gặp mặt xin lỗi Kiều Dương rồi, cô ta coi như có hiềm khích với Lãnh Văn Nghi rồi, anh đã cho hồi phục lại công việc làm ăn của ba cô ta, có điều chuyển bài học lên tới công ty quảng cáo của cô ta, hiện tại cô ta chẳng nhận được đơn hàng nào.
Sau này ngoại trừ khả năng Lãnh Văn Nghi đánh động Quý Thanh Viễn ra thì cô ta không dám ngấm ngầm gây bất cứ phiền phức nào với em nữa.”
Du Khuynh đang soạn văn án, sau khi kiểm tra lại xong, “Cám ơn Phó tổng của em.”
“Nên làm cả.” Phó Ký Trầm nói với cô, “Xuống lầu đi.”
Tối nay họ phải ăn cơm với Trâu Lạc Tiêu, không biết có phải tiệc Hồng Môn không nữa.
“Phó tổng, kiểm tra Weibo của anh, em xuống ngay đây.”
Cúp điện thoại xong, Phó Ký Trầm đăng nhập vào tài khoản cá nhân của anh, Du Khuynh @ anh một bài.
[‘Khuynh Tâm Nhất Hạ’ của anh và em @Phó Ký Trầm]
Còn đính kèm theo hai tấm hình, một tấm là poster sản phẩm mới năm nay của Đóa Tân, tấm còn lại là sản phẩm cũ của Lạc Mông, có điều được đổi bao bì bên ngoài, thế mà là kiểu tình nhân với Đóa Tân bọn họ.
‘Khuynh Tâm Nhất Hạ’ là slogan quảng cáo của Lạc Mông.
Cô công khai anh rồi, còn là lấy hình thức quảng cáo nữa.
Chẳng mấy chốc, Du Khuynh xuống tới.
Lúc cô nhìn thấy anh muốn chạy về phía anh, chân vừa nhấc lên lại như nhớ ra điều gì, vội vàng che bụng chậm rãi đi về phía anh.
“Chúc mừng luật sư Du, gỡ hòa với anh rồi.” Trên cuộc chiến dư luận chẳng chịu thiệt chút nào, mượn anh làm quảng cáo miễn phí cho sản phẩm của Lạc Mông nữa, còn làm thành kiểu dáng tình nhân.
Du Khuynh cười tủm tỉm, “Quá khen quá khen.”
Cô ôm cổ anh, “Là anh tạo linh cảm cho em đấy.”
Từ đầu cô với anh đã đứng ở hai phe đối lập lợi ích, khó khăn lắm mới tìm ra được con đường thứ ba.
Phó Ký Trầm ôm cô, “Đi thôi, đi lấp hố cho em.”
Bữa cơm tối nay, anh cả vì có xã giao nên tới không kịp, thật sự không thoát thân được.
Có điều Trâu Lạc Tiêu chẳng để ý anh ấy có tới hay không, chỉ cần Du Khuynh tới là được.
Những người khác tốt nhất cũng đừng tới, như vậy có thể tiết kiệm tiền cho cô.
Trừ Trâu Lạc Tiều, những người khác Du Khuynh đều biết, sau khi chào hỏi đơn giản xong rồi ngồi vào chỗ.
Du Khuynh âm thầm đánh giá Trâu Lạc Tiêu hồi lâu, hình như cô nàng có mục đích gì đó với cô thật.
Từ khi cô bước vào phòng bao tới giờ, Trâu Lạc Tiêu luôn xum xoe với cô, chủ động rót nước cho cô, còn treo áo khoác lên cho cô nữa.
Trâu Lạc Tiêu không ngồi bên cạnh ba mẹ mà ngồi kế Du Khuynh, “Đồ ăn tối nay đều rất thanh đạm thích hợp với khẩu vị của bà bầu, tôi đặc biệt dặn dò chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp thực đơn cho cô đấy.”
Mọi người đều nhìn về phía Trâu Lạc Tiêu, cảm thấy như trưởng thành sau một đêm, biết nói chuyện hơn rồi.
Trước kia cô nàng rất là kiêu ngạo ngang ngược, đó giờ nói chuyện chẳng để ý cảm nhận của người khác.
Trâu Nhạc Tiêu lấy đũa khác để gắp thức ăn cho Du Khuynh.
Cánh tay dài của Phó Ký Trầm vòng qua sau người Du Khuynh đẩy đẩy Trâu Nhạc Tiêu, chẳng cần sự nịnh bợ của cô nàng, có anh rồi.
Chủ yếu là anh nhìn không yên tâm.
Trâu Nhạc Tiêu chẳng thèm để ý, “Du Khuynh, món cá này cô ăn nhiều một chút.”
Chủ tịch Trâu ho khan một tiếng, nhắc nhở con gái, “Nhạc Tiêu, Du Khuynh lớn hơn con, trong ngành luật là tiền bối của con, ở trong nhà con không gọi chị dâu thì cũng phải gọi một tiếng chị, đừng không biết lớn biết nhỏ.”
Trâu Nhạc Tiêu bĩu bĩu môi, có vài lời không thể nói trước mặt ba cô được, cô nàng bằng mặt không bằng lòng, “Biết rồi biết rồi mà, chẳng phải con muốn thân thiết với Du Khuynh như bạn bè một chút sao.”
Cô qua sang Du Khuynh lại thay đổi vẻ mặt, ý cười xán lạn, “Cô không để ý tôi gọi tên cô chứ?”
Du Khuynh không để ý, nếu gọi cô là chị dâu cô mới thấy kỳ quặc.
Trâu Nhạc Tiêu thỉnh thoảng liếc nhìn bên mặt Du Khuynh một cái, đúng là anh em mà, giống nhau như đúc, đến mắt cũng giống.
Ở dưới chân bàn bà Trâu đá chân chủ tịch Trâu một cái, bảo ông im miệng.
Bà cảm thấy con gái thích Du Khuynh như vậy có thể là tồn tại sự sùng bái sâu trong lòng.
Dẫu sao bản thân Du Khuynh tài giỏi như vậy, còn có thể thu thập đàn ông nghe lời, IQ và EQ đều cao, bà cũng hy vọng con gái có thể học hỏi ở Du Khuynh nhiều điều.
Còn như xưng hô làm sao, thật sự chẳng để tâm lắm.
Diệp Cẩn Hoa và Phó đổng rất vui mừng khi Du Khuynh có thể tham dự bữa cơm nhà bạn bè cùng bọn họ, cho họ mặt mũi lắm rồi, họ cố gắng ít nhắc tới vấn đề có liên quan tới đứa bé và kết hôn, bắt đầu nói chuyện trong giới bạn bè với vợ chồng chủ tịch Trâu.
Trên bàn ăn chia thành hai phái, không làm phiền lẫn nhau cũng không bị nhạt nhẽo.
Trâu Nhạc Tiêu chẳng lo ăn, mỗi lần có món ăn lên là cô nàng gắp cho Du Khuynh trước, “Cô là thai phụ, cô lớn nhất, tôi là chân chạy của cô.”
Du Khuynh nhìn cô gái nhỏ với gương mặt tinh xảo lại xinh đẹp này, cất giọng nói đùa, “Nói đi, rốt cuộc cô có ý đồ gì với tôi? Về nước hoa, tôi không thể trả lại cho cô đâu.”
Trâu Nhạc Tiêu cũng cười, cô nàng buông đũa, hai tay chống cằm, “Mì trộn dầu hành cô làm, tôi cũng rất muốn ăn.”
Du Khuynh híp mắt, “Cô là ‘Vĩnh Viễn Không Thay Đổi?”
Trâu Lạc Tiêu gật đầu: “Ừm.”
Du Khuynh ngạc nhiên, “Cô thêm tôi lúc nào thế?” Cô chẳng có chút ấn tượng nào cả.
Trâu Nhạc Tiêu: “Hồi trước chẳng phải cô có hạng mục làm vụ công nghệ Tân Kiến với bên môi giới sao, có lần tôi giả danh trợ lý của người phụ trách môi giới muốn gửi tư liệu cho cô nên thêm cô.
Cô ấy là bà con của nhà tôi.”
Lần đó chắc là Du Khuynh đang bận làm tài liệu, sau khi thêm xong cũng quên mất.
Tới giờ Du Khuynh vẫn chưa hiểu, “Cô làm thần bí như vậy, là vì điều gì?”
Trâu Nhạc Tiêu thở dài, thành thật nói với Du Khuynh, “Vì một người đàn ông tôi không có được nhưng lại muốn có được, tôi định đợi khi tôi tốt nghiệp xong, sau khi về nước tôi sẽ đánh từ nội bộ trong nhà anh ấy trước.”
“Cũng không phải là đánh tới nội bộ, chỉ là muốn hiểu cuộc sống của anh ấy hơn thôi.”
Muốn quen biết Du Khuynh còn có một nguyên nhân, “Cô thông minh như vậy, tài giỏi như vậy, thu phục đàn ông ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tôi muốn theo học hỏi cô.”
Du Khuynh: “……”
Trâu Nhạc Tiêu thế mà thích anh trai cô.
Phó Ký Trầm cũng mất nửa ngày để tiêu hóa, anh nhỏ giọng khuyên Du Khuynh, “Em trả nước hoa cho cô bé đi, hố này anh lấp không nổi thật đấy, cho dù hai người anh với Quý Thanh Viễn nằm vào trong cũng lấp không đầy đâu.”.