Giờ Du Khuynh thường hay ngủ giấc ngắn, buồn ngủ nhắm mắt lại là ngủ ngay chẳng phân biệt thời gian.
Lúc Du Cảnh Trạch về tới nhà thì cô lại nằm ngủ trên sô pha rồi.
Tư thế ngủ đó của cô khiến người ta nhìn mà thấy mệt, còn cô lại ngủ ngon lành.
Du Cảnh Trạch do dự không biết có nên gọi cô dậy hay không, bàn tay đã đặt lên vai cô xong rụt mạnh trở về, anh ấy nhớ cô có cái nết gắt gỏng cực kỳ nghiêm trọng mỗi khi thức dậy.
Anh ấy phải bỏ ra hai triệu mới dỗ được cô, vỗ về nết gắt gỏng của cô.
Có lẽ đó chính là phí rời giường đắt nhất trong lịch sử.
Giờ cô lại có Phó Ký Trầm chống lưng, nếu lay cô dậy có khi cô nàng sẽ nghĩ ra trăm ngàn cách để giày vò mình.
Du Cảnh Trạch tắt đèn chùm trong phòng khách, chỉ để lại đèn tường.
Trên người cô có tấm chăn mỏng được dì giúp việc đắp cho cô nên không sợ lạnh.
Anh ấy thả nhẹ bước chân trở về phòng mình.
Ở đây hơn một tháng mới dần dần thích nghi được.
Mấy ngày đầu vừa chuyển về ở, có lần tan tầm anh ấy tự lái xe lái thẳng luôn về chung cư của mình, quên mất ở đây còn có một gia đình.
Du Cảnh Trạch ra khỏi phòng tắm, trên điện thoại có cuộc gọi nhỡ, là của Châu Tư Nguyên.
Khuya lắm rồi, anh ấy chỉ trả lời tin nhắn: [Anh tới nhà rồi, em ngủ sớm đi.] Anh ấy đưa Châu Tư Nguyên về rồi mới vội quay trở về đây.
Châu Tư Nguyên nói hơi mệt không muốn tự lái xe cũng cảm thấy không an toàn, buổi tối cô ta chẳng đem theo tài xế tới, anh ấy đành chạy một vòng đưa cô ta về.
Nếu không chẳng muộn đến vậy.
Châu Tư Nguyên là cú đêm, trước hai giờ sáng vẫn chưa ngủ là chuyện bình thường.
Cô ta gọi điện thoại tới, “Cơn buồn ngủ của em qua rồi, giờ nhìn chằm chằm trần nhà cũng ngủ không được, nói vài chuyện vặt vãnh với em đi.”
Du Cảnh Trạch không yên tâm Du Khuynh một mình ở dưới lầu, chẳng biết cô dậy hay chưa, sau khi dậy nếu vẫn nhìn không thấy anh ấy, dù anh ấy có lấy ba triệu ra cũng chưa chắc dỗ được cô nàng.
Xưa giờ Du Khuynh không đợi người khác, trừ phi có chuyện quan trọng hoặc có mưu đồ gì đó, tối nay anh ấy có thể được cô đợi tới nửa đêm, đợi tới ngủ gục trên sô pha, chắc là có chuyện quan trọng gì đó.
Nếu nói chuyện điện thoại với Châu Tư Nguyên nữa sợ là lại muộn mất.
“Càng nói em càng không buồn ngủ, mau ngủ đi.
Anh xuống lầu đi xem Du Khuynh đây, em ấy đang ngủ trên sô pha, không biết dậy chưa.”
Trong điện thoại im lặng mấy giây.
“Hồi nãy ở nhà hàng anh còn nói em với Du Khuynh đều là em gái anh, anh nhìn đi giờ anh thiên vị rồi đó thôi.
Em mất ngủ vậy rồi mà anh chẳng chịu trò chuyện với em, Du Khuynh ngủ rồi mà anh vẫn không yên tâm.
Cho nên phân lượng của em với cô ấy trong lòng anh là khác nhau, anh đừng có giảo biện nữa.”
Châu Tư Nguyên lấy giọng điệu đùa giỡn trách anh ấy một trận.
“Đi mà chăm sóc em gái của anh đi.
Ngủ ngon.”
Du Cảnh Trạch ‘ừ’ một tiếng, định cúp máy.
“Ấy, đợi đã,” Châu Tư Nguyên gọi với anh lại, “Tiệc rượu tuần sau anh có đi không? Em cũng đi.
Giờ anh cúp máy được rồi.”
Du Cảnh Trạch cài điện thoại thành chế độ im lặng rồi xuống lầu.
Du Khuynh vẫn chưa dậy, lúc này cô nằm nghiêng, hai tay hơi nắm lại đặt dưới cằm trông hệt như đứa trẻ sơ sinh đang ngủ.
Anh ấy ngồi đối diện cô, dựa vào sô pha khép mắt dưỡng thần.
Lúc anh ấy lim dim sắp ngủ tới nơi thì Du Khuynh ngủ đủ giấc.
“Anh về lúc nào thế?”
Du Cảnh Trạch mở mắt ra, “Về từ sớm rồi.” Cơn buồn ngủ của anh ấy đương nồng, chẳng để tâm Du Khuynh tại sao đợi mình cả đêm như vậy, anh giục cô, “Em mau dậy về giường ngủ đi.”
Cô ngủ no rồi, giờ chẳng vội về phòng ngủ.
Cô ngồi dậy, cuộn tấm chăn mỏng lại ôm trước ngực, lên tiếng phê phán anh ấy, “Anh không nên kiểm điểm lại bản thân sao? Để em đợi tới giờ này.”
Du Cảnh Trạch không định nói sự thật, nếu nói là bởi vì ăn cơm với Châu Tư Nguyên đến quên mất thời gian sẽ chọc giận cô mất.
Anh ấy đành phải viện cớ, “Tăng ca quên giờ thôi.”
Đương nhiên Du Khuynh không tin, từ tổng bộ ngân hàng về tới nhà cho dù đụng giờ cao điểm đi làm hay tan tầm thì cũng chỉ mất nửa tiếng lái xe, giờ hơn nửa đêm rồi, anh ấy thế mà lái xe cả tiếng đồng hồ cũng chưa về tới.
“Hẹn hò à?” Chỉ có khả năng này thôi.
Nếu tụ tập với bạn bè thì anh ấy chẳng cần thiết phải nói dối, thế thì ở bên cạnh bạn gái rồi.
Vẻ mặt Du Cảnh Trạch tỉnh rụi: “Hẹn hò với ai chứ? Nếu anh có bạn gái rồi, anh còn về nhà ở làm gì?”
Du Khuynh gật gật đầu, hình như có lý tí xíu.
Thấy anh ấy cực kỳ mệt mỏi bèn tạm thời tha thứ cho anh ấy, không gây sự nữa.
Cô đợi anh ấy muộn như vậy là vì chuyện tiệc rượu, cô không biết Du Cảnh Trạch có được mời hay không.
Du Cảnh Trạch có thiệp mời, vừa rồi tiệc rượu Châu Tư Nguyên đề cập tới với anh ấy cũng là tiệc rượu này.
Anh ấy hỏi Du Khuynh, “Có chuyện gì?”
Du Khuynh nghe ngóng từ anh ấy có những ai đi, có Lãnh Văn Nghi hay không.
Du Cảnh Trạch chẳng rõ lắm bèn hỏi trong nhóm rồi nói với cô, “Mời hơn phân nửa người trong giới, Phó Ký Trầm cũng nằm trong danh sách khách mời.”
Còn như Lãnh Văn Nghi có đi hay không chẳng ai biết rõ, có điều cô ta cũng nhận được thiệp mời.
“Phó Ký Trầm chưa chắc đã về kịp.” Du Khuynh giải thích vì sao cô muốn đi, “Chị em muốn tham gia cùng với Quý Thanh Viễn, em sợ trong lòng chị ấy có áp lực, tới lúc đó không đối phó lại Lãnh Văn Nghi, tối đó nếu Phó Ký Trầm về không kịp thì em cùng đi với anh, để chị em vững tâm một chút.”
Du Cảnh Trạch bóp mi tâm, miễn cưỡng chống mí mắt lên: “Em định nhọc lòng thay em ấy tới chừng nào?”
Du Khuynh: “Tới khi nào quan hệ của chị ấy với Quý Thanh Viễn bình thường trở lại thì em không quản tới nữa.” Cô hỏi Du Cảnh Trạch: “Hôm đó rốt cuộc anh có thời gian đi với em không?”
Không có cũng phải có.
Anh ấy gật đầu, “Được thôi.” Nhưng hôm đó Châu Tư Nguyên chắc hẳn còn tới tìm anh ấy.
Anh ấy nói trước với Du Khuynh, “Tới chừng đó anh giới thiệu một người bạn cho em quen biết.”
“Ai thế? Đàn ông thì thôi đi, Phó Ký Trầm sẽ ghen đấy.”
“Là con gái.”
“Bạn gái anh à?”
Vấn đề lại vòng trở về.
Du Cảnh Trạch đón ánh mắt bát quái của cô, “Không phải.
Tính ra cũng là em gái của anh.
Con gái của người chồng hiện tại của mẹ anh.”
Té ra là Châu Tư Nguyên.
Giải quyết xong chuyện tiệc rượu, Du Khuynh về phòng đi ngủ.
- -
Lúc này, ở bán cầu bên kia.
Phó Ký Trầm và Bàng Lâm Bân trò chuyện hơn ba tiếng đồng hồ, chuyện hợp tác đạt thành nhiều thêm một ý kiến thống nhất, đương nhiên khó tránh khỏi cũng có vài ý kiến bất đồng.
Bàng Lâm Bân còn có một cuộc hội đàm thương nghiệp vào lúc bốn giờ rưỡi, đã được định sẵn vào mấy tuần trước rồi, hôm nay ông với Phó Ký Trầm bèn bàn tới đây.
Phó Ký Trầm đi cùng Bàng Lâm Bân ra khỏi phòng hội nghị trước nhất, nhân viên của hai đoàn đội tạm thời thở phào một hơi, lục tục thu dọn tài liệu tắt máy tính.
Bàng Lâm Bân đích thân đưa Phó Ký Trầm tới thang máy, đi được nửa đường chợt nhớ ra, “Ký Trầm, cậu tới văn phòng một chuyến với tôi đã, mấy ngày trước dì Lệ cậu có chuẩn bị quà cho Du Khuynh nhờ tôi chuyển cho cậu gửi cho Du Khuynh.”
“Sống với Khuynh Khuynh thấy thế nào?” Giọng điệu Bàng Lâm Bân ôn hòa, lấy dùng giọng điệu trưởng bối quan tâm, hoàn toàn chẳng có chút ác liệt trên bàn đàm phán vừa rồi.
Phó Ký Trầm: “Cháu còn đang trong quá trình lặn lội đường xa, cách mục tiêu còn dài ạ.”
Bàng Lâm Bân nói tới bản thân ông, “Con đường tái hợp của chú với dì Lệ con còn dài lắm, mới đi được hai năm một tháng lẻ ba ngày.”
Phó Ký Trầm cười cười, “Chú nhớ rõ thế ạ?”
“Không nhắc thì thôi.”
Bàng Lâm Bân cười trừ cho qua.
Còn như vì sao nhớ ngày tháng kĩ như vậy, là bởi vì trên tờ bệnh án có ghi rõ thời gian lần đầu tiên ông chủ động tìm Lệ Băng sau khi ly hôn.
Ngày Lệ Băng đưa ông tới bệnh viện xếp số ở khoa thần kinh, đối với ông mà nói cả đời khó quên.
Sau này ông thường xuyên nghĩ, để người phụ nữ cảm động đến ghi nhớ cả đời chính là người đàn ông bỗng dưng làm một chuyện không phù hợp với tính cách của ông, trông giống như ‘phát bệnh thần kinh’ vậy đúng không?
Đó được gọi là tình yêu.
Bàng Lâm Bâng nói, “Bởi vì chú tái hôn nên gần đây có mấy nhà xuất bản nổi tiếng dùng mọi cách thức tìm tới chú bảo chú xuất bản tự truyện.
Thật ra chú biết họ chẳng hề cảm thấy hứng thú đối với thành công trong thương nghiệp của chú, mà chỉ muốn bát quái về chuyện tình cảm của chú thôi.”
Nói xong, bản thân ông cũng bật cười.
“Chú suy nghĩ hết một đoạn thời gian cảm thấy không tệ, đúng lúc nhân việc này kiểm điểm lại ba mươi năm qua của mình.
Bất kể là sự nghiệp hay là gia đình.”
“Trước khi ra sách chú sẽ tìm Khuynh Khuynh nói chuyện.
Hồi xưa chú áy náy với Lệ Băng nhiều năm như vậy, giờ bồi đắp nhưng hình như bà ấy không cần lắm, giờ bà ấy hy vọng Khuynh Khuynh có thể sống tốt.”
Trong lúc nói chuyện thì tới văn phòng của ông.
Bàng Lâm Bân lấy quà đưa cho Phó Ký Trầm, quà được gói đơn giản, chỉ dùng một túi hồ sơ đựng vào, sờ lên cảm giác giống như một quyển bút ký hoặc là một quyển sách bìa cứng gì đó.
Anh không làm phiền Bàng Lâm Bân nữa, tạm biệt rồi ra về.
Dưới lầu, đám người thư ký Phan đang đợi anh.
Kiều Hàn vốn định tới ngồi ở xe sau, anh ta không muốn ngồi cùng một thùng xe chật hẹp với Phó Ký Trầm, bởi vì chuyện quyền cổ phần trước kia khiến anh ta áy náy trong lòng.
Nhưng Phó Ký Trầm đặc biệt gọi anh ta qua, “Thương lượng với anh một chuyện.”
Hết cách, Kiều Hàn đành phải rời bước tới xe trước.
Trên đường về khách sạn, Phó Ký Trầm nói tới robot trò chuyện với Kiều Hàn, anh muốn để Tân Kiến nghiên cứu chế tạo ra một con, không định thương nghiệp hóa, chỉ để con robot chơi đùa với Du Khuynh thôi.
Còn như chi phí nghiên cứu chế tạo, bao nhiêu anh cũng đầu tư.
“Khả năng thành công cao không?” Anh hỏi Kiều Hàn.
Đối với Kiều Hàn mà nói chẳng khó khăn gì, công nghệ Tân Kiến vốn dĩ chính là nghiên cứu chế tạo robot phục vụ trí tuệ cao, chỉ cần cải thiện và tối ưu hóa trên nền tảng có sẵn là được.
Có điều còn như dùng để trò chuyện, anh giội một gáo nước lạnh cho Phó Ký Trầm, “Robot ở trước mặt Du Khuynh sẽ tự kỷ đấy, còn có một khả năng, Du Khuynh sẽ bị robot làm tức đâm ra tự kỷ.”
Robot chung quy vẫn là robot, nó có chiều sâu nhưng không có độ ấm.
Lúc nói chuyện không giống như người thật biết quan sát sắc mặt mà nói, biết điều gì nên nói điều gì không nên nói.
Nó càng không biết phỏng đoán tâm lý của Du Khuynh, chẳng cách nào phân biệt được lúc này nên nói thuận theo ý cô hay là nên nói trái ngược cô.
Yêu cầu của Phó Ký Trầm chỉ có một: “Có thể dỗ em ấy vui vẻ là được, dọn dẹp phòng quần áo giúp em ấy, nói thêm với em ấy hôn nhân hạnh phúc là như thế nào.”
Kiều Hàn: “......”
Tới cửa khách sạn, một chiếc xe thể thao đậu ngang ở đó đợi Phó Ký Trầm.
Trâu Lạc Tiêu dựa lên cửa sổ xe sắp ngủ gục tới nơi, trường cô ấy ở ngay đây, biết Phó Ký Trầm tới đây công tác, cô ấy bèn tới đây ngó mấy cái tận chức chủ nhà.
Mấy hôm nay nghỉ kỳ nghỉ xuân nhưng cô ấy bộn bề với luận văn tốt nghiệp và bảo vệ luận văn, bỏ luôn cả kỳ nghỉ đi du lịch.
Còn có một chuyện phiền não đó là ẩm thực SZ mà cô ấy nắm cổ phần sắp bị thu mua rồi, cô ấy không muốn chuyển nhượng cổ phần, điện thoại trong nước tới liên tục làm công tác tư tưởng cho cô ấy.
Sao phiền thế chứ.
‘Cộc cộc’, có người gõ cửa sổ xe.
Trâu Nhạc Tiêu ngồi ngay ngắn lại, cụp mí mắt đẩy cửa đi xuống.
Phó Ký Trầm nhìn cô nàng, “Bốn giờ chiều, em buồn ngủ thành bộ dạng này, hợp lý không?”
“Em thức thâu đêm làm luận văn, chứng lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh lại, có gì không hợp lý chứ.”
Trâu Nhạc Tiêu bảo tài xế lái xe tới bãi đổ xe, cô theo Phó Ký Trầm vào khách sạn, “Giờ lười phải tới chỗ khác lắm, cứ mời anh ăn cơm ở nhà hàng của khách sạn luôn vậy.”
“Anh hai, gần đây Du Khuynh thế nào?”
Anh biết cô nàng có ý gì, không đáp mà hỏi ngược lại, “Chẳng phải mấy ngày trước em mới mời cô ấy ăn cơm xong sao?”
Trâu Nhạc Tiêu nói năng đầy lý lẽ, “Bản thân anh cũng nói là mấy ngày trước đó thôi? Điều em quan tâm là, hai ngày này ấy? Cô ấy khỏe chứ?”
“Rất tốt, không phiền em nhớ nhung.”
Trâu Nhạc Tiêu trừng anh một cái, chẳng so đo mà hỏi tiếp, “Người nhà Du Khuynh cũng khỏe cả chứ?”
Phó Ký Trầm: “Em là tổ trưởng tổ dân phố à? Quản rộng như thế.”
Trâu Nhạc Tiêu: “......”.