Tình Yêu Dành Cho Anh


Gió bên hồ khá lớn, mái tóc dài của Du Khuynh bị gió thổi rối, có vài sợi quét lên mặt.
Cả cô và Phó Ký Trầm đều không quan tâm.
Bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, bàn tay hai người chồng lên nhau cùng cảm nhận máy thai, tay kia của cô đang cảm nhận mạch tim đập của anh.
Trước kia cô có rất nhiều lần thấu cảm với anh, sinh mệnh của cô và anh cũng nối liền với nhau.
Cá nhỏ có lẽ chơi mệt rồi, dần dần yên tĩnh lại.
Phó Ký Trầm vén mấy sợi tóc trên mặt Du Khuynh ra sau tai, ngồi xổm xuống đặt một nụ hôn lên bụng cô, “Ba mẹ đều đang ở bên con, ngủ ngon.”
Du Khuynh hỏi anh, “Còn muốn bắt mạch tiếp nữa không?”
“Thôi khỏi, anh chợt nhớ ra, bác sĩ chữa bệnh cho người khác được chứ không thể chữa cho bản thân.” Anh rút tay về, thả tay áo xuống rồi bắt mạch cho cô, “Anh bắt mạch cho em.”
Du Khuynh cười cười, “Thế vấn đề của em nằm ở đâu?”
Phó Ký Trầm: “Thiếu tình yêu.

Tình yêu anh cho em chưa đủ.”
- -
Chiều hôm sau, chuông đồng hồ báo thức đúng một giờ mười phút reo lên.
Phó Ký Trầm tắt điện thoại, nằm về khoảng nửa phút rồi thức dậy.
Bởi vì năm giờ sáng dậy, buổi trưa trừ phi có chuyện quan trọng lắm nếu không luôn nghỉ trưa tới một tiếng đồng hồ.
Tắm nước lạnh xong, người anh tỉnh táo hẳn.
Chiều có một cuộc đàm phán, anh thay áo sơ mi trắng vào.
Một giờ rưỡi, cửa lớn văn phòng làm việc của Phó Ký Trầm mở ra.
Thư ký nội bộ đã pha cà phê xong, đúng giờ đưa vào.
Mười phút sau Kiều Dương sẽ tới báo cáo công việc, nhân mấy phút này anh gọi một cuộc điện thoại cho Du Khuynh, không biết cô ngủ trưa dậy chưa, anh gửi tin nhắn đi trước: [Luật sư Du.]
Điện thoại Du Khuynh gọi tới, “Phó tổng, anh chọc em làm gì?”
Phó Ký Trầm bật cười: “…… Em đây là vu oan giá họa.” Anh hỏi: “Em dậy chưa?”
“Dậy rồi.” Du Khuynh đã ngồi trước máy tính, “Vừa rồi em còn mơ thấy anh nữa.”
“Mơ thấy anh đang làm gì?”
“Trời mưa lớn, đường bị kẹt hết, một mình anh bỏ đi mất không quan tâm tới em nữa.”
“Lần nào mưa lớn mà anh không ôm em?”
“Lần trong mơ này.”
“Ừm, là lỗi của anh.

Nhưng hiện tại thật sự không được.

Để tối về nhà dỗ em tiếp.” Anh lại hỏi cô trưa nay ăn uống thế nào.
Du Khuynh: “Vì cá nhỏ, em cố gắng không kén ăn, uống hết ba ly nước, còn nhớ anh nữa.”
“Tuy bốn chữ cuối cùng có hơi không thật lòng, có điều nói ra còn mạnh hơn không nói.”
“Nhớ anh thật đấy.”
Phó Ký Trầm yêu cầu, “Vậy lần sau em chủ động gọi một cuộc điện thoại cho anh chứng minh nỗi nhớ nhung của em rất mãnh liệt, chứ không còn nói cho có như vậy nữa.”
Du Khuynh cười, “Được.”
Có tiếng gõ cửa vang lên, Phó Ký Trầm nói với cô một tiếng, “Anh phải làm việc đây.” Rồi cúp máy.
“Mời vào.”
Kiều Dương đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại, cô ấy đưa báo cáo phân tích cho Phó Ký Trầm, tối qua cô ấy nhận được điện thoại của anh, anh dự tính đầu tư vào SZ bảo cô ấy làm báo cáo phân tích.
Tối qua tăng ca tới nửa đêm, sáu giờ sáng đã tới công ty, bận tù tì tới hơn mười hai giờ, chưa kịp đánh giấc ngủ trưa lại phải phân tích báo cáo lần nữa, sợ xuất hiện lỗi dù chỉ nhỏ nhất.
Cô ấy không biết Phó Ký Trầm sao tự dưng nổi hứng thú đối với mảng ẩm thực, “Tôi kiểm tra xong rồi, sắp tới SZ còn một cuộc rohow nữa, tới lúc đó tôi sẽ đi tham gia xem phân tích định giá của họ thế nào.”
Phó Ký Trầm gật gật đầu, “Lát nữa Giản Hàng tới đây bàn vụ đầu tư SZ, cô cùng tham gia đi.”
“Ồ, vâng.” Kiều Dương biết rồi, thì ra là Giản Hàng có hứng thú bèn bảo Phó Ký Trầm góp vốn đầu tư.
Giản Hàng tới sớm hơn mấy phút so với lịch hẹn, đây không phải là lần đầu Kiều Dương gặp Giản Hàng, lần đầu tư Tân Kiến trước đó đã gặp qua một lần rồi.
Hôm nay Giản Hàng ăn mặc đơn giản như cũ, áo sơ mi trắng vừa người, quần cạp cao màu đen, ngoài một chiếc đồng hồ đeo tay ra chẳng còn trang sức nào khác nữa.
Già dặn mà không mất đi khí chất.
Thư ký đưa cà phê vào rồi khép cửa lại.
Trò chuyện đơn giản vài câu rồi đi vào đề tài chính.
Chủ yếu là nói tới vấn đề bố cục hệ thống bãi đỗ xe thông minh trong tương lai của Tân Kiến, Giản Hàng trình bày suy nghĩ của bản thân thành con chữ, trước khi tới in ra mấy phần, cô ấy đưa cho Phó Ký Trầm một phần trước rồi đưa phần khác cho Kiều Dương.
Kiều Dương xem xong trang đầu tiên, khóe mắt không khỏi liếc nhìn Phó Ký Trầm một cái, cô biết mạch suy nghĩ của Phó Ký Trầm, trong cuộc họp nội bộ trước đó từng dò hỏi rồi.
Mà suy nghĩ của Giản Hàng lại không hẹn mà trùng với suy nghĩ của anh.
Đây tính ra cũng là chuyện tốt, bởi vì giữa cổ đông với nhau đạt thành ý kiến thống nhất sẽ có lợi cho việc thực thi kế hoạch thuận lợi hơn.
Phó Ký Trầm xem xong, “Đúng là không tệ.”
Kiều Dương sớm đã quen với việc Phó Ký Trầm keo kiệt trong việc khen ngợi người khác, cô lặng lẽ quan sát nét mặt của Giản Hàng, quả đúng như cô dự đoán.
Rất rõ ràng, Giản Hàng có chuẩn bị mà tới cộng thêm luôn tràn đầy lòng tự tin chẳng ngờ Phó Ký Trầm lại phản ứng bình thản như vậy.
Kiều Dương thu ánh mắt về tập trung xem tài liệu của mình, chẳng phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Giản Hàng đợi hồi lâu vẫn không thấy Phó Ký Trầm nói thêm lời nào khác.
Hôm nay vấn đề cần phải dò hỏi rất nhiều, cô ấy chẳng có thời gian lo nghĩ kiến nghĩ này có được tiếp thu hay không, tới cuộc họp cấp cao của Tân Kiến cô ấy nhắc lại trọng điểm này cũng được.
Còn phải chừa thời gian thảo luận việc đầu tư vào SZ, Giản Hàng dò hỏi những vấn đề có liên quan tới Tân Kiến thực hiện trong vòng một tiếng đồng hồ.
Liên quan tới SZ, đoàn đội của Giản Hàng tự làm một phần báo cáo phân tích định giá và mức giá đầu tư.

Phó Ký Trầm đang xem tài liệu của Tân Kiến, cô ấy trực tiếp đưa một phần cho Kiều Dương.
“Đoàn đội quản lý của SZ không tệ, nếu vốn đầu tư chuyển vào kịp thì trong hai ba năm đưa lên sàn nhất định không thành vấn đề.”
Phó Ký Trầm buông tài liệu của Tân Kiến xuống, “Cổ phần Tư Nguyên cũng có hứng thú với SZ, cô có tìm hiểu chưa?”
Giản Hàng gật đầu, “Biết.

Mục tiêu của Châu Tư Nguyên chính là lấy được quyền kinh doanh của SZ, nhưng SZ vào tay cô ta, sau khi đoàn đội có sự thay đổi lớn chưa hẳn sẽ có được thành tích như trước.”
Nửa tiếng đồng hồ luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới bốn giờ.
Phó Ký Trầm: “Kết quả cuối cùng Phó Thị có đầu tư vào SZ hay không phải đợi sau khi họp xong, thư ký Phan sẽ liên lạc với cô.”
“Được.” Giản Hàng đứng dậy, chẳng chậm trễ nhiều thêm một phút nào.
Kiều Dương thay Phó Ký Trầm đưa Giản Hàng xuống lầu.
Thư ký Phan đi vào, thứ Tư tuần sau hệ thống bãi đỗ xe thông minh của Tân Kiến sẽ ra mắt toàn thành phố Giang Nam, bên đó mời Phó Ký Trầm cùng với quản lý cấp cao của Tân Kiến đi tham gia lễ cắt băng khánh thành của hạng mục.
Kiều Hàn, Giản Hàng đều đi.
Tới lúc đó Tân Kiến sẽ quảng bá mô hình này tới các thành phố khác.
Phó Ký Trầm hỏi: “Mấy ngày?”
Thư ký Phan: “Hai ngày.”
Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát, “Tôi nghỉ thêm ba ngày phép, tới chừng đó tôi đưa Du Khuynh đi cùng, chuyến bay của tôi với Du Khuynh bay sớm hơn mọi người một chuyến, khách sạn cũng đặt khách sạn khác, không ở cùng một khách sạn với mọi người đâu.”
Thư ký Phan lần lượt ghi chép lại: “Vâng.

Có cần sắp xếp trước điều gì không ạ?”
Phó Ký Trầm: “Cái khác không có, sau khi tới bên đó sắp xếp một chiếc xe cho cô ấy, lúc tôi làm việc để cô ấy tự mình đi chơi.”
Hồi trước từng hứa với cô, đợi tới mùa hè sẽ đi du lịch với cô.
Giang Nam là thành phố có không ít cảnh đẹp, đưa cô làm chuyến du lịch ngắn.
Thuận tiện dẫn cô tới Thượng Hải một chuyến, chắc cô cũng nhớ nơi đó lắm.
Giờ cô đang mang thai nên rất hẹp hòi, nếu biết trong đám người đi cùng có phụ nữ, cô nhất định sẽ ghen cho xem.
Hôm nay cô nằm mơ thấy anh bỏ cô dưới trời mưa lớn, có lẽ là chưa có cảm giác an toàn.

Anh không biết cô sao lại nằm thấy giấc mơ đó, có lẽ do xem nhật ký của dì Lệ.
Bởi vì lúc dì Lệ mang thai cô được bốn năm tháng thì tình cảm với Du đổng dần lạnh nhạt.
- -
Hôm nay Du Khuynh không tăng ca, cô chẳng bảo Du Cảnh Trạch tới đón cô mà cho anh ấy nghỉ phép một ngày.
Cô hẹn Vu Phi tới SZ, lúc trời tối mới chạy tới nhà hàng.
Vu Phi gặp mặt xin lỗi ngay, “Chị ăn xong phải đi liền, tám rưỡi có hẹn với khách hàng.

Không cách nào thảnh thơi ngắm cảnh khuya với em được, hẹn lần sau bù lại.”
Du Khuynh cười, “Chị coi bản thân thành đàn ông, coi em thành bạn gái để dỗ à? Không sao, em chỉ muốn hỏi chị xem có từng tiếp xúc với Giản Hàng không, tác phong làm việc của cô ấy như thế nào.”
Cô nghe ngóng được một vài điều miệng người khác, suy cho cùng là không đáng tin.
Vu Phi chưa từng trực tiếp tiếp xúc với Giản Hàng, có điều cấp dưới của chị từng hợp tác qua lại với cô ấy, “Một người phụ nữ có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, nghe nói đàn ông từng hợp tác với cô ấy chẳng có mấy ai là không động lòng.”
Chị hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi về Giản Hàng thế?”
Du Khuynh: “Giản Hàng cũng có hứng thú với SZ.”
Vu Phi gật gật đầu, đánh giá khách quan: “Nếu Giản Hàng đầu tư vào SZ, tiền đồ phát triển của SZ sẽ mạnh hơn so với việc rơi vào tay Châu Tư Nguyên.”
Du Khuynh: “Thế thì được rồi.”
Cô lại nói thêm một câu: “Giản Hàng tới tìm Phó Ký Trầm góp vốn đầu tư.”
Vu Phi hơi khựng lại, cụng ly với cô, “Đừng lo lắng, em phải tin tưởng vào Phó Ký Trầm.”
Du Khuynh phì cười, “Không đến mức lo lắng.”
Điện thoại cô rung lên, là Phó Ký Trầm gửi tin nhắn tới: [Thứ Tư tuần sau anh đi công tác, sau khi hoàn thành công việc xong thuận tiện dẫn em đi du lịch luôn, em xử lý công việc xong trước thứ Tư, tới chừng đó chúng ta đi chơi mấy ngày.]
Du Khuynh: [Sao tự dưng muốn đưa em đi du lịch thế?]
Phó Ký Trầm: [Mùa hè mưa nhiều, lỡ như lúc đó anh không ở Bắc Kinh, bên này mưa lớn kẻo em lại nói anh bỏ mặc em không quan tâm.

Giấc mơ đó, anh không để nó trở thành hiện thực đâu.]
Du Khuynh: [Cám ơn Phó tổng của em, trông đợi vào chuyến du lịch với anh.]
Hiện tại cô thế mà có chút nhớ anh, [Anh đang ở công ty à?]
Phó Ký Trầm: [Về tới nhà rồi.]
Du Khuynh: [Thế anh tới đón em đi, em đang ăn cơm ở SZ với Vu Phi, khoảng tám giờ là kết thúc.]
Phó Ký Trầm: [Du Cảnh Trạch không đi với em à?]
Du Khuynh: [Không có, chắc anh ấy đi tìm bạn gái rồi.]
- -
Tối nay Du Cảnh Trạch hẹn Trâu Nhạc Tiêu, dọc đường kẹt xe nửa tiếng, lúc anh tới nhà hàng thì Trâu Nhạc Tiêu đã ở đó rồi.
“Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.”
Anh ngồi xuống đối diện Trâu Nhạc Tiêu.
Trâu Nhạc Tiêu cố gắng kiềm chế tim đập nhanh, khiến bản thân có tiền đồ một chút.
Cô rót ly nước ấm cho anh, “Em cũng vừa mới tới.”
Thực ra vì cuộc hẹn không tính là hẹn hò này mà cô còn đặc biệt xin phép Vu Phi tan tầm sớm tới đây trước một tiếng, sợ dọc đường kẹt xe trễ giờ.
Tới lúc đó anh nhất định sẽ nói, cô có tính đại tiểu thư, thích lạt mềm buộc chặt.
Sáng sớm nhận được điện thoại của anh hỏi cô tối có thời gian hay không, cô kích động cả ngày trời.
Thật ra cô biết anh vì sao tới tìm cô, tuy hơi buồn nhưng vẫn muốn gặp anh.
Anh là tới làm thuyết khách giúp Châu Tư Nguyên, cô là vì nhớ anh.
Sau đó thì có bữa cơm này.
Hôm nay cô ăn mặc lựa chọn kỹ càng, buổi trưa về nhà một chuyến để thay váy.
Nhưng có lẽ anh không để ý đâu, từ lúc ngồi xuống tới giờ tầm mắt anh chẳng hề dừng lại trên người cô.
Trâu Nhạc Tiêu không muốn làm khó anh, cô chủ động mở miệng, “Quyền cổ phần của SZ cũng không phải không chuyển nhượng được, tuy em chẳng muốn chuyển nhượng chút nào.”
Du Cảnh Trạch: “Cô chuyển hay không tùy tâm tình của cô, tôi tìm cô không liên quan tới chuyện này.”
Trâu Nhạc Tiêu ngây ra, “Vậy là vì?”
Du Cảnh Trạch chẳng vòng vo, “Hồi trước chẳng phải cô hùng hồn nói muốn theo đuổi tôi, sau đó đá bỏ hay sao?”
Trâu Nhạc Tiêu: “……”
Muốn theo đuổi là thật nhưng không nỡ đá bỏ, đó chẳng qua là kê bậc thềm cho bản thân đi xuống thôi.
Du Cảnh Trạch nhìn cô, “Giờ tôi bị Du Khuynh và Châu Tư Nguyên bức tới sắp điên rồi, Du Khuynh nói trừ phi tôi tìm được bạn gái thì em ấy mới buông tha tôi.

Cô……”
Trâu Nhạc Tiêu: “Em bằng lòng làm bạn gái anh.”
Du Cảnh Trạch: “…… Cô nghe tôi nói xong đã.”
Trâu Nhạc Tiêu làm động tác ngăn lại, “Giả làm bạn gái của anh đúng không? Em vẫn vui vẻ bằng lòng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui