Du Khuynh nói xong câu này, cả Vu Phi và Trần Ngôn đều quên mất công việc trông tay, ngây người nhìn cô.
Trâu Nhạc Tiêu càng ngạc nhiên kinh khủng hơn, nghiêng cái đầu nhìn mặt Du Khuynh, “Danh phận mà cô nói là theo ý bọn tôi hiểu đúng không? Là chồng cô á hả?”
Du Khuynh hỏi ngược lại: “Chứ không tôi còn có thể cho anh ấy danh phận gì?”
Trâu Nhạc Tiêu tiếp lời: “Công cụ dài kỳ gì gì đó.”
Du Khuynh: “……”
Cô trở tay gõ đầu Trâu Nhạc Tiêu, “Cô học hư rồi.”
Trần Ngôn và Vu Phi vui mừng thay cô, làm việc cũng hăng hái hơn.
Vu Phi nói: “Hôm nay chúng ta uống chút rượu vang đi, lâu rồi chưa có vui vẻ như vậy.”
Du Khuynh không uống được, chị chuẩn bị làm nước ép nho cho Du Khuynh, “Coi như đang uống rượu vang đi.”
Cả buổi tối, Trâu Nhạc Tiêu cứ dính lấy Du Khuynh.
Du Khuynh đi tới đâu cô nàng lẽo đẽo theo tới đó, tới lúc ngồi xuống ăn cơm cô nàng cũng phải ngồi sát Du Khuynh mới được.
Vu Phi liếc cô nàng, “Sao em giống đứa con nít mãi chẳng lớn thế.”
Trâu Nhạc Tiêu thở dài thượt, “Nếu em không trân trọng Du Khuynh cho tốt, đợi hôm nào đó cô ấy có chị dâu rồi thì em phải tránh hiềm nghi không được đi chơi chung với cô ấy nữa, nếu không sẽ khiến người ta ghét.”
Vu Phi hiểu ngay tức khắc, biết nguyên nhân mấy hôm nay Trâu Nhạc Tiêu thả hồn đâu đâu là gì rồi.
Thì ra là vì tình cảm, bị tổn thương rồi.
Du Khuynh lấy nước ép nho cụng ly với Trâu Nhạc Tiêu, “Tôi vẫn là chị dâu của cô mà.”
Trâu Nhạc Tiêu cười cười, “Đúng ha.
Không làm chị dâu của cô được, vậy thì cô làm chị dâu của tôi đi.”
Mấy chuyện mất hứng không nói tới nữa, bọn họ bắt đầu nếm thử tay nghề của Trần Ngôn.
Vu Phi dựng ngón tay cái, “Biết bao nhiêu năm chưa từng ăn cơm gia đình ngon như vầy rồi, mẹ tôi nấu ăn bình bình, tôi càng khỏi nói, giờ ngày nào cũng ăn cơm canteen, mấy tháng rồi chưa xuống bếp lần nào.
Xem ra thi thoảng tôi phải gọi mọi người tới tụ tập mới được.”
Du Khuynh rất kén ăn nhưng cũng không tìm được chỗ để chê.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mấy món cô thích ăn đều rất vừa miệng.
“Chị từng học nấu ăn à?” Cô hỏi Trần Ngôn.
Trần Ngôn lắc đầu, “Tôi là người sành ăn, hồi trước lúc ở nhà chăm con, rảnh rỗi buổi tối có nghiên cứu các món ăn, mấy đứa nhỏ ăn ngon miệng tôi cũng rất có cảm giác thành tựu.
Giờ đi làm ở SZ, món nào bản thân làm chưa ngon thi đi xin các đầu bếp chỉ dạy, bọn họ chỉ dạy một hai câu là mùi vị của món ăn trở nên khác biệt ngay.
Du Khuynh quyết định về học đầu bếp trong nhà làm món mì dầu hành, để sau này sinh cá con rồi thi thoảng cô sẽ trổ tay nghề làm bữa khuya tình yêu cho Phó Ký Trầm và cá con ăn.
Cô chợt nhớ hồi trước có lần ba cô nấu một món cho cô, tuy khó ăn nhưng mùi vị đó cô vẫn ghi nhớ tới tận bây giờ.
Trên bàn, điện thoại của Vu Phi rung lên, là con trai chị gọi tới.
Chị bắt máy, “Còn chưa ngủ hả?”
“Chưa ạ.
Mẹ ơi, mẹ tới ban công đi.”
Không đợi Vu Phi lên tiếng, cậu bé đã cúp máy rồi.
Vu Phi đứng dậy, “Con trai tôi không biết giở trò gì, bảo tôi ra ban công.”
Bọn họ buông đũa xuống, kéo nhau qua xem náo nhiệt.
Kéo rèm cửa sổ ra, mọi người đầu ‘oa’ lên, bao gồm cả bản thân Vu Phi.
Có rất nhiều chùm bóng bay, xanh hồng trắng đều có.
Bên trên còn dán ngôi sao nhỏ phát sáng.
Vu Phi không xuống lầu xem nhưng chị biết đây là chiêu trò của Lục Thâm.
Lục Thâm với con trai đứng dưới lầu, nhà Vu Phi nằm ở lầu ba không cao lắm, anh ta dùng dây kéo bóng bay, định bụng lúc chị nhìn xuống sẽ nói với chị hai câu.
Nào ngờ trên lầu mãi chẳng có động tĩnh, Vu Phi cũng không có tìm con trai nói chuyện.
Anh ta kiên nhẫn đợi.
Lúc ngẩng đầu trở lên thấy mấy sợi dây đó bị cắt đứt đang bay phấp phới rơi từ trên cao xuống rớt lên đỉnh đầu anh ta.
Vu Phi cắt đứt sợi dây buộc bóng bay, lấy bóng bay vào rồi kéo rèm cửa sổ lại.
Con trai muốn cười nhưng nhịn được.
Cậu an ủi ba mình: “Ba à, nếu ba kiên trì ba mươi năm có khi mẹ con sẽ suy nghĩ tha thứ cho ba.”
Lục Thâm không hy vọng Vu Phi tha thứ cho anh ta, chỉ là muốn dành tất cả những điều bất ngờ trong sinh nhật lần thứ bốn mươi đã lên kế hoạch từ trước cho cô ấy.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Đi thôi, về nhà ngoại con.”
Thời gian thấm thoát thôi đưa, chớp mắt con trai đã cao lớn rồi.
Sắp một mét tám, gần đuổi kịp chiều cao của anh ta.
Lục Thâm vỗ vỗ vai con trai: “Cám ơn con không trách ba, cũng không hận ba.”
“Khoan nói lời khách sáo.” Con trai nói: “Mẹ nói với con, nếu ba mươi năm sau con có thể làm tốt hơn ba, lúc con trở thành một người ba tốt người chồng tốt thì con có thể ưỡn ngực cao giọng lên lớp học cuộc đời cho ba.
Giống như hồi trước con thi không tốt ba dạy dỗ con vậy.”
Lục Thâm nắm chặt đầu vai con trai: “Ba mong đợi ngày đó.”
- -
Trên lầu, mấy người phụ nữ chẳng có tâm trạng ăn uống mà vây lại nhìn đống bóng bay đó.
Bóng bay màu hồng với màu xanh chỉ là trang trí, quả màu trắng mới là vai chính của đêm nay, bên trên mỗi quả đều có hình vẽ tay, tổng cộng hai mươi hai bức.
Năm nay cũng là năm thứ hai mươi hai Vu Phi và Lục Thâm quen biết nhau.
Mỗi bức hình vẽ tay là một câu chuyện.
Ba người kìa chỉ xem náo nhiệt và cảm khái, chỉ có mỗi mình Vu Phi xem hiểu mỗi hình ảnh một.
Du Khuynh nghiêm túc xem nhiều như vậy, “Là Lục Thầm vẽ ạ?”
Vu Phi gật đầu, “Ừm, anh ta vẽ không tệ.” Không ngờ anh ta vẫn còn nhớ rõ nhiều chuyện như vậy, có một số nếu anh ta không nhắc tới thì chị chẳng nhớ nổi nữa.
Tính ra là đã từng, chứ không bỏ lỡ.
Trâu Nhạc Tiêu chụp lại căn phòng đầy bóng bay này, bản thân chưa từng trải nghiệm chuyện bất ngờ và cảm động như thế, chỉ có thể cảm nhận đôi chút từ trong câu chuyện của người khác thôi.
“Du Khuynh, anh hai từng tạo bất ngờ gì cho cô?”
Du Khuynh: “Rất nhiều.
Bước qua trục thời gian chúc mừng năm mới, nước hoa, robot.” Đột ngột xuất hiện trong tiệc rượu.
Điều bất ngờ nhất nhất chính là, để lại tờ giấy nhắn đó cho cô.
Làm một người hơi tốt.
Không biết là do cảm ứng được hay sao, Phó Ký Trầm gọi điện tới.
Du Khuynh ra phòng khách nghe máy, “Bên anh kết thúc rồi à?” Tối nay anh có tiệc rượu, tụ tập khá nhiều bạn bè, không thiếu được việc uống rượu đánh bài.
Phó Ký Trầm: “Giờ đang ở hội sở, phải mất thêm một lúc nữa, anh nhờ Du Cảnh Trạch đi đón em rồi.”
Giờ Du Khuynh đi đâu cũng phải có tài xế đưa đón, “Không cần anh ấy tới đón đâu.” Quan trọng là cô tạm thời không muốn để Trâu Nhạc Tiêu nhìn thấy anh mình, tránh cho cô nàng đau lòng thêm nữa.
Trước khi Du Cảnh Trạch hiểu rõ lòng mình, hai người họ không nên gặp mặt nhau.
Hoặc có thể do trực giác của cô sai rồi, Du Cảnh Trạch không thích Trâu Nhạc Tiêu thật.
Phó Ký Trầm: “Anh ấy có thể nói chuyện với em, dọc đường em khỏi lo buồn chán.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Khuynh hạ thấp giọng: “Buổi tụ tập tối nay có Trâu Nhạc Tiêu tham gia nữa.”
“Yên tâm, anh em không xuống xe đâu, Trâu Nhạc Tiêu cũng đâu biết anh ấy ở trong xe.”
Bên Phó Ký Trầm có người gọi anh, anh chuẩn bị cúp máy, “Du Cảnh Trạch tới rồi đó, em kết thúc thì gọi cho anh ấy là được.”
“Này, đợi đã, Phó tổng.”
“Có chuyện gì?”
“Anh thích tháng mấy nhất?”
“Tháng sáu.”
“Tại sao?”
“Tháng đó quen biết một vị luật sư tên Du Khuynh, cô ấy rất giỏi ăn nói.”
Du Khuynh phì cười, “Tạm biệt, Phó tổng của em.”
Giờ đang là tháng sáu, cô suy nghĩ xem hôm nào cho anh danh phận.
Buổi tụ tập kéo tới mười giờ rưỡi mới giải tán, suy nghĩ tới Du Khuynh không nên thức khuya, bọn họ hẹn lần sau tụ tập vào ban ngày.
Trần Ngôn uống nửa ly rượu vang, chị ấy không lái xe được định gọi xe về.
Trâu Nhạc Tiêu hỏi chị sống ở đâu, tính ra cũng thuận đường, “Em cho chị quá giang về.”
Trần Ngôn nhắc nhở cô nàng, “Em cũng uống rượu đấy, em quên rồi à?”
“Ba em tới đón em.”
“Thế OK.”
Lúc đi, Trâu Nhạc Tiêu lấy mấy quả bóng bay màu hồng và màu xanh chuẩn bị về nhà học theo vẽ mấy bức họa lên, chúc mừng bản thân đạt được cuộc đời mới.
Một người đàn ông thôi mà.
Chẳng có gì ghê gớm lắm.
Xe của bọn họ đậu ở cổng tiểu khu, chung cư của Vu Phi cách cổng lớn không xa, đi mấy phút là tới nơi.
Du Khuynh không gọi cho Du Cảnh Trạch mà gửi tin nhắn cho anh ấy: [Trâu Nhạc Tiêu cũng ở đây, anh không cần đi ra đâu, gửi định vị cho em, em đi tìm anh.]
Ra khỏi tiểu khi, xe của ba Trâu Nhạc Tiêu đậu ở cổng Nam, khéo là xe của Du Cảnh Trạch đậu ở cổng Bắc, như vậy thì không đụng mặt nữa.
Du Khuynh thở phào, vẫy tay tạm biệt với bọn họ.
Cô đi về hướng Bắc, Trâu Nhạc Tiêu với Trần Ngôn đi về phía Nam.
Chưa đi được mấy bước thì nghe thấy phía sau có người gọi, “Ngôn Ngôn.”
Là giọng của Triệu Thụ Quần.
Trần Ngôn nghe tiếng nhìn qua, xe của anh ta chậm rãi lái về phía bên này.
Trâu Nhạc Tiêu không biết Triệu Thụ Quần, “Ông xã…… của chị?”
Trần Ngôn gật đầu, “Ừm, không biết sao lại tới đây nữa.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trâu Nhạc Tiêu: “Chị mau qua đó đi."
Triệu Thụ Quần hạ cửa sổ xe xuống, anh ta nghiêng người qua đẩy cửa từ bên trong ra.
Trần Ngôn ngồi vào, chẳng hỏi anh ta sao lại tìm tới đây, có lẽ là hỏi Vu Phi sống ở đâu, sau đó cứ đậu ở đây đợi tới lúc bọn họ giải tán.
Giờ cô ấy hoàn toàn coi Triệu Thụ Quần thành máy rút tiền, thỉnh thoảng còn xem nhẹ anh ta.
Triệu Thụ Quần không hỏi nhiều tới buổi tụ tập, sợ chọc cô ấy phiền, chỉnh ghế phụ ngã về phía sau một chút, “Em ngủ lát đi, tới nhà anh gọi em.”
Đúng lúc Trần Ngôn không muốn nói chuyện, cô ấy dựa vào lưng ghế chợp mắt.
Có lẽ con người luôn bị coi thường, giờ cô ấy còn chuyện gì cũng bao dung giống như trước kia nữa, anh ta ngược lại càng theo sát hơn, chỉ cần không tăng ca là về nhà chăm con.
Hoặc có lẽ Vu Phi nói đúng, cô ấy tự có công việc của mình rồi, cho dù chút tiền lương ít ỏi đó chẳng là gì trong mắt Triệu Thụ Quần nhưng đối với cô ấy mà nói là có phần thu nhập và chỗ dựa.
So với trước kia càng rực rỡ chói mắt hơn.
Đồng thời dần dần phát ra sức quyến rũ vốn có.
Vu Phi còn nói với cô ấy, đàn ông sau khi ngoại tình ít có ai sẽ vì bị vợ phát hiện mà tự trách kiểm điểm bản thân và áy náy, đa số đều cư xử lạnh nhạt.
Chỉ khi người vợ thôi quấn lấy anh ta, càng không quan tâm anh ta bắt đầu phóng thích chính mình, khi đó người đàn ông mới chợt thấy không quen, có cảm giác nguy cơ.
- ----Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trâu Nhạc Tiêu lắc lư đi tới chỗ đậu xe của ba mình, cô nghịch bóng bay trong tay, nhẹ nhàng buông tay ra để bóng bay lên hai giây rồi vội vàng kéo lấy sợi dây.
Có lúc bóng bay hơi cao một chút, còn phải nhảy lên kéo.
Nếu Du Cảnh Trạch giống số bóng bay này thì tốt biết mấy, cô luôn có cách với tới anh.
Lúc buông tay ra, trong khoảnh khắc thất thần đó, quả bóng bay hơi cao, cô ra sức nhảy lên nhưng vẫn không với được bóng.
May là nó bị một tán cây rậm rạp cản lại, không bay lên trời.
Nhưng độ cao này cô vẫn với chẳng tới.
Cô gọi điện thoại cho ba cô, định bảo ông tới vớt giúp.
Lúc này, xe của Du Cảnh Trạch từ phía sau lái ngang qua, Du Khuynh nhìn thấy cảnh Trâu Nhạc Tiêu vớt quả bóng bay, cô nàng đang gọi điện thoại, chắc đang gọi cho chủ tịch Trâu.
Nhưng chiều cao của chủ tịch Trâu bình bình, chưa hẳn đã vớt được quả bóng bay.
Du Khuynh liếc sang Du Cảnh Trạch, anh cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe lái ngang qua.
Du Cảnh Trạch dặn dò tài xế, “Lái lùi lại phía sau một chút.”
Có tiếng xe hơi ghé sát, Trâu Nhạc Tiêu vô thức quay mặt sang.
Xe lái lùi lại là xe của Du Cảnh Trạch, xuyên qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy người đó…….
Người đàn ông khiến cô nhung nhớ khó quên mấy hôm nay.
Du Cảnh Trạch bước xuống, chẳng tốn chút sức nào đã kéo bóng bay xuống.
Trâu Nhạc Tiêu nhận lấy quả bóng, “Cám ơn Du tổng.”
Du Cảnh Trạch: “Không cần khách sao, chỉ là một cái nhấc tay thôi.” Nói xong anh xoay người đi ngay.
Khựng lại hai giây, Trâu Nhạc Tiêu nhẫn tâm đặt bóng bay xuống đất, đạp ‘bộp bộp bộp’ mấy cái nổ nát hết.
Cô nhặt đống vỏ lên vứt thẳng vào thùng rác.
Bước chân Du Cảnh Trạch hơi khựng lại rồi đi về phía xe.
Du Khuynh nhìn anh, “Nghe có giống tiếng phổi của anh bị tức nổ không?”
Du Cảnh Trạch: “……..”.