Theo kế hoạch đến ngày thử vai.
Giang Ngôn Sanh dậy sớm, trang điểm cho chính mình, lục tung trong tủ quần áo thật vất vả mới chọn ra một bộ quần áo khiến cậu hài lòng, sửa sang lại kiểu tóc một chút, bôi một chút mỹ phẩm dưỡng da, nhìn chính mình trong gương, yên lặng cổ vũ "Cố lên"
Nói không khẩn trương, thì là giả.
Rốt cuộc cậu cũng không phải là xuất thân chính quy học diễn xuất, chỉ là giữa chừng thay đổi, nga, không, có lẽ ngay cả giữa đường cũng không tính, nhiều lắm chỉ là một phần tư chính quy.
Nhìn những nam sinh trẻ trung tuấn tú trên hành lang, thanh xuân dào dạt, Giang Ngôn Sanh thở dài, hắn là lớn nhất trong này đi! Vốn dĩ đã khẩn trương bây giờ lại thêm một chút bất an.
Giang Ngôn Sanh an tĩnh dựa ở trên vách tường, yên lặng luyện tập lời thoại của mình đã chuẩn bị.
Nhưng lại có người cố tình phá vỡ sự an tĩnh này.
"Cậu là ai a? Không có mắt à!"
"Thât xin lỗi, tôi vẫn luôn đứng ở bên này không nhúc nhích qua, là chính cậu đụng phải tôi." Giang Ngôn Sanh không nghĩ sẽ làm to chuyện này, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời nói.
"Cậu nói như vậy là có ý gì, chẳng nhẽ cậu cho rằng tôi đang ăn vạ sao?"
"Không có."
"Hừ, thật đúng là loại chó mèo gì cũng dám đến thử vai."
Giang Ngôn Sanh nhàn nhạt liếc liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nói gì.
Đối phương bị ánh mắt Giang Ngôn Sanh nhìn sợ tới mức lùi về sau một bước, sau đó ghét bỏ nói "Đen đủi." Liền đi rồi.
"Cậu không sao chứ!"
Giang Ngôn Sanh nhìn thoáng qua chàng trai đang lại gần, lắc lắc đầu.
"Cậu đừng để ở trong lòng, anh ta luôn như vậy, tính tình cực kỳ xấu, tất cả những người đã gặp qua hắn đều biết."
"Người râu ria thôi, tự nhiên sẽ không để tâm." Giang Ngôn Sanh nghe thấy lời này, không khỏi sinh ra chút hảo cảm với chàng trai này.
"Ta kêu Hứa Nhuận Thần, cậu tên gì?."
"Tôi tên Giang Ngôn Sanh."
"Cậu thử vai nào vậy?"
"Trình Yến Chi một vai phản diện nhỏ trong truyện."
"Vậy cậu có khẩn trương không? Tôi cảm thấy thật khẩn trương a, tôi cảm giác hiện tại tim của tôi có thể đập tới 200 rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi thử vai, cũng không biết có thể thành công hay không?."
Hứa Nhuận Thần ở bên cạnh ríu rít nói, mà Giang Ngôn Sanh xem cậu giống như em trai nhà mình kiên nhẫn lắng nghe.
"Còn không phải chỉ là một cái web drama sao! Tiểu gia tôi còn không hiếm lạ đâu!" Chỉ thấy người đàn ông vừa mới đụng phải Giang Ngôn Sanh đang hùng hùng hổ hổ từ bên trong đi ra "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp."
Giang Ngôn Sanh nhìn một đám hưng phấn đi vào, một đám lại khóc hề hề đi ra, trong lòng càng thêm bất an.
"Lập tức đến tôi rồi, làm sao bây giờ, tôi khẩn trương quá." Hứa Nhuận Thần không ngừng đi qua đi lại nói.
"Cố lên, tin tưởng chính mình." Giang Ngôn Sanh mở miệng cổ vũ nói.
"Số 40, Giang Ngôn Sanh."
Giang Ngôn Sanh nghe được tên của mình, hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo một chút, cố lên, mình có thể.
"Cốc cốc"
"Vào đi."
Giang Ngôn Sanh đẩy cửa tiến vào, nhìn bốn vị lão sư ngồi trước mặt, cúi mình chào hỏi "Các vị lão sư hảo, tôi là Giang Ngôn Sanh số 40, nhân vật tôi thử vai là Trình Yến Chi."
"Ân, bốc thăm rút đoạn ngắn thử vai đi!"
Giang Ngôn Sanh mở tờ giấy ra xem là cảnh trước khi chết của Trình Yến Chi.
"Các vị lão sư, tôi đã chuẩn bị tốt." Giang Ngôn Sanh hít sâu một hơi nói.
"Hảo, vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Giang Ngôn Sanh nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong mắt đã tràn đầy vẻ giễu cợt "Các ngươi cho rằng ta nguyện ý để mọi chuyện thành ra nông nỗi này hay sao?"
Ánh mắt biến đổi, sắc bén nhìn phía trước, ngón tay chỉ về phía đám đông, ngữ khí tàn nhẫn nói "Là các ngươi, là các ngươi một đám tự xưng là danh môn chính phái ngụy quân tử, bức ta.
Là các ngươi không cho ta một con đường sống, nếu các ngươi không chịu cho, ta đây liền chính mình định đoạt.
Mệnh ta do ta không do trời."
Rũ mi mắt xuống, ánh mắt bi thương nhìn cách đó không xa "Ta Trình Yến Chi không làm người trong thiên hạ thất vọng, chỉ có~ chỉ có thực xin lỗi ngươi, là ta có lõi với ngươi, ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta, nhưng......" Còn chưa có nói xong liền ngã xuống.
Giang Ngôn Sanh biểu diễn xong, đứng lên, cúi người, trong lòng thấp thỏm bất an cực kỳ.
"Màn trình diễn đáng thưởng thức, không tính là kém, nhưng cũng không tính là quá hay."
"Đúng vậy, có những chỗ cậu dùng quá nhiều sức cũng không tốt."
Giang Ngôn Sanh nghe được lời này tâm liền lạnh, xem ra nhân vật này không phù hợp với mình.Quên đi, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán.
Coi như đi tích luỹ kinh nghiệm vậy, không tính mệt.
"Cảm ơn các vị lão sư đã cho lời khuyên." Giang Ngôn Sanh nói xong liền tính toán đi ra ngoài.
"Từ từ." Có một vị lão sư gọi Giang Ngôn Sanh lại nói "Ngươi thử diễn vai Quý Vân Dã."
Giang Ngôn Sanh không dám tin tưởng trừng lớn đôi mắt, Quý Vân Dã, kia chính là một vai nam chính.
"Cho cậu thời gian mười phút, ghi nhớ thoại, sau đó biểu diễn ra, cậu chỉ có mười phút."
"Được ạ." Giang Ngôn Sanh kích động tiếp nhận lời thoại, đây chính là cơ hội khó có được, Gang Ngôn Sanh chạy nhanh đến một góc trong phòng giành giật từng giây học thuộc.
Cơ hội lần này, mình nhất định phải nắm được.
Mười phút sau.
"Có thể sao?"
"Có thể."
"Kia bắt đầu đi!"
"Người trong thiên hạ đều nói Tô nhị công tử, nam tử vô song, hôm nay được thấy quả nhiên không giống người thường a!" Giang Ngôn Sanh cười nói, sau đó nhanh chóng cúi đầu "Ai, Tô nhị công tử, ngươi làm gì vậy, ta chính là đang khen ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi đi, như thế nào còn thẹn quá thành giận a!"
"Tô nhị công tử, ta vì ngươi đường xa mà đến, là khách, ta mới không cùng ngươi so đo, ngươi nếu lại cứ tiếp tục như vậy, cẩn thận ta trở mặt không biết người.
Ai, ngươi như thế nào càng nói càng hăng say, Tô nhị công tử, đây là ngươi bức ta, xem chiêu."
"Tôi biểu diễn xong rồi." Giang Ngôn Sanh khom lưng nói.
"Ân, biểu hiện không tồi, so với chúng ta mong muốn thì tôt hơn nhiều"
"Vậy trước cứ như vậy, chúng tôi thương lượng một chút, ngươi đi về trước chờ tin tức đi!"
"Vâng, cảm ơn, các vị lão sư."