Hôm sau, khi Chu Dịch ôm quà đến nhà Quất Tử, mưa tuyết đêm qua đã ngừng từ lâu, chỉ còn một chút vệt trắng trên bãi cỏ khô là minh chứng cho cuộc tấn công của chúng.
Chu Dịch đưa quà cho người đang ngóng trông là nhóc hồ ly, nhóc hồ ly thơm Chu Dịch rồi cầm hộp quà, vội vã mở ra.
Chu Dịch cười với Quất Tử, đổi dép, thấy tổng giám đốc Giang đang bận rộn trong bếp liền đi qua bắt chuyện, tiện thể đưa hộp tỏi ngọt cho anh ta.
Giang Tu Bình chính là một người chiều vợ tiêu biểu, chiều đến mức Quất Tử coi trời bằng vung, cho nên đến giờ vợ yêu của anh vẫn không phân biệt được lúa với đậu.
Cô từng một lần rất kinh ngạc và cực kì hâm mộ Quất Tử có một trúc mã tốt như vậy, giờ đã có thể thoải mái ngồi ở phòng khách, cùng Quất Tử nghe âm thanh trong bếp, ăn hạt dưa, uống trà, nói chuyện trên trời dưới biển.
“Mai khai giảng rồi, chuẩn bị chưa?” Quất Tử rót cho cô một ly trà lài, hỏi.
“Cũng tạm tạm rồi.
Chỉ là hơi căng thẳng.”
“Không sao đâu, lần đầu giảng bài nhất định sẽ căng thẳng, dạy mấy tiết là được thôi.”
“Ừm.” Cô nhấp một ngụm trà, gật đầu.
“Nghe nói hôm qua cậu ở với ông lớn? Còn đi siêu thị nữa?” Quất Tử hỏi đểu, tối qua chồng cô về có nói là thấy Chu Dịch và Lâm Chính Đông đi vào siêu thị.
“Sao cậu biết?” Chu Dịch trợn mắt lên.
“Đừng hỏi cái đó vội, cậu trả lời trước, có đúng thế không?”
“Đúng, đã hẹn tối hôm qua thì mời anh ta đi ăn, trả tiền thuốc men và cảm ơn anh ta chăm sóc tớ hôm tớ ốm nữa.”
“Ừm?” Quất Tử chớp mắt mắt mấy cái, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Thật đó!”
“Được rồi, tin cậu.
Có điều…”
“Có điều gì?”
“Cậu không thấy ông lớn có thái độ đặc biệt với mình sao?”
“Đặc biệt? Không có đâu!”
“Tặng cậu vòng, chăm sóc cậu lúc cậu ốm, đúng rồi, anh ta còn nói với tớ là để cậu phụ trách toàn bộ hội nghị của Lâm thị.”
“A?”
“A cái gì mà a? Tớ thấy ông lớn để ý cậu rồi!” Quất Tử kết luận.
“Không thể nào?” Chu Dịch lắc đầu.
“Không biết được ông lớn chú ý là rất hạnh phúc hả?”
“Nhưng mà cậu không biết ở bên một ông lớn ngồi tít trên cao rất gượng gạo à?”
Quất Tử im lặng, nhìn chồng mình dọn thức ăn xong liền đi đến với Chu Dịch, mời con trai bảo bối ra ăn cơm.
Trong bữa tiệc, phụ huynh Giang Tu Bình đứng dậy nâng chén, bày tỏ tình yêu với vợ và sự hi vọng vào con trai, tiện thể tỏ ra quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Chu Dịch.
Chu Dịch trợn mắt lên một cái, rót cốc bia, cắt ngang sự khách sáo của anh ta, cương quyết nói chủ đề của buổi tiệc, chúc nhóc hồ ly sinh nhật vui vẻ!
“Chu Dịch, còn chưa đưa cháu tiền mừng tuổi đâu!” Nhóc hồ ly cặm móng heo gặm loạn xạ, ngẩng lên nói.
“Nào có chuyện đòi cô dâu của mình lì xì chứ?” Quất Tử trêu.
“Sao không?” Nhóc hồ ly hỏi.
“Cô dâu là để con thương cơ mà.” Quất Tử đáp, hồ ly Giang nghe cuộc trò chuyện của vợ và con trai, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thế giờ Chu Dịch cho con tiền lì xì, chờ con lớn lên, kiếm được tiền, cho Chu Dịch hết, được không?” Nhóc hồ ly vẫn muốn tiền lì xì.
“Được!” Chu Dịch véo cái má nhỏ bóng nhẫy của nhóc hồ ly, cười to, “Bảo bối, chúng ta ước đi!”
Hồ ly Giang châm nến rồi đứng dậy tắt đèn, nhóc hồ ly ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm.
Khi đèn được bật, Quất Tử cầm một ngọn nến, cười như kẻ trộm: “Con trai, con ước gì?”
Nhóc hồ ly lắc đầu, nhìn ngọn nến trên tay mẹ, tuy sợ nhưng vẫn kiên quyết không nói.
“Bảo bối, nói cho cô được không?” Chu Dịch cười hỏi.
“Không được, lần sinh nhật Chu Dịch, đã bảo là không thể nói điều mình ước, nói sẽ mất linh.” Nhóc hồ ly nói.
Chu Dịch và Quất Tử khiếp sợ, hồ ly Giang thì lập tức nhìn với nhóc hồ ly với ánh mắt ca ngợi.
Chơi đùa ầm ĩ, mãi đến lúc nhóc hồ ly đã mệt, thằng bé mới cho Chu Dịch về.