Chẳng biết tại sao, liên tiếp mấy cuối tuần liền, Chu Dịch không thể không đến Lâm thị để chạy sô giúp cô bạn Quất Tử.
Chu Dịch kháng nghị, Quất Tử lại nói, tổng giám đốc của Lâm thị rất thích ghi chép cuộc họp của cậu, kháng nghị không có hiệu quả.
Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, Lâm Chính Đông, nổi tiếng cẩn thận trong giới doanh nghiệp, là nhân vật lớn trong truyền thuyết mà Chu Dịch đã nhiều lần được nghe Quất Tử kể lại.
Lần trước nhìn thấy người thật nhưng chưa tử tế quan sát dung nhan, Chu Dịch đã tỏ vẻ cực kì nuối tiếc, sau đó bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với việc có thể thêm một, hoặc nhiều lần được nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết.
Nhưng mà cũng không thể áp bức người ta như vậy chứ, Chu Dịch đau khổ nhận ra, cô đã không được ngủ nướng hơn một tháng rồi.
Quất Tử cô ấy tên thật là Trữ Nhã, người thành phố J, là bạn đại học kiêm bạn cùng phòng của Chu Dịch.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, lúc các cô học năm nhất đại học thì đều thích món mì cà ri Triều Tiên siêu ngon của đầu bếp một nhà ăn trong trường, cuối cùng kết thành tình bạn không gì phá nổi.
Trữ Nhã thích quýt nhất, cuối tuần nào dạo phố cũng xách một túi quýt to đùng về, thế là được cái tên Quất Tử [1].
Sau khi tốt nghiệp, Quất Tử vui vẻ kết hôn với bạn thanh mai trúc mã là Giang Tu Bình, làm Chu Dịch ghen tị đến chết.
Hiện thời, hai người hùn vốn mở một công ty tốc ký, kết quả, đều do chồng Quất Tử quản lí.
Còn Chu Dịch, dưới sự áp bức rèn luyện của Quất Tử, thành một nhân viên tốc ký làm thêm của công ty.
Trong lúc làm báo cáo cuối năm, thống kê công tác, tổng kết cuối năm, cuối tuần còn bận rộn chạy sô, cô nghênh đón ngày Chúa ra đời mà cô chờ đợi đã lâu.
Đêm giáng sinh, Chu Dịch ở cùng với cả nhà Quất Tử, cũng chúc mừng năm mới sắp đến.
Đúng lúc bị Quất Tử rót rượu, tiếng chuông Nokia kinh điển vang lên, Chu Dịch né Quất Tử để lấy điện thoại.
Cô nhìn số điện thoại gọi đến, nhíu mày, bắt máy.
“Chu Dịch, tớ là Trần Hiểu.”
“Chào cậu!”
“Trữ Hải Dương vừa xin tớ số cậu, anh ta bảo muốn mời cậu đến lễ đính hôn của mình.”
Nghe người ở đầu dây bên kia nói vậy, Chu Dịch mất một lúc lâu mới kịp phản ứng, “Chúc mừng!”
“Ha ha, cô dâu không phải tớ.” Trần Hiểu ở bên kia hỏi cô, “Cậu đi không?”
“À? Không biết có đi không nữa, cô dâu đó là ai?” Chu Dịch kinh ngạc nói.
“Ha ha, chưa gặp, cậu mà đi thì cho tớ gửi tiền, hôm nào tớ sẽ trả lại cậu, cám ơn!” Giọng Trần Hiểu lạnh như băng.
“À, được.” Chu Dịch vẫn chưa hoàn hồn.
“Chu Dịch, giáng sinh vui vẻ!”
“Giáng sinh vui vẻ!” Chu Dịch trả lời trong vô thức, cúp điện thoại.
Để di động xuống, Chu Dịch nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, không nói gì.
Được một lát, điện thoại lại đổ chuông.
Quất Tử trừng mắt nói với cô, bận rộn quá nhỉ.
Nhìn dãy số lạ, Chu Dịch đột nhiên cười phá lên, nói với Quất Tử, “Tớ đoán đây là số Trữ Hải Dương.”
Quất Tử đập vào đầu Chu Dịch, nói: “Con bé ngốc này, cậu vẫn còn nghĩ đến cậu ta hả, nếu quả thật là vậy, tớ uống liền ba chén!”
Chu Dịch nhìn Quất Tử chằm chằm, bắt máy, “Xin chào!”
“Xin chào, Chu Dịch, tớ là Trữ Hải Dương.”
“Xin chào, Trữ Hải Dương.” Cô vừa nói vừa nháy mắt mấy cái với Quất Tử.
“Tết dương lịch tớ đính hôn, bạn cũ, đến tụ tập đi.”
“Tớ… Hôm đó tớ có việc, nếu có thể đi được, tớ sẽ cố gắng.” Chu Dịch phát hiện khi cô nghe thấy giọng Trữ Hải Dương, cô vẫn căng thẳng, y hệt ngày xưa.
“Nhất định phải đến đó.”
“À.” Quất Tử nhìn Chu Dịch cúp máy, sắc mặt thật sự không tốt lắm.
“Thật sự là Trữ Hải Dương à, cậu ta tìm cậu làm gì?” Quất Tử quan tâm hỏi.
“Ừm, tết dương lịch này cậu ấy đính hôn.”
“Cái gì? Tết dương lịch đính hôn? Với ai?”
“Không biết.”
Chu Dịch uống hai chai bia, đó là kỉ lục cao nhất từ khi tốt nghiệp đến giờ.
Buổi tối, sau khi Chu Dịch tỉnh rượu, cố sao cũng không ngủ được.
Cô mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Trữ Hải Dương, Trữ Hải Dương, người Chu Dịch thích hồi cấp 3.
Ba năm cấp 3, Chu Dịch và Trữ Hải Dương luôn là một người ngồi trước, một người ngồi sau.
Lúc đó bọn cô thường cùng làm đề thi thầy cô phát, vừa làm vừa đối chiếu đáp án, cùng nói về lý tưởng cuộc sống.
Chu Dịch biết Trữ Hải Dương muốn vào đại học H, ngôi trường nằm cạnh bờ biển xinh đẹp.
Nhưng mà Chu Dịch biết thành tích của cô chỉ thuộc lại trung, nếu không cố gắng sẽ không thi đỗ.
Vì thế, năm cuối cấp là năm Chu Dịch mệt mỏi nhất.
Cô cố gắng hộc tập, học đến hôn thiên ám địa, chỉ vì muốn được học cùng trường với cậu ấy.
Lúc đó bạn cùng bàn của cô còn nghiêm mặt nói, “Cho cậu hai chữ, yêu thầm.”
Đúng, đó là một lần yêu thầm mà đến bố mẹ cô cũng nhận ra.
Nhưng mà sau đó, Chu Dịch vào đại học H, Trữ Hải Dương lại Vũ Hán học đại học.
Chu Dịch lúc ấy còn không biết vì sao thành tích Trữ Hải Dương cao như vậy mà không đăng kí trường đại học H.
Lúc học năm hai, có một lần cô gặp Trữ Hải Dương trên QQ, hai người nói chuyện một lúc.
Trữ Hải Dương hỏi Chu Dịch có bạn trai chưa, Chu Dịch bảo chưa đâu, cậu thì sao? Trữ Hải Dương nói có.
Chu Dịch hỏi, ai thế? Trữ Hải Dương bảo, Trần Hiểu.
Chu Dịch nhìn hai chữ Trữ Hải Dương gửi qua QQ, tay chân lạnh buốt.
Trần Hiểu, Trần Hiểu, cũng là bạn cùng lớp hồi cấp 3.
Trần Hiểu, người từng nói với cô là thích anh cựu chủ tịch hội sinh viên cao ráo đẹp trai, Trần Hiểu, người trúng tuyển đại học L ở Vũ Đại.
Chu Dịch chỉ đáp lại Trữ Hải Dương một chữ, à.
Từ đó về sau, Chu Dịch không liên lạc với Trữ Hải Dương nữa.
Mặc dù có lúc, cô ngẩn người nhìn avatar Trữ Hải Dương trên QQ.
Có một ngày, Chu Dịch kể lại chuyện này với Quất Tử, Quất Tử đã nghiêm túc nói với cô, cậu nên chân thành cảm ơn Trữ Hải Dương đó, nếu không cậu sẽ không vào được đại học H, không quen được bổn cô nương.
Nhưng mà tết dương lịch này có nên đi không đây? Cô nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn chưa quyết được, đành đứng lên làm phiền Quất Tử.
Quất Tử lúc đó đang chơi game với cậu con trai bảo bối của cô nàng, cậu bạn Giang Nghị Bắc, vù vù vù, gửi đến một đoạn lời nói, sau đó mặc kệ cô luôn.
Phải nói vẫn là Quất Tử hiểu Chu Dịch, Chu Dịch xem xong thì quyết định đi.
Đúng thế, nếu tết dương lịch này không có hẹn thì đi đi thôi, coi như là ăn một bữa tiệc lớn, tiện thể tưởng niệm mối tình thầm mến của bản thân.