Thành phố J là điển hình của thành phố phương bắc, thời tiết mùa đông khô ráo và quạnh quẽ.
Chỉnh xong biên bản cuộc họp với Vương Lệ, Chu Dịch ra khỏi khách sạn, lại sang siêu thị bên cạnh khách sạn để mua chút mì và rau cải, rồi chuẩn bị về nhà.
Trời lạnh như vậy, cô không muốn ăn ở bên ngoài.
Mắt thấy đã sắp đến bến xe buýt, Chu Dịch phấn chấn, bọc chặt áo khoác, muốn đi qua thật nhanh.
Gần đó bỗng xịch một tiếng, một chiếc xe đen có vẻ quen quen đỗ lại.
Chu Dịch chần chừ dừng bước.
“Trời lạnh lắm, đừng chờ xe, anh đưa em về.” Người con trai bước xuống xe, mở cửa phụ ra, nói đơn giản.
Chu Dịch vốn muốn từ chối, nhưng mà cô đã lạnh đến mức mũi đỏ bừng, xoa xoa cái tay đang cầm túi đồ, cuối cũng vẫn nói cám ơn rồi chui vào xe.
Nhìn một túi đồ to đùng, Lâm Chính Đông cười thầm, hỏi: “Chu Dịch, ăn cơm chưa?”
“Dạ?” Chu Dịch không nghe rõ, một lát sau mới nói: “Chưa ạ.”
“Anh cũng chưa ăn, gần như em có quán cơm nào không, cùng ăn đi.” Lâm Chính Đông vui vẻ nói.
“Giờ ạ? Giờ quán cơm nào cũng chật ních rồi.” Chu Dịch nói nhỏ, nghiêm túc nghĩ một lát rồi rực rỡ đề nghị: “Có muốn đi KFC không? Lần này em mời nhé?”
Lâm Chính Đông nghiêng đầu đi chỗ khác, con ngươi sáng ngời, thâm sâu như biển: “Lại muốn ăn kem? Không được!”
Chu Dịch cúi đầu, quẹt miệng một cái, “Em vừa mua mì ở siêu thị rồi, vốn muốn về nhà ăn mì…”
“Trùng hợp quá, anh cũng đang thèm mì.
Vậy làm phiền em rồi.” Lâm Chính Đông nói như đinh đóng cột, ánh mắt vui vẻ.
Chu Dịch gãi đầu, rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết nên từ chối thế nào.
Tìm một vị trí đỗ xe dưới tầng, Lâm Chính Đông lên nhà với Chu Dịch.
“Mời vào.” Chu Dịch mở cửa ra.
Lâm Chính Đông đứng trước cửa, tầm mắt dừng ở đôi dép lê trên sàn nhà, Chu Dịch ngẩng lên, ngượng ngùng nói: “Tổng giám đốc Lâm, trong nhà không có dép mới, anh không cần thay đâu.” Sau đó bỏ đồ vào bếp, chuẩn bị nấu mì.
Lâm Chính Đông ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, đánh giá căn phòng nhỏ này.
Một phòng khách một phòng ngủ, rất ấm cúng, bếp nằm trong góc của phòng khách, từ đây có thể thấy cô đang bận rộn nấu nước, rửa rau, nấu mì.
Nhớ đến ban nãy, đi cùng Tô Nghị, gặp cô, vừa mừng vừa sợ, bèn đỗ xe ở gần khách sạn, thấy cô đi ra thì đón cô về nhà.
Anh cười thầm, lại thấy quyển album ảnh dưới bàn uống nước, bèn lấy ra xem.
Phần lớn là Chu Dịch cùng bạn bè và bạn học.
Anh nhìn ảnh cô chụp lúc tốt nghiệp, mặc áo cử nhân, buộc tóc đuôi ngựa, ném chiếc mũ lên không trung, cười rạng rỡ.
“Tổng giám đốc Lâm…”
Lâm Chính Đông ngẩng lên, vui vẻ nhìn cô: “Ảnh tốt nghiệp em rất đẹp.”
Chu Dịch nhìn một cái, cười: “Lúc đó cảm thấy cuối cùng cũng được tốt nghiệp, có điều giờ mới nhận ra đại học là tốt nhất.”
“Cho nên mới đi làm giáo viên?”
“Ừm, quan trọng nhất là có kì nghỉ đông và kì nghỉ hè.” Chu Dịch cười nói, mắt sáng lấp lánh.
Lâm Chính Đông không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Thời gian từ tốn trôi qua, hai người vui vẻ ăn mì, ăn hết mì trong bát rồi, Lâm Chính Đông còn uống hết cả nước lèo.
Chu Dịch dọn dẹp bát đũa xong xuôi, còn rót cho Lâm Chính Đông một chén nước, đặt xuống bàn trà.
Chợt nhớ đến tiền thuốc men còn chưa trả, cô nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh nói số thẻ ngân hàng của anh cho em đi, em trả tiền thuốc cho anh.”
“Không cần, coi như em mời anh ăn mì rồi.” Lâm Chính Đông nghe thấy Chu Dịch nhắc đến chuyện này thì không muốn nói nữa.
“Nếu không em mời anh ăn cơm nhé?” Chu Dịch nghĩ mì tôm thì sao bằng được, một bữa cơm mới có thể.
“Được, vậy chờ em mời khách.” Lâm Chính Đông cười nói, nhìn Chu Dịch đang cực kì mệt mỏi, liền đứng dậy cáo từ: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu Dịch cũng không khách khí, cô thật sự mệt, phải họp những 6 tiếng lận.
Cô tiễn anh ra đến cửa, Lâm Chính Đông đứng trước cửa ra vào, nhìn thẳng vào mắt cô, đôi môi mỏng nhếch lên, dường như muốn nói gì đó.
Anh im lặng một lát, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ: “Ngủ ngon.” Sau đó xoay người đi xuống.
Lâm Chính Đông vừa ngồi vào xe đã nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân, xem ra Tô Nghị đã báo cáo rồi, anh cười, bắt máy.
“Con trai, nghe Tiểu Nghị nói mẹ sắp được ôm cháu hả?!” Còn chưa trả lời, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói kích động của mẹ Lâm, bà Diệp Tây Bình.
Đây là điều bà mong đợi bao nhiêu năm nay, ai bảo con trai nhà bà độc lập quá, không thích nghe bố mẹ thúc giục.
“Mẹ, nào có nhanh như vậy, người ta còn chưa biết con thích người ta mà.” Lâm Chính Đông nghe giọng nói hưng phấn của mẹ, bất đắc dĩ nói.
“Con trai, mau nhanh lên.
Cô bé ấy tên gì? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Trông thế nào? Làm việc ở đâu? Tiểu Nghị bảo cô bé ấy điềm đạm nho nhã lắm.” Mẹ Lâm không nhịn được, lập tức hỏi thăm.
“Mẹ, đợi cô ấy đồng ý, con đưa đến cho mẹ xem, được không?” Lâm Chính Đông ngẩng lên, nhìn chiếc cửa sổ tầng ba vẫn sáng đèn, nhận được câu trả lời của mẹ, cúp điện thoại.
Hôm đó, trong phòng họp, nhìn thấy Chu Dịch, anh bỗng cảm thấy yên tâm.
Lần đầu tiên gặp Chu Dịch, khi đó anh còn chưa biết cô tên là Chu Dịch, là một ngày tuyết rơi nặng một năm trước.
Tuyết rơi lả tả, đường khá trơn, xe đi như rùa bò, anh bị đống văn kiện trên tay làm cho rất phiền não, ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên chiếc ghế ven đường có một tầng tuyết mỏng, có một cô gái đội mũ lông xù ngồi trên chiếc ghế ấy, thứ khiến anh chú ý nhất là cô ấy cầm một thùng kem to đùng.
Cô gái há miệng ra ăn, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, mắt mũi đều đỏ, anh ngồi trong xe nhìn cô, có thể cảm nhận rõ sự bi thương nơi cô ấy.
Những lúc bận rộn làm việc, trong đầu anh đều xuất hiện cô gái ôm kem ấy.
Vì vậy, tan tầm, anh đều đi qua con đường kia, hy vọng được trông thấy cô lần nữa.
Sau này, gặp nhau mấy lần, anh đã xác định tâm yên vì tâm ái.