Lúc còn bé, Chu Dịch béo mũm mĩm, ánh mắt sáng ngời, cực kì ngoan ngoãn đáng yêu.
Mẹ Diệp vẫn muốn một đứa con gái, nhìn Chu Dịch mà rất thích, quan hệ hai nhà lại tốt, liền nhận Chu Dịch làm con gái nuôi.
Chu Dịch có thêm một người anh trai để cùng chơi, Diệp Hi cũng có thêm một cái đuôi.
Từ nhỏ tình cảm cả hai đã tốt, mẹ Diệp còn từng cười nói với mẹ Chu, đợi Tiểu Dịch lớn lên, không làm con gái nữa, làm con dâu cũng được, chưa bao giờ thấy Tiểu Hi hiền như vậy, Tiểu Dịch làm gì nó cũng ủng hộ, không biết đã để bà phẫn uất bao nhiêu.
Diệp Hi lớn hơn Chu Dịch 4 tuổi, khi Chu Dịch vào cấp 3, Diệp Hi đã sang Thụy Điển du học rồi, đến năm nay, học xong tiến sĩ, mới về nước.
“Bịch bịch bịch ~” Vừa chạy xuống tầng, đã thấy Diệp Hi đang chạy quanh vườn hoa của khu phố, Chu Dịch bụm tay lên miệng, vừa hô “Anh hai!” vừa chạy đến.
Diệp Hi dừng lại, nhìn Chu Dịch chạy không kịp thở, cười nói: “Nhóc con, sao không nói với anh là về nhà rồi hả?”
“Em quên mất, ha ha.” Chu Dịch thè lưỡi, ngượng ngùng nói.
Mấy năm nay hai người đều liên lạc qua QQ hoặc bưu phẩm, sau khi mạng được phổ cập, Diệp Hi đã đặc biệt xin một tài khoản QQ cho Chu Dịch, lúc ấy vẫn là học sinh cấp ba.
Đối với cô em gái này, Diệp Hi rõ ràng là chiều chuộng vô pháp vô thiên.
Bố Diệp mua thức ăn về, thấy hai đứa trẻ đang đứng nói chuyện trong thời tiết giá lạnh thì vội kêu hai đứa lên nhà.
Hai nhà ở cùng một vị trí, có điều không phải một tầng.
Vào nhà, nhìn thấy mẹ Diệp, lại hàn huyên một hồi.
Cầm cốc nước ấm mẹ Diệp rót cho, Chu Dịch hỏi: “Anh hai, anh về rồi, có đi nữa không?”
“Không đi nữa, anh đã nhận lời một bệnh viện.”
“Thật ạ? Bệnh viện nhân dân thành phố J?” Chu Dịch nghe xong, vội hỏi.
“Ừ.” Diệp Hi cười nói.
“Thế sau này em không sợ ốm nữa rồi.
Ha ha.”
“Cái con nhóc này, ai lại muốn ốm chứ!” Mẹ Diệp ngồi cạnh nói.
“Hì hì.
Anh hai, quà đâu?”
“Còn giữ lại cho em đó, con bé này, chỉ biết có ăn thôi!” Ngày lễ nào Diệp Hi cũng gửi sô cô la cho Chu Dịch, cô thích ăn nhất, lần này trước khi trở về, Chu Dịch đã dặn đi dặn lại anh phải mang về nhiều một chút.
Lúc về đến nhà mình, Chu Dịch cầm một hộp sô cô la rất to, ngâm nga một khúc nhạc và bò lên tầng, cũng may nhà cô ở tầng bốn.
Chu Dịch về rồi, Diệp Hi về rồi, bố Chu liền dựng bàn chơi bài lên, gọi thêm bố Diệp, vừa đủ.
Giao thừa đến trong việc ngày nào cũng lạch cạch chơi mạt chược.
Sáng sớm hôm đó, điện thoại Chu Dịch bắt đầu kêu liên tục, đều là đồng nghiệp, bạn bè và bạn học gửi tin đến chúc mừng.
Lúc ấy Chu Dịch đang bận rộn làm sủi cảo với mẹ, mặc kệ cho điện thoại kêu.
Cho đến xế chiều, dán xong câu đối lên cửa sổ với bố, bố mẹ bắt đầu dọn dẹp nấu nướng, Chu Dịch mới rảnh rỗi, ngồi xếp bằng trên ghế sa long, bắt đầu đọc tin nhắn.
Tin nhắn chúc phúc, có thơ văn, có dí dỏm.
Thấy cái nào thú vị, Chu Dịch liền đọc to lên cho bố mẹ nghe.
Đọc tin nhắn xong, lại gửi tin cho từng người, đều là nội dung như nhau: “Chúc bạn năm mới vui vẻ, bình an.”
Trời tối sầm, Chu Dịch gọi Diệp Hi mau xuống tầng, đối pháo với đám trẻ con cùng khu.
Thấy đám bợn nhỏ [1] đốt pháo đến không biết trời đất gì nữa, Chu Dịch hào hứng cũng cầm pháo que (là pháo trẻ con dùng lửa đốt), vừa định châm lửa, trong áo khoác đã có tiếng chuông điện thoại “chúc phát tài”.
Diệp Hi đứng gần cầm que pháo, Chu Dịch vừa bịt tai, vừa ấn nút nghe máy, đám bợn nhỏ bên cạnh vẫn đang đốt pháo.
“Xin chào!”
“Năm mới vui vẻ, Chu Dịch.” Giọng Lâm Chính Đông vang lên, có phần vui sướng.
Anh vừa thấy tin nhắn Chu Dịch gửi đến.
“Năm mới vui vẻ!” Chu Dịch nói rất to, xung quanh tiếng pháo rất ồn, còn có mùi thuốc súng rất đậm.
“Làm bạn gái anh được không?” Đã lâu không gặp cô, Lâm Chính Đông nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Chu Dịch, thốt lên.
“Bùm ~” Diệp Hi đốt pháo hoa, gây ra một loạt tiếng động lớn, Chu Dịch không nghe thấy gì, hỏi to: “Sao cơ? Bên này ồn quá, không nghe được! Anh chờ một chút, em đi vào hành lang!”
Bên này, Lâm Chính Đông nhíu mày, bất đắc dĩ cười khổ thành tiếng.
Một lát sau, trong điện thoại xuất hiện giọng nói vui vẻ, “Được rồi, tổng giám đốc Lâm, anh vừa nói gì?”
“Anh nói, em đang bắn pháo à?” Giọng Lâm Chính Đông đã trở về bình thường.
“Đúng ạ!”
“Qua năm mới, bao giờ em về?”
“Vốn định ở nhà đến tết nguyên tiêu thì về, Quất Tử lại giao nhiệm vụ cho em, nên mồng tám em sẽ đi nhờ xe anh em về.”
“À.
Thế ở nhà chơi vui vẻ nhé, thay anh hỏi thăm người trong nhà.”
“Dạ.
Cám ơn!:
“Đừng quên em còn nợ anh một bữa cơm đó!” Lâm Chính Đông nghe thấy trong loa có tiếng đàn ông gọi Chu Dịch, sắc mặt trầm xuống.
“Em ghi vào lòng rồi, không quỵt đâu!” Chu Dịch cười lớn, nói.
“Vậy là tốt rồi.
Đi chơi đi!” Lâm Chính Đông nghe thấy tiếng cười thánh thót của Chu Dịch, miệng cũng mỉm cười.
“Hẹn gặp lại, tổng giám đốc Lâm.”
Diệp Hi nhìn thấy đã gọi điện xong, chạy tới chỗ Chu Dịch, mặt đỏ bừng, cười hỏi: “Nói chuyện vui vẻ thế à?”
“He he, để em bắn tiếp.” Chu Dịch cầm que pháo, nói.
Nhìn Chu Dịch cầm pháo hoa chạy vội đi, Diệp Hi buồn cười.
Vẫn là cô bé năm xưa, tính trẻ con chẳng hề thay đổi gì hết.
– Chú thích:
[1] Bợn nhỏ: đây là cách nói lái của từ bạn nhỏ.