Tay Thang Già Nam dừng lại ở giữa không trung, vẻ mặt ngơ ngác trong giây lát, Lục Diễn một tay nắm lấy cổ tay cậu, tay kia cầm lấy tăm bông trong tay, nhẹ giọng nói: "Tôi tự làm, cậu ngồi lên đi."
Ngồi?
Lúc này, Thang Già Nam đang bôi thuốc trong tư thế nửa quỳ, góc quần thể thao rộng rãi được vén lên lộ ra một phần đùi trắng nõn. Thang Già Nam vừa nhìn thấy, mặt liền trở nên nóng bừng, nhanh chóng vuốt thẳng quần rồi giả vờ thản nhiên ngồi xuống.
Vẻ mặt của Lục Diễn rất tự nhiên, như thể anh không hề chú ý đến khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi của Thang Già Nam. Toàn thân anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bắp săn chắc lộ ra ngoài không khí không chút che đậy, Thang Già Nam vừa quay đầu lại là có thể thấy toàn cảnh.
Thang Già Nam tự cảnh cáo bản thân không đươc nhìn, nhưng cậu lại nhịn không được liếc mắt nhìn, đột nhiên thấy một vết xẹo to bằng đồng xu trên vai phải của Lục Diễn, Thang Kỳ Nam hình như nhớ đến việc này, là kết quả của vết bỏng mà Lục Diễn phải chịu khi còn nhỏ.
Tám năm trôi qua, mọi thứ về Lục Diễn dần trở nên xa lạ nhưng Thang Kỳ Nam vẫn có thể tìm thấy một số dấu vết quen thuộc ở anh, như thể mối quan hệ của họ vẫn thân thiết như trước.
Cảm giác này khiến Thang Già Nam lại có chút rung động trong lòng, trong lúc cậu đang thất thần, tiếng nói của Lục Diễn vang lên kéo cậu trở lại hiện thực: "Về sữa tắm, ngày mai sẽ mua cho cậu một bình mới."
Thang Già Nam phải mất một lúc mới phản ứng lại, vội vàng lắc đầu: "Trong bình đó cũng không còn bao nhiêu, đến lúc đó tôi tự mua là được."
Vốn dĩ Thang Già Nam cảm thấy rất có lỗi, nếu sữa tắm của cậu không phải bằng thuỷ tinh thì vết thương của Lục Diễn đã không nghiêm trọng đến thế.
Tầm mắt của Lục Diễn dừng lại trên măt Thang Già Nam, như đang hỏi tại sao không để cho anh mua, Thang Già Nam đành phải giải thích: "Nhìn xem, không phải anh bị thương à? Tôi không mua loại này nữa, mai sẽ đến cửa hàng để xem loại khác.
Lục Diễn không thể từ chối: "Ngày mai tôi có thời gian, tôi đi cùng cậu."
Thang Già Nam mặc dù không muốn Lục Diễn mua đồ cho mình, nhưng cậu cũng muốn nhân cơ hội cùng đi mua sữa tắm để bù đắp cho lời mời ăn đã lỡ hẹn lúc trước cho Lục Diễn.
Có một nhà hàng rất ngon ở trung tâm thành phố, Thang Già Nam ngay từ đầu đã quyết định đặt bàn ở đây. Tuy nhiên vì khu vực này là khu vực sầm uất, đông người nên xe cộ vào rất khó khăn. Vì thế Lục Diễn đã đậu xe ở ngoài khu trung tâm mua sắm, hai người cùng đi bộ vào trong.
Thang Già Nam mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình, trước đó vì đã cạo một chút nên giờ tóc mới dài ra một chút trông giống như thiếu niên lúc còn hai mươi.
Lục Diễn ăn mặc trưởng thành hơn Thang Già Nam một chút, ở trên mặc một chiếc áo sơ mi ngắn, cổ áo không gài hai nút, bên dưới là quần tây làm nổi bật đôi chân thẳng tắp thon dài của anh, biểu tình lãnh đạm cho người ta có cảm giác khó gần. Nhưng mà không phủ nhận hai người ngoại hình đều tương đối xuất sắc, đi cùng một chỗ tỉ lệ quay đầu rất cao.
Đến nhà hàng, người phục vụ mang đến menu cho hai người bọn họ, nhìn thấy là hai anh chàng đẹp trai nên rất niềm nở,Thang Già Nam hỏi Lục Diễn: "Anh có kiêng ăn món nào không?"
Lục Diễn trầm mặc một lát, nói: "Tôi không ăn hành."
"........À." Thói quen này vẫn không thay đổi.
Lục Diễn tính tình ít nói, quá trình gọi món đều là Thang Già Nam nói chuyện, Thang Già Nam cũng không có cách nào nói chuyện thoải mái với Lục Diễn như lúc còn học chung. Sau khi đồ ăn được mang lên hai người đều yên tĩnh dùng cơm, trên bàn chỉ có tiếng dao nĩa cùng phát ra âm thanh.
"Tôi sẽ tiếp tục thuê phòng." Lục Diễn đột nhiên nói giữa lúc đang dùng bữa.
Thang Già Nam kinh ngạc nói: "Anh không về sao?"
Lục Diễn: "Tôi chuyển lên đây rồi."
( Edit tại Paradise of Danmei)
Nếu là trước kia, Thang Già Nam biết được mình sẽ được ở chung với Lục Diễn hẳn là rất vui vẻ nhưng bây giờ cậu lại không có cảm giác vui vẻ khi được ở cùng Lục Diễn như lúc trước mà chỉ cảm thấy mọi thứ như đang đi ngược lại, giống như đang bị quái thú rượt đuổi đến rìa vách đá, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
".......Cũng tốt." Thang Già Nam cười một cái rồi lại vùi đầu vào ăn cơm.
Nụ cười của Thang Già Nam không có gì nhưng Lục Diễn lại thấy ánh mắt né tránh của cậu, đôi mắt anh tối đi, gương mặt cũng trở nên tối tăm hơn chút.