Tình Yêu Đơn Phương

Toàn bộ quá trình bàn bạc về hạng mục hợp tác diễn ra trong vui vẻ, hai bên trong vòng nửa tiếng đã hoàn thành xong, thuận lợi ký hợp đồng. Phó phòng nói bọn họ khó có dịp gặp gỡ, nếu đối phương có thời gian nên muốn mời mấy người họ ăn bữa cơm tối.

Lãnh đạo bên đối phương không có ý kiến gì, chỉ có Lục Diễn nghe điện thoại xong rồi nói mình có chút việc sẽ không đến bữa ăn, sau đó cầm túi rời đi, còn lại năm người đi đến nhà hàng gần đó.

"Nam Tử, sao cứ cảm thấy mày cứ thất thần vậy?" Trong toilet nhà hàng, Lý Vĩ gọi Thang Già Nam lại "Đừng nói là mày với bạn cùng phòng không hợp nhau?"

"....... Buổi trưa ăn nhiều quá nên có chút khó chịu." Thang Già Nam tạm thời không muốn đem mối quan hệ của mình với Lục Diễn nói cho ai biết, vì thế tùy tiện tìm đại một cái cớ, lại có chút nghi hoặc "Sao lại nhắc đến bạn cùng phòng của tao?"

Ngay cả mặt đối phương hắn còn chưa thấy chứ đừng nói là cãi nhau.

Lý VĨ: "Vậy Lục Diễn vừa rồi sao lại làm bộ như quen biết, tao còn tưởng hai người cãi nhau chứ."


Thang Già Nam không hiểu Lý Vĩ đang nói gì, Lý Vĩ thấy cậu sững sờ, giải thích: "Lục Diễn kia, không phải là bạn cùng phòng của mày sao, hôm đó lúc tao mang mày trở về, người mở cửa là anh ta, khuôn mặt kia đến bây giờ tao còn nhớ rõ, quả thật là rất đẹp trai...."

—( Edit tại Paradise of Danmei)

Cơm nước xong đã năm giờ, bởi vì thời gian có hạn nên Thang Già Nam tạm biệt đối phương xong liền tạm biệt đối phương trực tiếp ngồi xe trở về công ty, đem tài liệu sửa sang lại đưa cho trưởng phòng, Thang Già Nam rời khỏi chỗ làm.

Thang Già Nam không thể diễn tả chính xác cảm giác khi gặp lại Lục Diễn, có chút kinh ngạc, có chút chờ mong, còn có chút lo lắng, nhưng phần nhiều là không kìm nén được nỗi buồn.

Tình cảm thầm mến có đầu không có cuối này vốn không nên bắt đầu, Thang Già Nam rất rõ ràng lý lẽ này, cho nên tám năm trước khi ý thức được mình thích Lục Diễn đã quyết định rời đi mà không chút do dự.

Cậu không ngờ đi nhiều năm như vậy, Lục Diễn lại một lần nữa lọt vào tầm mắt của cậu, Thang Già Nam không biết mình rốt cuộc nên làm thái độ gì khi đối mặt với người này nữa, chỉ có thể cầu nguyện khi trở về nhà trọ sẽ không bao giờ gặp lại Lục Diễn nữa.

Đến trước nhà trọ, Thang Già Nam đứng trước cửa nửa phút, hít sâu một hơi, chuẩn bị móc chìa khóa từ trong túi ra, vừa tra chìa vào ổ, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong.

Trái tim của Thang Già Nam không khỏi run lên.

Lục Diễn đứng ở cửa vào, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng tinh đơn giản, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền cơ bắp rắn chắc trên ngực, tóc ướt sũng như là mới tắm rửa xong, nước trên tóc dần chảy dọc theo trán anh đến lông mày lạnh lùng và kết thúc nơi mép môi mỏng.

Thang Già Nam biểu tình ngốc lăng, nuốt một ngụm nước bọt.

Lục Diễn cao hơn Thang Già Nam nửa cái đầu, anh hạ thấp tầm mắt xuống nhìn Thang Già Nam phía đối diện, trên mặt nhìn không ra có cảm xúc gì. Hành lang yên tĩnh không một tiếng động, Thang Già Nam dường như có thể cảm nhận được hơi thở cùng tiếng nhịp tim đập lên xuống của Lục Diễn.


Vài giây sau, Thang Già Nam mới ý thức cảnh tượng lúc này quá xấu hổ, khi muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, Lục Diễn dường như không để cậu có cơ hội đó, mở rộng cửa rồi không nói không rằng nghiêng người.

Thang Già Nam đành phải buồn bực đi vào.



Thang Già Nam trở về phòng bỏ túi tài liệu xuống, cởi chiếc áo khoác dính đầy mồ hôi ra, bước ra khỏi phòng đã thấy Lục Diễn ngồi trên chiếc sô pha da thật ngoài phòng khách, trước bàn là một chiếc TV LCD, trên màn hình đang chiếu tin tức lúc bấy giờ tại địa phương.

Giọng nữ phóng viên thời sự chậm rãi truyền ra, Thang Già Nam liếc mắt nhìn, không nghe lọt chữ nào, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Lục Diễn đang ngồi trên sô pha.

Lục Diễn bây giờ càng trở nên trưởng thành hơn so với thời đi học, bất kể là bề ngoài, khí chất hay cách nói chuyện đều thế, thêm cả dáng người cao ráo và khoẻ mạnh, cực kỳ nổi bật giữa đám đông.

Công ty đàm phán cùng Thang Già Nam vào buổi trưa là một trong mười công ty hàng đầu ở thành phố. Người đứng đầu bên đấy ở trong ngành rất có danh tiếng, có thể đứng vào hàng lãnh đạo thì phải là một nhân tài được phía công ty đánh giá cao, cho nên Thang Già Nam đoán mấy năm nay Lục Diễn hẳn là không tệ.


Thang Già Nam đứng ở bên sô pha do dự một lát, vẫn lên tiếng: "Cảm ơn anh về chuyện ngày hôm qua."

Trong phòng khách yên tĩnh một lúc, giọng nói trầm thấp của Lục Diễn xen lẫn tin tức: "Về cái gì?"

Thang Già Nam kéo kéo vạt áo thun: "Ngày hôm đó tôi uống say quá, hoàn toàn không nhớ rõ mình trở về như nào. Bạn của tôi nói là anh đã giúp tôi thay quần áo, định là hôm đó sẽ nói cảm ơn anh nhưng anh lại không về đây..."

Nói đến đây, không cần Lục Diễn giải thích, Thang Già Nam cũng biết Lục Diễn vì không muốn thấy mình nên mới không trở về. Lục Diễn như đoán được ý nghĩ trong lòng Thang Già Nam, nghiêng đầu đi.

Khi ánh mắt Thang Già Nam chạm phải ánh mắt của Lục Diễn, Thang Già Nam có cảm giác trong ánh mắt giống như có lửa giận vô danh sắp bùng phát nhưng bị anh áp chế xuống, cuối cùng lại dùng giọng điệu gần như khinh thường gằn từng chữ:

"Thang Già Nam, cậu cho rằng tôi và cậu giống nhau à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận