Tình Yêu Đơn Phương

Kì nghỉ đông đã kết thúc, sau khai giảng mấy tuần liền thi, Thang Già Nam thi lại môn cho nên phải đến thư viện học tập, lại rất trùng hợp gặp Lục Diễn.

Từ khi quen nhau trong kỳ nghỉ đông, Thang Già Nam đã coi Lục Diễn như là "bạn tốt", mỗi khi nhìn thấy đều chào hỏi rất tự nhiên. Lúc sau vì gặp nhau nhiều lần ở thư viện, Thang Già Nam đơn giản là ngồi xuống bên cạnh Lục Diễn cùng anh đọc sách, thậm chí có đôi lúc ở ký túc xá cũng hỏi xem Lục Diễn có muốn đi học cùng không.

Lục Diễn vốn đã quen với việc sống cô độc, không thích cùng người khác ở chung nhưng Thang Già Nam mặt đủ dày, mỗi lần đều có thể thuyết phục thành công Lục Diễn, dần dần Lục Diễn cũng nhận ra, Thang Già Nam tuy rằng nói rất nhiều nhưng lúc học sẽ tương đối tập trung, trông rất giống như một sinh viên bình thường khác.

Vào học kỳ hai năm nhất, các lớp giáo dục thể chất được chuyển từ nhà trường tự sắp xếp sang các lớp học tự chọn trực tuyến, ngày chọn lớp Thang Già Nam vì chơi game mà bỏ lỡ thời gian chọn lớp tốt nhất, chỉ còn lại lớp dạy Yoga và lớp thể dục nhịp điệu không được nhiều người chú ý đến vẫn còn chỗ, Thang Già Nam bị kẹt trong tình thế tiến cũng không được, lùi cũng không xong đành bất đắc dĩ chọn lớp thể dục nhịp điệu còn có thể chấp nhận chút.

Mà Lục Diễn ở thư viện tự học chuyên tâm đến mức quên xem giờ, nhớ đến việc chọn lớp thì đã muộn, cũng chỉ còn mỗi 2 môn học này vì thế cũng chọn lớp thể dục nhịp điệu, thế là hai người họ lại rất trùng hợp gặp lại nhau ở phòng tập nhảy.

Khoảnh khắc Thang Già Nam nhìn thấy Lục Diễn như là được nhìn thấy đồng hương của mình ở nước ngoài, hai mắt lưng tròng, Lục Diễn cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lựa chọn mặc kệ.

Edit tại

Lớp thể dục nhịp điệu có tổng cộng hai mươi sáu bạn học, hai mươi ba nữ và ba nam. Lục Diễn và Thang Già Nam là hai người ngoại hình nổi bật nên thực không ngoài tầm dự đoán trở thành " học sinh được yêu thích nhất trong lớp ", mỗi lần dạy kiến thức mới giáo viên đều gọi Thang Già Nam và Lục Diễn lên làm mẫu, Thang Già Nam có tính cách sôi nổi và vui vẻ, ngược lại không thấy có gì phải xấu hổ, rất nhanh đã quen với các bạn học cùng giáo viên, Lục Diễn ngoài việc bắt buộc phải nói chuyện ra thì rất ít khi cùng những người khác nói chuyện.

Đương nhiên trong "những người khác" này không hề bao gồm Thang Già Nam.

Trải qua nửa kỳ ở chung, quan hệ giữa Thang Già Nam và Lục Diễn ngày càng trở nên gần gũi, chỉ là gần đây Thang Già Nam tự mình cho rằng, Lục Diễn trừ việc bên người có thêm một người thường lắm lời thì cuộc sống sinh hoạt cũng không có gì khác biệt, thay đổi duy nhất là Thang Già Nam từ "bạn học" trở thành "bạn tốt" sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè.

Lục Chấn Kha bởi vì năm năm trước gặp tai nạn xe cộ mất đi một chân, trong nhà điều kiện kinh tế không cho phép cho nên cũng điều trị qua loa, chân chưa khỏi hẳn đã xuất viện dẫn đến bây giờ cái chân bị tật kia vẫn luôn tái phát lại, năm đó bởi vì bị thương nhiễm trùng nghiêm trọng lại phải đi đến bệnh viện cắt một đoạn.

Mùa hè năm ấy, Lục Chấn Kha không đành lòng nhìn Lục Diễn một mình làm công việc bán thời gian kiếm tiền nên đã tìm được một công việc lái xe ba bánh ở bên ngoài, kết quả là làm cho vết thương lại lần nữa vỡ ra, may mắn thay nửa đường gặp được Thang Già Nam đang đi mua kem về, kịp thời mang người đưa đến bệnh viện mới tránh khỏi bị cắt cụt chân thêm lần nữa.


Thang Già Nam canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Lục Chấn Kha mãi cho đến khi Lục Diễn xuất hiện. Thang Già Nam biết Lục Diễn là một người vô cùng kiên cường, nhưng vào đêm đó Lục Diễn lộ ra bộ mặt yếu đuối nhất của mình trước mặt Thang Già Nam, một thanh niên to lớn như vậy mà lại khóc, Thang Già Nam cảm thấy một sợi dây nào đó trong lòng mình đang bị đứt ra, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Lục Diễn, tựa như lúc còn bé mẹ cậu đã an ủi cậu, nhẹ nhàng an ủi bên tai cho đến khi anh dần ổn định lại cảm xúc của mình.

Kể từ lần đó, Lục Diễn không còn bài xích Thang Già Nam tới gần, hai người thường xuyên cùng nhau đi học, ăn cơm thậm chí kỳ nghỉ sẽ cùng nhau trở về nhà.

Vào năm học cuối cấp, Thang Già Nam mới thật sự nhận ra rằng mình thích Lục Diễn.

—- Edit tại

Lục Diễn đang chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh vì vậy mỗi ngày đều dậy trước sáu giờ để học, lúc đó căn tin còn chưa mở cửa phục vụ bữa sáng, Thang Già Nam thức dậy muộn hơn anh hiển nhiên đảm nhận nhiệm vụ mang bữa sáng cho Lục Diễn

Ngoài ra, cậu còn làm việc ở ngoài trường vào những ngày nghỉ lễ hoặc cuối tuần. Những năm đầu sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ Thang đã rất vất vả bôn ba khắp nơi để tìm việc làm, Thang Già Nam ở lại nhà dì, biết mẹ rất vất vả nên cậu cũng đi kiếm việc bán thời gian để làm kiếm chút tiền tự trang trải cuộc sống.

Cổng phía đông của trường có một quán trà sữa, gần cuối năm cửa hàng mở rộng hơn, tiệm ăn sáng bên cạnh cũng được mua lại, vị trí phục vụ đang thiếu, Lục Diễn và Thang Già Nam đều có ngoại hình nổi bật giữa các ứng viên nên thành công trở thành nhân viên phục vụ.

Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ hai mươi lăm tuổi, luôn tươi cười với mọi người nhưng khi kỷ luật người khác đều không hề nhỏ nhẹ tí nào, mấy ngày đầu Thang Già Nam còn bị mắng mấy lần, so với Thang Già Nam thì Lục Diễn làm việc tương đối thuận lợi, không những không bị mắng mà còn được tuyên dương đồng thời còn yêu cầu Thang Già Nam phải học hỏi thêm từ cậu ấy.

Thang Già Nam mặt dày đến mức không cảm thấy xấu hổ khi bị mắng trước mặt nhiều người như vậy mà liên tục thừa nhận những sai sót của mình với bà chủ: "Chị ơi, chị à chị cứ mắng đi." làm cho bà chủ tức đến bật cười, Thang Già Nam cũng trốn thoát thành công, vượt qua kiếp nạn.

Chỉ có Lục Diễn không biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, mặc dù được bà chủ khen ngợi nhưng anh vẫn luôn có chút không vui, Thang Già Nam nói chuyện với anh cũng không cần phải để ý nhiều như vậy, sau giờ làm việc có hai người cũng không để ý nhiều đến anh, Lục Diễn chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Thang Già Nam cả.

Lục Diễn là người không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, thường ít nói nhưng Thang Già Nam luôn có thể cảm nhận được tâm trạng thất thường của Lục Diễn thông qua ánh mắt của anh, Thang Già Nam cũng đã quen với việc thừa nhận sai lầm của mình với Lục Diễn, cho nên số lần cãi nhau chỉ tính trên một bàn tay, cậu luôn chủ động đi làm hoà để mỗi cuộc cãi vã không bao giờ kéo dài quá nửa ngày.


" Dâu tây, vị nguyên bản hay matcha, cậu chọn cái nào?" Thang Già Nam dưới ánh nắng chói chang mua ba cây kem rồi chạy đến chỗ Lục Diễn để chọn như thể đưa ra bảo bối, Lục Diễn liếc mắt nhìn một cái không chút do dự từ chối: " Tôi không ăn."

" Cậu thật sự không muốn ăn à" Thang Già Nam cho anh xem từng loại một " Cậu không muốn ăn vị dâu tây à?"

"....Không muốn"

" Không muốn vị nguyên bản?"

"..............."

" Cậu cũng không muốn vị matcha à?"

".............."

" Nếu cậu không muốn thì tôi chỉ có thể tự mình ăn thôi," Thang Già Nam làm ra vẻ mặt có chút thương cảm, đang định ăn cây kem vị matcha vào miệng. Lục Diễn nhìn chằm chằm đôi môi đang hé mở của anh, ánh mắt loé lên một lát, sau đó đưa tay cầm ly cây kem trong tay người kia, nói: "Ăn nhiều như vậy cũng không sợ bị đau bụng."

"Đây còn không phải là do cậu sao?" Thang Già Nam cười vô tâm, dùng cánh tay đụng vào Lục Diễn một cái "Lần sau cậu phải đãi tôi một bữa, nếu lần nào tôi cũng đãi cậu thì thật không công bằng."

Lục Dan cắn một miếng matcha, trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào, khẽ hừ một tiếng.


Ngoài Lục Diễn và Thang Già Nam, buổi chiều còn có hai nữ sinh năm hai và một nam sinh lớp nghệ thuật tự do, một tuần sau, một nữ sinh năm hai vì có việc bận không thể đến nên bà chủ đã thuê người mới. Người mới đến là một cô gái cao khoảng 1m7 có ngoại hình nổi bật, cách nói chuyện cùng tính tình khá tốt, cô ấy nhanh chóng làm quen với Thang Già Nam và những người khác chỉ trong một buổi chiều.

Trong những người khác đó, có cả Lục Diễn.

Hôm đó, Thang Già Nam lén uống quá nhiều trà sữa khi đang pha, bị bà chủ bắt ngay tại trận và phạt sau giờ làm phải đổ hết rác, tự mình xách ba túi rác lớn đi bộ tới nơi thu gom rác, tay vì nắm chặt quá mức tạo ra hai vệt đỏ rõ rệt, khi trở về lại bỗng nhiên nghe được tiếng Lục Diễn đang nghiêm túc nói lại quy trình pha trà sữa, anh vừa nói xong lại có một thanh âm vang lên ngay bên cạnh.

" Vừa rồi suýt chút nữa tôi làm sai rồi, may mà có anh nhắc nhở kịp thời nếu không cũng sẽ bị bà chủ mắng...Đúng rồi, tôi cũng đến từ Viện Kỹ Thuật Hoá học. Tên anh là Lục Diễn đúng không, hay chúng ta thêm Wechat đi? Sau này sẽ là bạn của nhau được không? Về sau còn sẽ phải nhờ anh một số việc khác."

"..............."

Thang Già Nam không biết chính mình bị gì, bỗng nhiên có cảm giác dưới chân mình nặng trĩu, không thể tiến thêm về phía trước, nhất thời không biết nên đi vào hay đứng ở đây.

May mắn thay, đúng lúc này bà chủ quay lại, nhìn thấy Thang Già Nam đang đứng ở cửa sau liền hỏi: " Gìa Nam, em đứng đây làm gì vậy? Không về à?"

Thang Già Nam sửng sốt lấy lại tinh thần: " À.... Em vừa mới đi vứt rác xong, bây giờ liền đi về."

Bà chủ giả vờ nghiêm túc nói: " Già Nam, cậu đừng tưởng rằng mình có chút đẹp trai nên có thể phạm lỗi. Lần sau lại để tôi bắt gặp lần nữa thì không đơn giản như đổ rác đâu, mà sẽ còn bị nhéo lỗ tai nữa đó, nhớ kỹ chưa?"

Thang Già Nam cũng biết chính mình làm việc có chút bất cẩn, nhanh chóng thừa nhận lỗi của mình, nghiêm túc kiểm điểm: " Chị, em biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý....."

Nhớ lại ngày hôm đó, trong đầu Thang Già Nam tràn ngập hình ảnh của Lục Diễn cùng cô gái kia ở cạnh nhau, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi ngủ, hôm sau vẫn đến lớp và làm việc như không có việc gì nhưng cậu phải gặp mặt Lục Diễn thường xuyên hơn, có một cảm giác khác lạ mà trước đây cậu chưa bao giờ cảm thấy.

Muốn đến gần người kia hơn nhưng càng ngày càng trở nên xa cách.

Sau khi làm việc ở quán trà sữa được một tháng, Lục Diễn ngày càng thân với cô gái đến từ Viện kỹ thuật hoá học kia, Thang Già Nam luôn có thể nhìn thấy khung cảnh cô gái kia hỏi nhiều câu hỏi với Lục Diễn trong lúc làm việc, mặc dù câu trả lời của Lục Diễn có vẻ rất mất kiên nhẫn nhưng vẫn rất chu đáo giải thích rõ ràng cho cô ấy.


Nhưng Thang Già Nam thì khác, cậu hết lần này đến lần khác mắc lỗi trong đặt đơn, bà chủ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa phải đến nói chuyện với Thang Già Nam, muốn hỏi xem cậu có đang gặp vấn đề gì không. Thang Già Nam có vẻ nản lòng. Cậu thành thật xin lỗi bà chủ và quyết định nghỉ việc sau khi suy nghĩ kỹ càng.

Thang Già Nam không nói việc mình đã xin nghỉ cho Lục Diễn, chiều hôm sau cũng không đến, Thang Già Nam ở phòng tự học gửi tin nhắn cho Lục Diễn rồi chờ nhưng cuối cùng anh ấy cũng không đến. Thang Già Nam suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chuyện này không nên xảy ra giữa mình và Lục Diễn, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cậu quyết định thu dọn đồ đạc đi đến quán trà sữa nhưng lại bắt gặp Lục Diễn cùng cô gái nọ đang đứng ở cửa sau quán trà sữa.

" Lục Diễn, thật ra từ lần đầu gặp anh, em đã thích anh rồi. Lúc đó anh chưa rõ về em nên em cũng không dám tỏ tình, bây giờ chúng ta đã cùng nhau làm việc hơn một tháng, em cảm thấy em có thể vì hạnh phúc của mình mà cố gắng một chút......"

".........."

Edit tại

"Anh có thể không cần trả lời ngay bây giờ, em biết là có chút bất ngờ nhưng anh cứ suy nghĩ cẩn thận xem. Em có thể chờ được, em......."

Bàn tay đang nắm chặt của Thang Già Nam bấy giờ mới dần thả lỏng ra, rời đi không tiếp tục nghe nữa.

Lục Diễn hôm đó trở về phòng rất muộn, cũng không hỏi Thang Già Nam về việc xin nghỉ làm, cũng không nói cho cậu biết về việc mình được tỏ tình, lúc này Thang Già Nam mới nhận ra hình như cậu đã đem Lục Diễn đặt vào một ví trí khác không phải chỉ là bạn bè. Mọi thứ anh ấy làm và nói đều có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cậu.

Cậu có vẻ đã thích Lục Diễn rồi.

Sau khi nhận ra sự thật này, Thang Già Nam cảm thấy có một chậu nước lạnh dội vào đầu mình, những câu hỏi làm Thang Già Nam đau đầu giờ cũng dần được sáng tỏ.

Vì sao cậu luôn để ý đến Lục Diễn, vì sao luôn chủ động làm hoà.

Hoá ra là vì thích anh ấy.

Sau đó, Lục Diễn giành được suất cử đi học, thời gian rảnh rỗi đều đi làm bán thời gian, Thang Già Nam cũng bận rộn tìm việc, thời gian hai người gặp nhau càng ngày càng ít, Thang Già Nam theo bản năng bắt đầu giữ khoảng cách với Lục Diễn. Mãi đến ngày tốt nghiệp,Thang Già Nam mới thoát khỏi sợi dây ràng buộc cậu, không chút do dự rời khỏi trường đại học đi đến Nghi Thị, đổi điện thoại di động và số điện thoại, vứt bỏ mọi thứ liên quan đến với Lục Diễn, cậu thế mà đã rời đi được tám năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận